An Thành cố gắng trưng ra nụ cười tự nhiên hết sức có thể
"Vâng"
"À mà có"
"Vâng???"
Giữ nguyên nụ cười trên môi hướng về ông chủ của mình, bên ngoài sóng yên biển lặng nhưng bên trong An Thành là bão tố, sếp à con tim của tui rất mỏng manh đó anh đừng có chơi như vậy được không, sẽ chết người a
"Pha dùm tôi ly cà phê"
"V...vâng"
Sau 5 phút, An Thành trở lại với một ly cà phê thơm phức trên tay, tiến đến bàn làm việc của hắn và đặt nhẹ nhàng xuống, làm gì có chuyện yên ổn như vậy chứ, cậu vô tình vấp chân khiến thân người chao đảo may mắn không bị ngã nhưng nước cà phê lại đổ lên người Lý Doãn không trật một cm nào
Cậu nghĩ cuộc đời của cậu tàn rồi, đừng có như vậy chứ đây là công việc đầu tiên của cậu mà, không lẽ chưa làm được một ngày mà đã bị đuổi việc hả trời
"A xin lỗi xin lỗi chủ tịch"
An Thành lập tức đặt ly cà phê xuống, nhanh chóng lấy khăn giấy lau cho hắn, tình tiết ấy lại tái diễn, vì quá luống cuống mà cậu vô tình vấp vào cạnh bàn và đổ ập vào người hắn, ngước mắt lên liền bắt gặp gương mặt ngạc nhiên của hắn, cậu nghĩ lần này toang thật rồi, vội vã đứng dậy nhưng lại trượt tay nên tiếp tục đổ ập xuống, lần này Lý Doãn theo phản xạ mà ôm lấy cậu tạo ra tư thế rất là ái muội, vừa lúc ấy thư ký Lâm bước vào
"Thưa chủ t..tịch, ù uôi, e hèm coi như tôi chưa thấy gì hai người cứ tiếp tục, xin lỗi vì đã làm phiền"
Nói rồi cô che miệng cười đi ra ngoài và cẩn thận khép cửa lại.
'Tiếp tục cái gì chứ????? Mà khoan cái tư thế này hơi sai sai' Cậu đỏ mặt ngại ngùng lập tức đứng dậy
"X..xin lỗi chủ tịch, đ...để tôi pha ly khác"
Nói rồi cậu lau dọn bàn rồi mang chiếc ly đi ra ngoài, còn hắn bên trong nhìn vào bàn tay mình vô thức nhớ lại xúc cảm khi chạm vào lưng cậu, khóe môi không tự chủ mà nhếch lên tạo thành một vòng cung hoàn hảo, đúng như Tiểu Vệ nói ôm rất thoải mái.
Lý Doãn chợt nhận ra hắn từ khi nào lại có thể cười như vậy, từ trước đến nay hắn rất ít khi cười, nếu có người thấy hắn cười thì đó cũng chỉ là một nụ cười đầy âm hiểm và sự chết chóc, ấy thế mà bây giờ chỉ cần một cái chạm nhẹ như vậy hắn cũng có thể cười mà không hề chứa một chút toan tính nào, cậu giống như một thiên thần vậy, trong sáng, ngây thơ làm cho người ta luôn muốn bước đến gần, khi ở bên cậu hắn luôn tìm thấy sự thoải mái và yên bình hơn bao giờ hết, cậu như thiên thần mà ông trời ban cho và thiên thần ấy hắn đã định chỉ có thể thuộc về hắn mà thôi
An Thành bây giờ hiện đang đứng đợi cà phê nguội, vì ly trước đã đổ nên lần này cậu phải làm lại và nhất định không thể tái diễn lại việc hồi nãy, đồng thời đứng đó ngây ngốc vì chuyện lúc nãy, nhớ đến tình cảnh vừa rồi cậu thật sự rất lúng túng, quả thật ông chủ của cậu hảo soái a, đưa tay lên mặt cậu nhận ra gương mặt mình đã nóng ran liền vỗ cho nó vài phát để lấy lại bình tĩnh
'An Thành ơi là An Thành mày nóng mặt cái gì, mày là thẳng là thẳng cực kì cực kì thẳng'
Sau khi chấn tĩnh mình bằng vô số lời lẽ, cậu cầm ly cà phê đã nguội bớt kia hít một hơi thật sâu, gương mặt điềm tĩnh quay trở lại phòng làm việc
Lần này cậu đã rút kinh nghiệm nên rất cẩn thận đặt ly lên trên bàn hướng nụ cười thân thiện về Lý Doãn, bây giờ hắn chỉ mặc mỗi cái sơ mi trắng còn áo vest đã được vắt ra sau ghế, cổ áo được mở rộng thân hình của cương tráng như thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo trắng khiến An Thành niệm chú phải bình tĩnh trong đầu
"Cà phê của ngài đây"
"Cảm ơn cậu"
Cậu chỉ đáp vâng rồi nhanh chóng trở về bàn làm việc chứ đứng đó mãi chắc cậu bị ngộp chết mất
Hai người cứ thế làm việc, việc ai người ấy làm chỉ có Lý Doãn lại lâu lâu cứ ngước mắt hướng về con người kia cứ thế cho đến khi tới giờ nghỉ trưa
An Thành bước xuống nhà ăn dạo một vòng định kiếm chỗ ngồi, quay qua quay lại thấy thư ký Lâm đang ngồi với hai người khác vẫy tay í bảo cậu lại đó
"Trợ lý Triệu lại đây lại đây"
"Không phiền mọi người chứ"
"Không sao không sao"
An Thành nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống
"Giới thiệu với cậu đây là An Mễ và Minh Lâm họ là trưởng phòng ở bộ phận thiết kế và nhân sự của công ty chúng ta"
Nghe Lâm Thư giới thiệu về mình An Mễ và Minh Lâm cũng hướng đến An Thành nở nụ cười và nói lời chào, cậu cũng lịch sự mỉm cười đáp lại
"Tôi là Triệu An Thành, mới đến đây làm nên mong mọi người giúp đỡ"
"Tất nhiên tất nhiên cứ để tôi"
An Mễ vừa nói vừa vỗ ngực rất tự tin, ngay lập tức liền bị Minh Lâm đánh sụp
"Cô còn bản báo cáo chưa làm xong kìa"
"Bộ một ngày anh không gây sự với tôi anh không ăn cơm ngon à ?"
An Mễ liền cho Minh Lâm một cú liếc xéo, nhưng Minh Lâm không tỏ thái độ gì chỉ nhàn nhạt đáp
"Có lẽ vậy"
"Anh anh anh......"
"Anh em gì ở đây, ăn rau đi cho bỗ não"
Nói rồi liền gắp một đống rau nhét vào miệng của An Mễ, dĩ nhiên liền nhận được cái trừng đầy cảnh cáo của cô
"Anh....um..um.."
Hai người cứ thế cãi nhau, bàn ăn bỗng chốc đầy tiếng cười, An Thành cảm thấy mình bây giờ cũng xem như không còn lạc lõng ở đây nữa rồi
Đang ngồi ăn và nói chuyện vui vẻ với nhau, bỗng nhiên điện thoại kêu 'ting' một tiếng, Lâm Thư liền lấy điện thoại ra, mở lên thấy có một tin nhắn gửi đến mà đặc biệt đây là của ông chủ cô a 'Ngài muốn cái gì đây' nghĩ rồi cô mở tin nhắn lên xem, trong đó chỉ gọn vẹn vài chữ
'Mua cơm dùm tôi'
Đệch, ông chủ à ngài cũng không phải lười tới mức vậy đi, vỗn dĩ ngài đâu có bận rộn cái gì đâu, cái này là đang bóc lột sức lao động a
Đúng thật là sau vụ hai nhân viên kia hắn hiện rất nhàn nhã, công ty vẫn ổn định và phát triển bình thường không có vấn đề gì xảy ra, những hồ sơ bình thường trước kia đều do cô gửi đến nhà hắn vậy mà bây giờ không biết ông chủ của cô bị gì mà hôm nay lại trực tiếp đến công ty để ký mấy cái hồ sơ ấy, chậc đúng là chuyện lạ
Thầm thở dài rồi như đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt Lâm Thư sáng lên rồi liếc qua cậu thanh niên bên cạnh, nở một nụ cười nham hiểm 'An Thành à, coi như là chị đây giúp cưng và chủ tịch tiến triển nhanh hơn hehe' nghĩ rồi cô ngước khuôn mặt tỏ vẻ khó xử nói
"Trợ lý Triệu à"
"Vâng???"
"À thì....chuyện là chủ tịch có nhờ tôi mua cơm giúp ngài ấy, nhưng mà bây giờ tôi có việc nên không mua được nên cậu có thể nào...."
"Ủa không phải hồi nãy chị nói....."
An Mễ định lên tiếng thì liền nhận được ánh mắt đe dọa của Lâm Thư nên lập tức im bặt không dám hó hé
Sau khi trao cho An Mễ ánh mắt đầy đáng sợ, cô liền lập tức trưng đôi mắt lấp lành qua An Thành
Chứng kiến cảnh vừa rồi hai người An Mễ và Minh Lâm không khỏi rùng mình rồi liền ném cho một ánh mắt khinh bỉ 'Quả thật đáng sợ, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng, không phải hồi nãy bà nói rất rãnh sao'
Còn An Thành hiện đang rất khó xử nhưng nghĩ dù sao mình cũng tiện đường nên đồng ý giúp cô, Lâm Thư lập tức hai mắt sáng như đèn pha chụp lấy tay cậu cám ơn rồi nhanh chóng rời khỏi 'Chủ tịch à ngài phải tăng lương cho tôi đó'