*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trận mưa tuyết này rất lớn, tới cuối cùng rụng lả tả như lông ngỗng.
Mặt đất thấm tuyết tan được ánh đèn đường soi sáng càng trở nên trong suốt, dần dần tích lại thành một tầng tuyết đọng mỏng manh.
Lương Nghiên ngồi ở chân tường, một chiếc xe đi đến trong tầm mắt.
Cô nheo mắt lại. Chiếc xe kia cũng dừng. Khi cô đứng lên thì Thẩm Phùng Nam đã sải bước đi tới.
Lương Nghiên nhìn anh, không nói một câu. Anh cởi áo khoác bọc kín người cô lại, vừa chạm vào tay cô đã thấy lạnh toát.
Lương Nghiên đứng không được vững lắm. Thẩm Phùng Nam bế cô lên, rảo nhanh về phía ô tô.
Hơi ấm trong xe đủ khiến Lương Nghiên có chút ngẩn ngơ.
Thẩm Phùng Nam không nói gì. Anh ôm cô vào lòng một lúc rồi lại sờ mặt và tay cô, đã có chút nhiệt độ rồi.
Ngoài cửa tuyết trắng trời trắng đất. Lương Nghiên nghe thấy tiếng gió rít vù vù, cũng nghe thấy nhịp tim nơi lồng ngực Thẩm Phùng Nam.
Anh đưa áo măng tô cho cô, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo len. Lương Nghiên dựa vào ngực anh. Anh chậm rãi xoa ngón tay cho cô, ủ ấm lòng bàn tay.
Trong xe rất yên tĩnh.
Lương Nghiên gọi anh: “Thẩm Phùng Nam…”.
“Ừm.” Anh hỏi: “Còn lạnh không?”.
Không nghe được tiếng đáp lại nhưng cảm nhận được cô đang cọ cọ đầu lên ngực anh.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, khẽ nói: “Vậy chúng ta đi nhé?”.
“Vâng.”
Thẩm Phùng Nam buông Lương Nghiên ra, giúp cô mặc kín áo, rồi bước xuống xe, ngồi sao ghế lái.
Ra ngoài quá vội vàng, anh chỉ vớ vội chìa khóa, không mang theo chứng minh thư. Bây giờ có muốn vào khách sạn nghỉ tạm cũng không được. Anh đành cho xe chạy về nhà.
Hai rưỡi sáng, Thẩm Nghệ đã say ngủ từ lâu.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng, khi đi Thẩm Phùng Nam quên tắt. Cửa vừa mở, Thẩm Phùng Nam bèn ngồi xuống cởi giày giúp Lương Nghiên rồi thay cho cô một đôi dép. Anh đưa Lương Nghiên vào trong phòng ngủ.
“Hôm nay ngủ ở đây.”
Lương Nghiên hỏi: “Phòng anh?”.
“Ừm.” Thẩm Phùng Nam giúp cô cởi áo khoác rồi nói: “Em vào trùm chăn đợi anh một lúc, anh đi rót ít nước”.
“Vâng.”
Lương Nghiên cởi quần ngoài ra, chỉ mặc đồ bó giữ ấm bên trong rồi bò vào trong chăn.
Phòng này rất ấm, Lương Nghiên dựa đầu vào giường, nhìn những bức tranh treo trên tường.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Phùng Nam đã mang tới cho cô một cốc nước.
Lương Nghiên uống nửa cốc.
Thẩm Phùng Nam đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường, nhìn cô rồi nói: “Giờ em đã muốn ngủ chưa?”.
“Ừm, muộn lắm rồi.” Lương Nghiên nằm xuống.
Thẩm Phùng Nam dém chăn cẩn thận cho cô: “Anh ở bên ngoài, có việc gì cứ gọi anh”.
Lương Nghiên sững sờ: “Anh không ngủ ở đây à?”.
Anh “ừm” đáp lại: “Em cố gắng nghỉ ngơi đi”.
Thẩm Phùng Nam đứng dậy định đi, Lương Nghiên bỗng giữ lấy tay anh: “Cùng ngủ đi”.
Thẩm Phùng Nam khựng lại, nhìn cô.
Đôi mắt cô trong veo.
Nhiệt độ trên ngón tay thoảng qua, cô không nắm quá chặt, anh chỉ cần rút ra là đi được.
Nhưng Thẩm Phùng Nam không đi. Đứng như vậy một lúc, anh nói: “Được”.
Thẩm Phùng Nam lấy quần áo ngủ ra thay. Lương Nghiên nhớ ra mình chưa cởi áo lót bèn nhân lúc ấy bò dậy cởi ra. Thẩm Phùng Nam quay trở lại, nhìn thấy vật nhỏ màu xanh lam ở đầu giường đang lững lờ đung đưa dưới góc tủ, nhìn là biết chủ nhân ném đại nó qua đó.
Anh qua tắt đèn, tiện thể cầm lên cất gọn gàng.
Căn phòng tối om, Thẩm Phùng Nam vén một góc chăn lên, nằm xuống.
Trong chăn rất ấm, Lương Nghiên xích người lại, ôm lấy anh một cách tự nhiên, hơi thở nhẹ nhàng phả lên vai anh.
Đờ ra vài giây, Thẩm Phùng Nam bèn đưa tay ôm cô vào lòng.
Người cô rất gầy, nhưng cũng rất mềm mại.
Yên lặng một lúc, anh khẽ cất giọng khàn khàn nói với cô: “Hôm nay anh hút vài điếu thuốc, mùi cơ thể không dễ ngửi cho lắm”.
“Em không thấy vậy.” Lương Nghiên đáp.
Anh ôm chặt lấy cô, chạm môi lên đỉnh đầu cô.
“Ngủ đi.”
Cái ôm này rất trong sáng.
Lương Nghiên từ từ bình tĩnh lại trong bóng tối.
Thì ra đổi một con người khác thì tất cả đều khác biệt. Cô tình nguyện ôm Thẩm Phùng Nam, cũng chủ động hôn anh, ngủ bên cạnh anh cũng không cảm thấy khó chịu.
Người anh có sức mạnh, nhưng anh sẽ không ôm cô đến ngạt thở như một kẻ điên, cũng không cởi quần áo của cô sờ soạng linh tinh.
Lương Nghiên không suy nghĩ gì nữa, cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu.
Thẩm Phùng Nam vẫn như trước đây, sáu rưỡi là thức dậy. Lương Nghiên thì ngủ chết mê chết mệt, không biết gì hết. Thẩm Phùng Nam đắp chăn cẩn thận cho cô rồi ra ngoài.
Vừa vào phòng khách, anh đã nhìn thấy Thẩm Nghệ ngồi đực trước cửa nhìn chằm chằm đôi giày của Lương Nghiên.
Thẩm Phùng Nam bỗng chốc thấy đau đầu.
Cô em gái này của anh tính cách thế nào, anh hiểu quá rõ rồi.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy anh, Thẩm Nghệ liền đứng phắt dậy: “Này, anh thành thật khai báo đi, thế này là sao?”.
“Em nhỏ tiếng thôi.” Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “Cô ấy đang ngủ”.
Thẩm Nghệ trợn tròn mắt, bỗng chốc kích động chạy vòng quanh: “Mẹ ơi, anh có bồ!”.
“…”
Thẩm Phùng Nam từ bỏ giao lưu với cô ấy, chỉ tay về phía cửa: “Đi làm ngay”.
Thẩm Nghệ sao có thể nghe lời. Hai mắt cô ấy sáng ngời, quăng luôn túi xách xuống sofa: “Không được, em phải vào xem. Đây là chị dâu của em đấy, nửa đêm đến à!”.
Cô ấy sốt sắng đi vào phòng ngủ của Thẩm Phùng Nam, còn chưa tới gần cửa đã bị kéo lại.
Thẩm Phùng Nam đè thấp giọng: “Đừng có ồn, cô ấy rất mệt, cần được nghỉ ngơi”.
“Cô ấy cứ ngủ đi, em chỉ nhìn một tý thôi!” Thẩm Nghệ van vỉ, “Một cái rồi ra”.
Thẩm Phùng Nam nói: “Tan làm về”.
“Lại phải đợi tới lúc tan làm?! Anh đùa gì vậy, em chắc chắn sẽ tò mò chết mất!” Thẩm Nghệ vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm. Em cởi giày ra đi vào, nhất định rất nhẹ nhàng. Chỉ nhìn một chút rồi ra ngay, tuyệt đối không đánh thức cô ấy đâu, chắc chắn đấy!”.
Thấy anh đang băn khoăn, Thẩm Nghệ đã nhân cơ hội ấy chuồn đi, đẩy cửa đi vào phòng.
Phòng ngủ được kéo rèm, không sáng sủa lắm.
Lương Nghiên nằm nghiêng người trong chăn, chỉ hở đúng khuôn mặt ra ngoài.
Thẩm Phùng Nam vừa vào đã thấy Thẩm Nghệ ghé sát tới bên giường. Thấy anh tới, cô ấy phấn khích, nhưng vẫn nhớ lời hứa của mình, nhỏ giọng nói: “Tóc ngắn này, dễ thương quá”.
Nói rồi cô ấylại tiếp tục cúi xuống, vừa nhìn vừa nói: “Cô ấy để tóc dài nhất định cũng cực đẹp. Da đẹp quá, mũi cũng đẹp, miệng cũng đẹp, cái môi này khá giống một người Hàn Quốc…”.
“Ôi, mí mắt cô dài quá!”
Thẩm Nghệ càng nhìn càng hưng phấn, say mê đánh giá, giọng nói càng lúc càng to. Thẩm Phùng Nam không nhịn được nữa, bèn ra tay xách cổ cô ấy ra.
“Em còn không đi là muộn giờ làm đấy.”
Thẩm Nghệ nào có để ý muộn hay không. Cơn phấn khích vẫn còn chưa qua, cô ấy càng nghĩ càng vui, quả thực phải nhìn Thẩm Phùng Nam bằng ánh mắt khác: “Thật không ngờ đấy. Anh, xem ra đường tình của anh chưa đứt đâu! Nào nào nào, anh kể đi, anh tán người ta kiểu gì vậy? Một người đã sắp đầu bốn như anh, mà cô bé ấy không chê già sao?”.
Thẩm Phùng Nam: “…”.
“Anh thể hiện thái độ đó là sao?” Thẩm Nghệ hoàn toàn không ý thức được ban nãy mình đã vô tình làm anh trai đen mặt một lần.
Trước khi bị đẩy ra khỏi cửa, Thẩm Nghệ vẫn còn níu lấy vạt áo Thẩm Phùng Nam, dặn đi dặn lại: “Tối nay em sẽ về nấu đại tiệc. Anh nhớ phải giữ chị dâu nhỏ của em lại! Phải giữ lại đó!”.
“Em cứ đi làm đi.”
Cửa vừa đóng, căn phòng lập tức yên bình trở lại.
Thẩm Phùng Nam trở về phòng xem xét. Lương Nghiên chưa bị đánh thức, vẫn còn ngủ rất ngon lành.
Anh ngồi bên cạnh giường một lúc, cụp mắt nhìn khuôn mặt Lương Nghiên.
Thẩm Nghệ tuy nhiều lời, lại hay thích bình luận nhưng không hề nói sai. Lương Nghiên thật ra rất xinh. Có điều cô luôn để tóc ngắn, ăn mặc theo phong cách đàn ông, rồi lại còn độc lập như thế, có lúc sẽ thật sự khiến người ta quên mất cô thật ra mới chỉ là một cô gái đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người.
Từ lâu Thẩm Phùng Nam đã nhận ra Lương Nghiên không thích dựa dẫm vào người khác.
Thế nên anh chợt nghĩ tối qua khi gọi điện thoại cho anh, cô phải trơ trọi và bất lực dường nào.
Ngồi thêm một lúc, Thẩm Phùng Nam cầm áo khoác và quần của Lương Nghiên vào phòng vệ sinh giặt sạch sẽ, sau đó bắt đầu làm bữa sáng.
Trong tủ có đầy đủ thức ăn, anh vừa đun canh gừng, vừa nấu cháo.
Xào xong hai phần rau cải, chuông điện thoại của anh reo vang.
Sợ làm ồn tới Lương Nghiên, anh lập tức ra phòng khách nhận máy rồi cầm ra ban công nghe.
“A lô?”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói lạ lẫm: “Anh Thẩm Phùng Nam phải không?”.
“Tôi đây.”
“Chào anh Thẩm, tôi được ủy thác từ ngài Nghiêm Kỳ, cậu chủ của tập đoàn Nghiêm Thị, hy vọng được gặp trực tiếp nói chuyện với anh.”
Thẩm Phùng Nam chau mày: “Xin lỗi, tôi không quen anh Nghiêm…”.
“Anh Thẩm.” Đối phương ngắt lời anh: “Chuyện liên quan tới cô Lương”.
Tuyết đã ngừng, trời sáng bừng lên.
Khi tỉnh lại, Lương Nghiên mơ màng một lúc lâu, vô tình có một cảm giác trống rỗng không biết mình đang nằm ở đâu, hôm nay là ngày tháng năm nào.
Có lẽ vì quá buồn ngủ, đầu óc cô như ngưng trệ.
Cô lăn đi lăn lại vài vòng trên giường, vuốt vuốt mặt rồi bò dậy, cởi áo ra, trước khi mặc áo ngực vào, cô cúi đầu nắn bóp, đang định nằm xuống tiếp tục vân vê.
Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Thẩm Phùng Nam bước vào.
Nửa người trên của Lương Nghiên để trần, tay vẫn còn trong tư thế nắn ngực, tình huống này có chút ngượng ngập.
Cũng may, Thẩm Phùng Nam phản ứng nhanh. Cô còn chưa kịp kéo chăn lên, anh đã lùi ra nhanh.
Lương Nghiên mặc quần áo xong xuôi, phát hiện áo lông và quần đều biến mất.
Cô tìm kiếm quanh phòng, nhìn thấy vali của mình đặt dưới gầm bàn làm việc. Nhiệt độ trong phòng vừa đủ ấm nên không cần mặc áo lông. Cô rút từ trong vali ra một chiếc áo len rồi mặc vào.
Thẩm Phùng Nam làm nóng lại quả trứng đã chiên sẵn.
Thấy anh bận rộn trong bếp, Lương Nghiên thò đầu vào xem. Anh cũng mặc áo len mỏng, cổ tay xắn lên, tay cầm xẻng rán, đang tất bật giữa làn khói nghi ngút.
“Thẩm Phùng Nam…” Cô gọi anh một tiếng. Thấy anh quay đầu, cô mỉm cười: “Chào buổi sáng”.
Nói xong cô mới nhớ ra chắc hết sáng rồi.
Thẩm Phùng Nam tắt bếp, đi về phía cô, sau đó đưa cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Cả hai không ai nhắc lại chuyện xấu hổ ban nãy, cũng không nói chuyện tối qua.
Ăn cơm sáng xong, Lương Nghiên uống thêm một bát canh gừng.
Đã 11 giờ rồi, Lương Nghiên hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”.
Hôm nay là 21, theo kế hoạch trước đây, họ phải trở về Nam An.
Bàn tay đang cầm cốc nước của Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại.
Lương Nghiên nói: “Để em mua vé nhé?”.
Anh đặt cốc nước xuống: “Em có việc gì gấp cần quay về không?”.
“Cũng không có.”
“Vậy hôm nay đừng về vội, Thẩm Nghệ muốn gặp em.”
À, đúng, vẫn chưa gặp em gái của anh.
Lương Nghiên cũng chợt nhớ ra chuyện này bèn gật đầu: “Được”.
Cả ngày không có việc gì làm, khó tránh khỏi chán chường. Thẩm Phùng Nam một đĩa phim, họ ngồi trên sofa cùng xem với nhau.
Bữa sáng ăn khá muộn nên bữa trưa bị lùi tới hai giờ. Vẫn là Thẩm Phùng Nam nấu cơm, Lương Nghiên chịu trách nhiệm ăn thành phẩm.
Buổi chiều Lương Nghiên ra ngoài mua quà cho Thẩm Nghệ. Thẩm Phùng Nam khuyên không được nên đi cùng cô. Sau khi lượn vài chỗ, Lương Nghiên tham khảo ý kiến của Thẩm Phùng Nam, chọn một chiếc khăn quàng và chiếc mũ có vẻ hữu dụng.
Họ trở về chưa được bao lâu thì Thẩm Nghệ cũng về tới nơi.
Mặc dù đã tìm hiểu được một chút qua lời của Thẩm Phùng Nam, nhưng Lương Nghiên quả thực vẫn sửng sốt vì sự nhiệt tình của Thẩm Nghệ.
Thẩm Nghệ không hề giấu giếm sự yêu quý dành cho cô.
Bữa tối hôm ấy rất thịnh soạn.
Sau khi ăn xong, Thẩm Phùng Nam nói có chút chuyện phải đi ra ngoài, để Thẩm Nghệ ở nhà với Lương Nghiên.
Nhân cơ hội này, Lương Nghiên tặng món quà đã chuẩn bị từ trước cho Thẩm Nghệ, không ngờ chính cô ấy cũng đã chuẩn bị.
Cô ấy tặng Lương Nghiên một thỏi son.
“Màu này cực kỳ hợp với em! Môi của em đẹp lắm, da lại trắng. Em mà tô màu này, anh trai chị sẽ chết mê cho coi, em tin không?”
“…”
Lương Nghiên cúi đầu nhìn thỏi son nhỏ trong tay, có phần không biết nói sao. Trước đây cô chưa bao giờ dùng son, cũng không quan tâm tới mấy chuyện này. Nhưng Triệu Yên Tích thì thích, thế nên cô cũng từng mua một lần, là do Triệu Yên Tích chọn sẵn, còn cô phụ trách thanh toán.
Cô thật sự không biết món đồ này có tác dụng lớn đến vậy. Bôi son vào là Thẩm Phùng Nam sẽ mê chết sao?
Thẩm Nghệ dường như nhận ra vẻ không tin của cô, lập tức cầm lấy, mở ra: “Em thử một tý là biết ngay. Nào, để chị giúp em”.
Lương Nghiên còn chưa đồng ý, Thẩm Nghệ đã nhiệt tình xích qua, nâng cằm cô lên, cẩn thận bôi giúp cô.
Lương Nghiên cứng người ngồi đó, nhớ lại chuyện rất lâu trước kia. Có một lần Triệu Yên Tích bám lấy đòi trang điểm cho cô, kết quả bị cô cốc đầu cho mấy phát, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn.
Đương nhiên, Lương Nghiên không thể nào cốc đầu Thẩm Nghệ.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Nghệ đã đánh xong, cô ấy vỗ vai Lương Nghiên: “Mau soi gương đi”.
Tấm gương trên bàn trang điểm ở ngay trước mặt. Thẩm Nghệ lùi ra, Lương Nghiên liền nhìn thấy khuôn mặt mình.
Thẩm Nghệ ở sau lưng cô, kích động: “Có phải cực kỳ xinh không?”.
Cô ấy cầm lược vuốt lại mái tóc của Lương Nghiên: “Tóc em chỉ cần dài ra một chút, tới cổ là xinh lắm. Màu này cũng không đỏ quá, rất tôn thần thái của em”.
Lương Nghiên không biết mình có thần thái gì, nhưng cô cảm thấy Thẩm Nghệ mà đi làm người bán hàng thì nhất định sẽ thành công lắm.
Ngắm mình trong gương một lúc, Lương Nghiên lên tiếng: “Chị vừa nói, anh ấy sẽ thích ạ?”.
Thẩm Nghệ hơi ngẩn người một chút mới hiểu “anh ấy” mà Lương Nghiên nói là anh trai mình. Cô ấy gật đầu: “Đương nhiên rồi. Chị mà là đàn ông, chị cũng thích ấy chứ. Em đừng có lau, để đó lát anh trai chị về ngắm”.
“Vâng.”
Khi Thẩm Phùng Nam quay về, Thẩm Nghệ đang tắm. Lương Nghiên nằm co ro trên sofa ngủ mất, ti vi vẫn còn đang bật.
Thẩm Phùng Nam tắt ti vi đi, đang cúi người định bế cô lên thì cô mở mắt, nhìn anh một lúc, có chút mơ màng: “Anh về rồi đấy à?”.
“… Đúng.”
Chất giọng khàn này mang theo chút cảm xúc không tên. Lương Nghiên không phát hiện ra, cô chợt nhớ ra gì bèn nói: “Anh nhìn em đi”.
Thẩm Phùng Nam nhìn cô một lúc: “Em tô son”.
“Đúng, chị Thẩm Nghệ tặng em một thỏi son. Chị ấy bôi cho em đấy, anh thích không?”
Ánh mắt cô đen láy dưới ánh đèn, bên dưới chóp mũi là bờ môi hồng hồng.
Thẩm Phùng Nam im lặng nhìn cô, cổ họng chợt thắt lại. Anh muốn rít một điếu thuốc, nhưng không còn nữa. Điếu cuối cùng anh vừa hút khi ở dưới nhà.
Anh không trả lời, ánh mắt càng tối hơn. Vài giây sau, anh áp môi mình lên hôn một lượt.
Lương Nghiên ôm lấy cổ anh, Thẩm Phùng Nam bế bổng cô lên, đi vào phòng ngủ.
Dọc đường, đầu lưỡi vẫn còn quấn lấy nhau.
Thẩm Phùng Nam lấy chân đá cửa.
Lương Nghiên được đặt lên giường. Anh đè xuống, một tay đan chặt vào tay cô, tay kia nâng mặt cô lên, hôn từ mắt xuống, cuối cùng dừng lại ở môi.
Không hiểu vì sao, lần này anh có chút kịch liệt.
Lương Nghiên dần dần không thở nổi.
Rất lâu sau, cuối cùng anh cũng buông tha. Anh dừng lại nơi khóe miệng cô, hơi thở gấp gáp, rối loạn.
Anh động đậy cơ thể, nằm sang một bên, một tay ôm lấy Lương Nghiên, đặt cô lên người mình.
Trong bóng tối, hơi thở của cả hai từ từ bình ổn lại.
Lát sau, Lương Nghiên bật cười khe khẽ.
Thẩm Phùng Nam vuốt ve mặt cô: “Em cười gì?”.
Hơi nóng phả lên ngón tay anh.
Giọng cô hơi khàn: “Em gái anh quả nhiên là chuyên gia về son, chị ấy bảo màu son này có tên là ‘Trảm đàn ông’”.
“…”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện, Thẩm Nghệ ở bên ngoài đập cửa: “Nghiên Nghiên, em ngủ chưa. Chị định làm bữa khuya, em muốn ăn không?”.
Lương Nghiên lật người thơm Thẩm Phùng Nam một cái rồi đứng dậy bước xuống giường: “Em ăn ạ!”.
Bữa khuya là món bánh trôi nấu rượu, mỗi người đều ăn một ít.
Ăn nói, Thẩm Nghệ nói: “Hai ngày nữa là Giáng sinh rồi, hay là em đón Giáng sinh xong rồi hẵng về?”.
Lương Nghiên quay đầu nhìn Thẩm Phùng Nam.
Anh tỏ ý cô cứ tự quyết định.
Thẩm Nghệ khoác tay Lương Nghiên: “Mau đồng ý đi, chị không muốn đón Giáng sinh một mình đâu”.
Lương Nghiên nhớ tới Triệu Yên Tích, định từ chối, rồi lại cảm thấy có lỗi với Thẩm Nghệ, suy nghĩ một chút, cô nói: “Có tiện không ạ?”.
“Có gì không tiện chứ. Trong đó vẫn còn phòng, dọn dẹp qua là được. Em không muốn ở chung phòng với anh trai chị thì qua đó, rộng rãi lắm.”
Lúc này Thẩm Phùng Nam lên tiếng: “Dọn dẹp phòng đó đi”.
Tối qua là trường hợp đặc biệt. Không thể tối nào cũng nằm sát bên cạnh cô ngủ. Anh không phải thần thánh.
Còn Lương Nghiên nhớ tới màn nắn ngực sáng nay, cũng cảm thấy nên ngủ riêng rẽ.
Thế là tối ấy cô vào ngủ trong phòng mới.
Có lẽ vì hôm trước dậy quá muộn nên ngày hôm sau Lương Nghiên thức dậy khá sớm.
Cô đi vệ sinh, ngang qua phòng khách thì nghe thấy giọng Thẩm Phùng Nam. Quay đầu lại nhìn, cô thấy anh đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công.
Thấy vậy, Lương Nghiên định đi qua. Khi có vài chữ lọt vào tai, cả người cô bỗng cứng đờ.
Dừng lại hai giây, cô chạy vội qua.
Thẩm Phùng Nam quay đầu, di động bị cô giật mất.
Lương Nghiên nghe được giọng nói ở đầu kia: “Không tin hả? Anh đi hỏi cô ấy xem, xem tôi có từng chạm vào cô ấy không. Anh hỏi xem tôi quen cô ấy năm mấy tuổi, đã ở bên cô ấy bao lâu. Biết điều thì cầm tiền và biến đi, nếu không biết điều…”.
“Nghiêm Kỳ!” Sắc mặt Lương Nghiên tái xanh: “Cậu muốn chết, hay là muốn nhìn thấy tôi chết?”.
Đầu kia bỗng chốc im phăng phắc.
Lương Nghiên siết chặt di động: “Tôi chỉ nói một lần thôi, cậu đừng tìm anh ấy nữa”.
Cô ngắt máy, nhét trở lại vào tay Thẩm Phùng Nam.
“Chuyện này em sẽ giải quyết.”
Cô quay đầu định đi, tay bỗng bị giữ lại.
Sau lưng là bầu không khí im ắng đến khó chịu.
Lát xong, anh cất giọng khàn khàn…
“Những gì hắn nói… là thật sao?”
Lương Nghiên lạnh người rùng mình. Cô không trả lời, cũng không quay đầu lại.
Thẩm Phùng Nam càng siết chặt cổ tay cô hơn nữa: “Có phải không?”.