Tìm Kiếm Ánh Sáng

Chương 11




Trần Khiêm sai người sửa sang lại nhà kho dự phòng ở tầng hai tiệm lẩu, thêm giường vào đấy lần nữa, anh không định dây dưa với thằng nhóc dậy thì làm chuyện điên rồ kia. Anh chủ động nhường nhịn, mang theo tư tưởng không thể chọc thì tránh đi cắm rễ tại tầng hai đó. Trước kia cảm thấy điều kiện thiếu thốn chút, nhưng sau khi vào ở lại phát hiện có rất nhiều việc bất tiện, Trần Khiêm mới cảm giác được thế nào là lên voi xuống chó.

Đầu bếp ở tiệm chưa đến 50, xem Trần Khiêm như nửa đứa con của mình, mỗi ngày đều hầm xương lớn hoặc móng heo rồi bảo em gái phục vụ bưng lên cho anh. Công việc hiện tại của Trần Khiêm chỉ dùng miệng lưỡi, mỗi ngày đều chọn hình đắp vào trong thực đơn, tay lành rất nhanh.

Giữa trưa ngày nào đó, Trần Khiêm nhận được tin nhắn của Trần Trạch nói rằng cuối tuần này tan học định đến tiệm lẩu ăn cơm, Trần Khiêm đơn giản đáp lại "Ừm", đây được xem như là đoạn đối thoại hoàn chỉnh đầu tiên trong một tháng qua.

Hôm đó là thứ bảy, buổi chiều tan học, Trần Trạch dẫn theo ba nam hai nữ đến tiệm ăn cơm, mọi người mặc đồng phục ngắn tay mùa hè, chỉ có Trần Trạch là khác, mặc áo bóng rổ, chiếc áo đó Trần Khiêm trông rất quen mắt, là chiếc mà anh mua hôm hai người đi shopping hồi ba tháng trước. Từ trên lầu có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp cân xứng trên cánh tay Trần Trạch, cánh tay tự nhiên thả xuống, bị một cô gái bên cạnh ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng, ánh mắt lấp la lấp lánh, Trần Trạch mặt không cảm xúc rút tay ra, bị Trần Khiêm đứng ở lầu hai từ sớm thấy được.

Trong lòng Trần Khiêm cũng thầm mắng mình ngu ngốc, đã như thế rồi, vậy mà không gặp một tháng đã nhớ thằng nhóc ngốc nghếch kia.

Hôm nay Tô Dung cũng đến, Trần Khiêm mời, hai người vẫn luôn giữ liên lạc, cảm thấy làm bạn với đối phương còn vui hơn là người yêu, Trần Khiêm bắt đầu thân thiết gọi chị Dung, chặn hết tất cả mọi thứ gây mập mờ.

Thấy đám Trần Trạch vào cửa, Trần Khiêm cũng không có ra mặt, thế là gọi Tiểu Trương - một nhân viên thành thật đáng tin nhất trong tiệm - đến bàn kia.

Trần Trạch thân thiết gọi "Anh Trương".

Trần Khiêm đứng sau vách tường ngăn cách giữa đầu bậc thang và quầy thu ngân, thấy đám Trần Trạch chọn đồ ăn, thế là anh lên lầu.

"Nó còn hỏi cái gì..."

Tiểu Trương lên lầu báo cáo công việc, không phụ kỳ vọng mà mang về tình báo.

"Nó hỏi tay anh tốt chưa." . ngôn tình hoàn

"Ừm... Còn gì nữa không?"

"Hết rồi."

"Vậy cậu nói thế nào?"

Tiểu Trương đột nhiên bị hỏi khó, ngây người, "Ồ? Em nói chắc sắp khỏi rồi."

Trần Khiêm phất tay, "Đi làm việc đi."

Tiểu Trương vừa đáp OK, quay người ra ngoài, lại bị gọi lại,

"Nè, bên cạnh là bạn gái nó à?"

"Em không biết đâu sếp ơi."

Tiểu Trương đáng thương đầy đầu chấm hỏi bị Trần Khiêm đuổi đi.

Tô Dung gọi điện tới, nói năm phút nữa mình đến, Trần Khiêm đi xuống lầu, ngang qua sảnh lớn đến trước cửa đợi, bị Trần Trạch cúi đầu uống Coca nhưng nhấc lên mí mắt nhìn thấy, cậu bóp chặt lon nước trong tay.

Đương nhiên Trần Khiêm và Tô Dung không ngồi ở sảnh ngoài, mà tiến vào phòng riêng, cửa đóng hờ.

"Chị vừa thấy em cậu, sao không kêu nhóc đó vào cùng."

"Nó đang đi cùng bạn ấy mà, hai người già chúng ta còn đến hóng làm gì."

Tô Dung cười đánh anh, "Hèn chi không quen được bạn gái."

Trần Khiêm kịp phản ứng, "Ôi, sai sai, chỉ có một ông già thôi, chị Dung đây vẫn còn mười tám."

Tô Dung cúi đầu cười khẽ, hai người gọi món ăn, đổi chủ đề.

"Haiz, Béo Con sắp kết hôn với bạn thân chị rồi, cậu nhanh chân nhanh tay lên."

Tô Dung lấy đũa gõ gõ bàn, nhắc người ngồi đối diện.

"Béo Con sắp kết hôn hả? Sao nó không nói với em nhỉ, quá không biết nghĩ."

"Đang chọn áo cưới, chị giúp tư vấn nè, qua hai ngày nữa quyết định được thời gian chắc chắn sẽ gửi thiệp cho cậu, đợi đến đó thì bỏ lì xì đi."

Trần Khiêm cười, cảm thấy thật kỳ diệu, từ lúc Béo Con còn được gọi là bé mập, khuôn mặt phúng phính sẽ lắc lư khi chạy, đến đưa từ điển cho mình, giờ lại sắp kết hôn.

"Vậy đến lúc đó em..."

Cửa phòng cọt kẹt đẩy ra, Trần Khiêm ngẩng đầu, lời nói còn vươn bên miệng.

"Đến lúc đó làm gì?

Người đẩy cửa vào là Trần Trạch, thấy anh mình đột nhiên lúng túng, chủ động hỏi tiếp,

"Không có gì." Người nào đó ngượng ngùng đáp.

Trần Trạch ngồi xuống chỗ ở giữa Trần Khiêm và Tô Dung, nhiệt tình chào hỏi,

"Xin chào chị Dung."

Cậu cười thật ngọt ngào, lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ.

"Tự ý bước vào, không có quấy rầy hai người chứ?"

"Hoàn toàn không có, hoan nghênh anh chàng đẹp trai."

Trần Trạch chủ động cầm lấy ly trà mà tiểu Trương tinh mắt vừa mới lấy thêm, cụng với Tô Dung một tí,

"Em đứng ở ngoài thấy chị Dung nên vào chào hỏi, tiện thể cọ cơm, nhìn xem anh em mời chị ăn cái gì nào."

Tô Dung không ngại chút nào, lấy đũa cho Trần Trạch,

"Ăn đi, tự mình chọn."

Trần Trạch cũng không khách sáo, gắp thịt bò mới vừa nấu xong vào chén, chỉ vẩy vẩy hai lần cho bớt nóng đã chuẩn bị nhét vào miệng, thấy thế Trần Khiêm ngứa miệng, vô thức lên tiếng ngăn cản,

Trần Trạch ngẩng đầu lên, nhìn Trần Khiêm muốn nói lại thôi, cũng không mở miệng hỏi, cứ nhìn chằm chằm anh cậu,

Trần Khiêm quay đầu đi, hạ giọng nói,

"... Thổi cho nguội rồi ăn."

"Biết."

Trần Trạch rất nghe lời, thổi rồi lại thổi, bỗng cậu đột nhiên đứng dậy, chòm người qua nửa cái bàn, bỏ vào trong chén Trần Khiêm.

"Thổi nguội rồi, anh ăn đi."

Trần Trạch không định động đũa nữa, chống tay phải lên mặt bàn, ngẹo đầu, dùng ánh mắt nhắc nhở.

Trần Khiêm giận mình nói nhiều, giờ phút này đâm lao phải theo lao, Tô Dung cũng không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, Trần Khiêm chỉ đành gắp miếng thịt bò đã nguội chấm vào đĩa dầu vừng, rồi lại không tình nguyện bỏ vào trong miệng.

"Ăn ngon không anh."

Bởi vì quay đầu nên chỉ có mình Trần Khiêm mới thấy được biểu cảm của người đối diện, một đôi mắt nửa híp do bị hơi nóng của nồi lẩu phả vào, trong mắt có ánh sáng xảo quyệt.

Lúc này người anh chỉ có thể kiên trì đáp có,

Nhìn thằng nhóc lưu manh đang nở nụ cười hài lòng, cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

"Em đi đây, bạn còn đang chờ em bên ngoài."

Trần Trạch đứng dậy,

"Bái bai chị Dung", cậu vẫy tay chào cô gái, rồi lại chuyển đến anh mình bên kia, "Bái bai, anh hai."

Trần Khiêm gật đầu, chỉ khi Trần Trạch còn bé mới gọi anh hai, bắt đầu từ hồi tiểu học đã chỉ còn một chữ anh, danh xưng bị vứt bỏ thật lâu cuối cùng cũng được lấy ra, êm ái đọc nhấn rõ từng chữ khiến Trần Khiêm cảm thấy mình bị thằng nhóc trước mặt đùa giỡn, vùng da phía sau tai ửng đỏ.