Các gia đình ở hẻm nhà họ Trương đều quyết định cho phá dỡ và dọn đi hết, thật sự không ai muốn sống mãi ở chỗ như thế này cả. Người ở đây đều nghèo nửa đời người, cũng xem như chó ngáp phải ruồi nên bộ quản lý thành phố mới đến đây quy hoạch, đời này đều chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, số tiền nhận để chuyển đi cũng không phải ít, hận không thể đi ngay.
Trần Khiêm xem nhà, khu vực này rất tốt, đến trung tâm chỉ cần mười phút, giá cũng phải chăng, trả tiền nhà xong cũng có thể còn lại mười vạn, đủ học phí cho Trần Trạch học đến đại học. Anh gửi tiền vào ngân hàng, mật mã thẻ là sinh nhật Trần Trạch, là ngày mà cậu được ôm về.
Nhà mới được sửa lại, còn chưa có ai vào ở, chỗ nào cũng tốt, có điều chỉ xem như có một phòng, phòng còn lại quá nhỏ. Trần Khiêm dời giường nhỏ ra ngoài, đặt vào phòng ngủ chính, bố trí như ở nhà cũ vậy. Hai người, mỗi người dựa vào một bên tường, căn phòng trống còn lại được bày biện thêm chút nữa, làm thành phòng đọc sách cho Trần Trạch.
Trần Khiêm còn đặc biệt dành nửa ngày đến cửa hàng nội thất, còn Trần Trạch thì ở nhà quét dọn vệ sinh
Hai người bận lục tục suốt một tuần, cuối cùng mới bố trí xong nhà cửa, phòng ở mới thì phải đón tân gia. Trần Trạch Trần Khiêm còn mua thêm quần áo mới, Trần Khiêm mua đồ mắc tiền cho Trần Trạch, vì tiết kiệm tiền, khi còn bé Trần Trạch chưa bao giờ mặc đồ tốt, Trần Khiêm biết học sinh ở trường mới không chỉ thông minh, mà điều kiện gia đình cũng ổn định, anh không mua Trần Trạch thua kém người khác ở phương diện này.
Trần Trạch nói không cần, nhưng Trần Khiêm lại không chống cự nổi mấy câu khen ngợi của chị bán hàng, Trần Trạch mặc bộ nào cũng đẹp, còn đẹp hơn cả mẫu ảnh cơ, anh cắn răng, mua hết, tốn mất nửa tháng tiền lương của mình.
Thói quen tiết kiệm bắt đầu từ bé, thật ra sau khi làm điếm trưởng, thu nhập trích phần trăm của Trần Khiêm cũng không thấp, chỉ là anh dằn lại không nỡ dùng, sau khi quẹt thẻ dù trong lòng rỉ máu nhưng vẫn rất vui vẻ.
Hai người bước ra khỏi cửa hàng, cầm nắm túi lớn túi nhỏ, Trần Khiêm cầm nhiều hơn Trần Trạch. Sau khi ra ngoài, sóng nhiệt đập vào mặt, nhiệt độ điều hòa trong trung tâm mua sắm khá thấp, hai người như thịt đông rã đá, tay chân bị lạnh đến mất cảm giác bắt đầu ấm lại. Chặng đường không xa cũng không gần, hai người đi bộ về nhà, Trần Trạch ngồi xuống buộc lại dây giày, thấy đôi tay Trần Khiêm bị quai túi siết đỏ, lặng yên lấy bớt túi mua sắm từ phái sau, làm Trần Khiêm giật cả mình, quay đầu lại,
"Anh còn tưởng ban ngày ban mặt lại có người giật đồ, sao em không nói gì."
Trần Trạch nắm lấy chiếc túi cậu cướp được từ tay anh trai,
"Em mà nói anh sẽ không đưa em."
Trần Khiêm nghẹn lời,
"Đau lòng em nên mới cho em cầm ít, đứa nhỏ này."
Trần Trạch chạy đến trước mặt Trần Khiêm, trông xa xa, cậu nhóc đã chậm rãi rút đi bộ dáng của đứa trẻ, mùa hè này, Trần Trạch lại cao thêm tận năm centimet, tốc độ phát triển kinh người, bộ quần áo trên người cũng hơi ngắn, xương mắt cá chân nhô ra, cộng thêm khung xướng Trần Trạch có vẻ to, trông gầy lắm, Trần Khiêm nghĩ, buổi tối cất đồ rồi dẫn Trần Trạch đi ăn buffet, có lời lại còn đảm bảo no nê.
Hai người mang đồ về đến nhà, mồ hôi nhễ nhại, Trần Khiêm tắm xong xông ra khỏi nhà tắm thì trông thấy Trần Trạch đang nằm trên ghế salon, chỉ mặc một chiếc quần lót góc bẹt, trên người còn có nước mang ra từ phòng tắm, Trần Khiêm ném một chiếc khăn lên tấm lưng trắng nõn, vừa vặn che lại ba khớp xương sườn nhô ra.
"Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, phải lau sạch nước, không được để còn ẩm."
Trần Khiêm hiểu rõ, vì trước kia anh rửa chén mỗi ngày, đều ngâm trong nước, giờ mỗi khi đến xuân hạ, ăn mặc theo mùa, da lòng bàn tay sẽ lòi ra bọt nước nhỏ, vừa ngứa vừa đau.
Trần Trạch không nhúc nhích, chẳng qua đối phương tiếp tục nằm sấp, mùi nũng nịu lại rất rõ ràng,
"Anh, anh lau giúp em tí đi mà."
Trần Khiêm bước hai ba bước qua đến, cầm lấy khăn, lau mạnh, mạnh đến mức làn da phiếm hồng, Trần Trạch nhe răng toét miệng ngồi xuống, vội vã xin tha,
"Sai sai, em tự lau."
Ngày nào đó vào mấy tháng trước, sau khi ngủ dậy Trần Trạch đột nhiên bước vào thời kỳ vỡ giọng, không chỉ giọng khàn khàn mà còn y như con vịt đực vậy, bản thân cậu giật mình, thấy Trần Khiêm còn đang ngủ cũng không dám ồn ào, cứ đi học như bình thường, đợi đến tối Trần Khiêm tan việc về nhà Trần Trạch vẫn còn chưa ngủ. Cậu ngồi ở trên giường, chân thả bên ngoài chăn, nhíu mày, Trần Khiêm vỗ chân cậu, hơi lạnh, hỏi:
"Em sao thế, đêm hôm khuya khoắt còn chưa ngủ."
Trần Trạch cảm thấy lạnh lẽo, thu chân vào trong chăn, tủi thân mở miệng,
"Anh hai, em sắp câm mất rồi."
Trần Khiêm sửng sốt, giọng vịt đực dày đặc kết hợp với biểu lộ sốt ruột của Trần Trạch, trông rất buồn cười, Trần Khiêm bật cười như điên.
Anh cười một lát lâu, dường như sắp làm Trần Trạch giận, mới ngồi xuống trước mặt em trai mình, tay đặt tại mép giường, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sắp khóc kia, nở nụ cười, dịu dàng an ủi,
"Bình thường thôi Tiểu Trạch, đừng cố nói chuyện, hai ngày nữa là khỏi."
Trần Trạch nhìn anh trai, hít hít mũi, có chút nước mũi trào ra,
"Vậy sao anh chưa từng bị thế."
Trần Khiêm nghẹn lời, đúng là anh chưa từng như thế, có lẽ là mỗi ngày đều thay đổi một ít, đợi đến khi anh nhận ra mình vỡ giọng thì quá trình dài đó cũng kết thúc, không khàn khàn như Trần Trạch.
"Anh cũng có, chẳng qua lúc đó em còn nhỏ thôi," anh chỉ có thể giải thích như vậy.
Trần Trạch không thích có lệ, lại chỉ có thể coi như thôi, nằm lại trên giường,
"Sắp 12 giờ rồi, ngủ lẹ."
Trần Khiêm nhét chân cho Trần Trạch, hôn lướt qua lên chóp mũi hồng hồng của cậu,
"Ngủ ngon tt."
Trần Trạch nhắm mắt lại,
"Ngủ ngon, Trần Khiêm."
Từ đó về sau, mỗi lần Trần Khiêm gọi tên Trần Trạch, Trần Trạch cũng sẽ bắt chước gọi tên Trần Khiêm, như bây giờ, Trần Khiêm đang ở trước cửa mang giày, anh buộc dây giày, ngẩng đầu hỏi người đang ở trên salon ung dung mặc quần áo.
"Lát nữa ăn buffet được chứ, Trần Trạch."
Trần Trạch chui đầu ra khỏi cổ áo, tóc hơi dài, bị cổ áo chặn lại khôi phục nguyên hình, trong mắt là ý cười của một cậu nhóc nghịch ngợm,
"Được chứ, Trần Khiêm."
Trần Khiêm không so đo với thằng nhóc này, anh lấy chìa khóa mở cửa,
"Nhanh chân lẹ tay lên."
Trần Trạch bước ha ba bước rồi tăng tốc, trượt tới cửa, đôi giày chưa khô đế để lại hai dấu ấn trên mặt đất lát gạch.
Hai anh em nhẹ nhàng thoải mái ra cửa, gần đó có một nhà hàng bít tết tự phục vụ, 90 một người, ăn không hạn chế.
Hai người đi dạo đến trưa, đã sớm đói bụng, ăn uống điên cuồng quên luôn cả bụng mình, đĩa chồng chất thành một nút nhỏ, ông chủ nhìn cũng sợ hết hồn hết vía, sau cùng tặng hai người hai lon Coca, Trần Khiêm nghỉ ngơi một lát còn có thể chiến tiếp, trông vẻ mặt vàng như đất của ông chủ, cậu cũng không khó xử, tốt xấu gì hai người cũng xem như đồng nghiệp chung nghề, anh gọi Trần Khiêm, dung dung ra khỏi nhà hàng.
Trời đêm dần dần bớt nóng, gió thổi từng đợt, chỉ là gạch thấm nước dọc đường phố hút nóng, giờ đang phóng thích ra vô vàng nhiệt lượng, sấy khô người ta từ dưới chân, rất khó chịu. Đêm hè ở thành thị rất ít trông thấy sao, Trần Trạch và Trần Khiêm lần lượt nấc một tiếng, lên đường về nhà.
Dường như chưa từng nghĩ đến gia đình ban đầu của mình, nhà do Trần Trạch và Trần Khiêm tạo thành đã chiếm hết toàn bộ cuộc sống của họ. Nhà cũ có được xem như nhà không, có lẽ, Trần Trạch nghĩ, cậu nhìn về phía anh trai cũng đang nhìn lên trời, lại quay mắt nhìn theo, mây trên trời dày lắm, bầu trời đêm xanh đậm, có vài hạt mưa lất phất, Trần Trạch mười hai tuổi rưỡi suy nghĩ đến vấn đề của đời người, nhà là gì.
Trước mặt có một chiếc hố nho nhỏ, nhưng Trần Trạch không thấy đường, khụy một chút, thì cánh tay cậu lại được bàn tay mạnh mẽ của Trần Khiêm đỡ lấy.
Trần Trạch lại nhìn mắt anh trai, anh ấy cao hơn mình nửa cái đầu, mũi của anh rất cao, bên gáy còn có một dãy nốt ruồi.
Cho nên nhà là gì đây,
Trần Trạch lại thắc mắc lần nữa, mà Trần Khiêm bên kia dường như cảm ứng được bằng tâm linh, nhìn về phía cậu, lên tiếng thúc giục, "Đi nhanh lên, tranh thủ chưa mưa lớn về nhà thôi."
Nhà là gì?
Hạt mưa vui thích xối xuống, hai người chạy trong mưa, không phân rõ bọt nước bắn lên hay là do mưa rơi xuống, giống như lúc còn nhỏ hớn hở nghịch nước vậy, nụ cười luôn ở bên môi.
Trần Trạch chạy hai ba bước lên phía trước Trần Khiêm, quay đầu nhìn xem anh mình - người đã trưởng thành - nhưng động tác lúc bấy giờ vẫn có hơi ngây thơ, lập tức có đáp án, nơi nào có anh hai, nơi đó là nhà.