Tìm Kiếm Đảo Đào Hoa

Tìm Kiếm Đảo Đào Hoa - Chương 5




Một ly trà sữa caramel, hai cái bánh sừng bò.



Âu Dương đưa cho nhân viên thu ngân 50 đồng, người ta đưa lại tiền thối và một tờ hóa đơn cho anh. Anh nhét vào hóa đơn vào ngăn nhỏ bên ngoài cặp của Phùng Hành, “Mai đi học mang tiền trả tôi!”



Tay Phùng Hành bưng mâm, cả người như con rối vô ý thức, đôi mắt đờ đẫn.



“Tại sao?” Không xứng? Thật là một đả kích lớn, chỉ trong một chốc Phùng Hành không thể trở lại bình thường.



“Vì sao em lại thích tôi?” Âu Dương dựa vào lưng ghế, vì vóc người anh cao, theo tầm mắt cô như đang nhìn xuống.



Phùng Hành hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lưng, nhẹ nhàng đặt tay lên trái tim mình: “Những thần tượng trên ti vi nhiều như thế, trên đường thi thoảng em cũng tình cờ chạm mặt vài người đẹp trai, đám học sinh được coi là xuất sắc trong trường, em gặp bọn họ, chỗ này rất bình thường, thế nhưng thầy vừa xuất hiện, nó vừa loạn vừa cuống lại vô lực. Nhiều ngày thế rồi mà chẳng thể trở lại bình thường. Đây không phải là thích sao?”





“Thế nên mỗi ngày em dậy sớm, lượn hết nửa vòng thành phố, chạy đến đây theo tôi đi làm, buổi chiều thì trốn tiết, trốn giờ tự học buổi tối, tan tầm cùng tôi, lại còn đến nhà ăn nhân viên ăn cơm sao?”



Lỗ tai của Phùng Hành bị đun nóng đến trong suốt, nhưng cô không né không tránh, ánh mắt nhìn Âu Dương một cách chăm chú, có điều giọng nói lại lộ ra vẻ ngượng ngùng vô hạn, “Tiết… của thầy không nhiều, em… muốn được thấy thầy nhiều hơn.”



Âu Dương khẽ chớp mắt: “Hôm nay đợi bao lâu rồi?”



“Bốn tiếng… Em không biết thầy đi đâu, rõ ràng đã thấy thầy rời khỏi trường rồi. Khoảng giờ này, trên đường rất nhiều xe… em…” Cô cúi đầu vặn vẹo mười ngón tay.



“Ăn đi!” Âu Dương giục.




Phùng Hành lấy can đảm ngẩng đầu lên, “Trong sách có nói, cho dù làm tổng thống, nhưng hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ chính là được gặp một người mình thật lòng yêu thương. Em… gặp được rồi thì không thể bỏ qua.”



“Em đọc không ít sách nhỉ!” Âu Dương cười bảo.



Rốt cuộc cũng chỉ là một cô nhóc, ngay lập tức không giữ được bình tĩnh, “Vậy em xứng với thầy chưa?”




Âu Dương lắc đầu, “Tôi cần một người bạn đời, đứng sóng vai bên mình, chúng tôi từng trải qua những chuyện tương tự nhau, cùng tiếng nói, có sự ăn ý tự nhiên, tôi không muốn làm bố, hay anh trai của em. Yêu nhau là bình đẳng, là hỗ trợ lẫn nhau, là ấm áp. Em nhỏ hơn tôi mười hai tuổi, chưa tốt nghiệp trung học, lấy gì mà yêu tôi?”



Phùng Hành há hốc miệng, có thể dễ dàng nhận thấy vấn đề này đã làm khó cô.




Trời đã về khuya, Âu Dương ngẫm nghĩ một chút, cũng vì an toàn, gọi một chiếc taxi đưa cô về, dọc đường, cô không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn những ánh đèn neon lập lòe ngoài cửa kính.



Về đến nhà, cũng tầm giờ tan lớp tự học buổi tối.



Cô muốn chào tạm biệt với anh, định nói rồi lại thôi.



Âu Dương theo đường cũ mà về, nhặt được chiếc di động cô làm rơi ở băng ghế sau. Thân máy màu trắng, hình nền là ảnh chụp nghiêng khi anh đang đạp xe, mặc áo khoác, cúi người, tóc bị gió thổi rối bù. Nói thật, anh không nhìn thấy trên người mình có chỗ nào lấp lánh cả.