Tìm Lại Nhau Giữa Chốn Phồn Hoa

Chương 11: Quan tâm




Hân Nhi đi theo Hoàng Hải lên phòng tổng giám đốc, lúc đi vào cô hơi cúi mặt xuống nên khi người đàn ông phía trước bất chợt dừng lại khiến cho cô không để ý mà va đầu vào một tấm lưng rắn chắc.

Hân Nhi bị hành động bất ngờ của người đằng trước làm cho giật mình, khẽ đưa tay xoa phần tóc mái, tiện thể " A! " lên một tiếng.

Hoàng Hải nghe thấy cô kêu lên liền trực tiếp xoay người lại, ánh mắt vạn phần khó hiểu nhìn cô chăm chăm.

Hân Nhi nhìn anh, giọng nói có chút rụt rè, lên tiếng hỏi:

" Giám đốc..mặt tôi dính gì à? ".

Hoàng Hải vẫn cứ nhìn cô, một hồi lâu mới mở miệng nói ra lời muốn nói.

" Cô bị ngốc à? ".



Hân Nhi mở to mắt, không hiểu anh tại sao lại nói vậy. Dường như cô rất ngạc nhiên khi bị anh hỏi vậy. Cô ngây ra tại chỗ.

Thấy cô vẫn là cái dáng vẻ có chút ngốc nghếch như ngày nào, Hoàng Hải trong lòng không khỏi có chút hoài niệm, liền cao giọng lãnh đạm nói.

"Bị người khác gây khó dễ mà cũng không biết lên tiếng sao! ".

Hân Nhi dường như sẽ không nghĩ anh lại nói với mình điều này, chỉ cười gượng đáp lại.

" Cũng không phải chuyện gì quá to tát. Đều là đồng nghiệp trong công ty, tôi nghĩ bỏ qua được thì nên bỏ qua ".

Nhận lại câu trả lời này của cô, Hoàng Hải vẻ mặt có chút không vui, lông mày nhíu nhẹ nhìn cô gái quá mức hiểu chuyện trước mặt mà trầm giọng.

" Lần đầu bỏ qua sẽ có lần sau lần sau nữa. Nếu như cô càng dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ cô dễ bắt nạt, dễ ức hiếp. Ngoài kia không phải ai cũng nghĩ được như cô. Những người cần đối phó vẫn phải đối phó ".

Hân Nhi nhìn anh chăm chăm, giống như thực sự tiếp thu lời dạy của sếp mình, khiến cho Hoàng Hải có chút bất ngờ.

Anh bị khuôn mặt khả ái đáng yêu của cô nhìn chằm chằm liền có chút mất tự nhiên, bất giác quay mặt đi giọng cao lãnh đánh trống lảng.

" Mau về chỗ làm việc đi ".

Hân Nhi bị thái độ thay đổi chóng mặt này của Hoàng Hải làm cho có chút không kịp phản ứng, trong lòng không khỏi chửi anh là đồ khó hiểu. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất vui vẻ, điềm đạm đáp anh " vâng " một câu, sau đó liền trở lại vị trí của mình.



Mà Hoàng Hải thấy cô như vậy, trong hồi ức lại hiện lên một khoảnh khắc năm nào.

Lúc đó hai người đều học lớp 5. Một lần cô bị một đám nhóc to khỏe thấy cô hiền lành, dễ bắt nạt nên tìm cô để trêu chọc.

Khi đó anh đi ngang qua liền bắt gặp, thấy bọn nó bày trò giật tóc, xô ngã Hân Nhi, anh liền chạy lại đánh nhau một trận với bọn nó. Kết quả sau đó cả đám đều bị bầm tím cả người, còn kinh động đến cả phụ huynh và giáo viên chủ nhiệm.

Hoàng Hải sau đó liền bị phạt viết bản kiểm điểm, thế nhưng anh không phục, đám tụi nó ỷ đông bắt nạt Hân Nhi, anh đánh tụi nó thì có gì sai.

Sau đó Hân Nhi đi xuống phòng y tế lấy băng gâu băng bó vết thương cho anh.

Lúc ra về cô liền xúc động nói với anh.

" Mình thực sự rất cảm ơn cậu, Hoàng Hải. Chỉ là tớ nghĩ có những chuyện bỏ qua được thì ta nên bỏ qua, không nên làm to chuyện ".

Thực sự khi đó anh đã rất tức giận, nói lại cô.

" Cậu bị ngốc à! Người khác bắt nạt cậu mà cậu bỏ qua vậy lần sau họ sẽ tiếp tục bắt nạt cậu ".

Lại thấy cô bé Hân Nhi khẽ rũ mắt, bộ dạng có chút run sợ khẽ nói.

" Nhưng...tớ sợ...sợ cậu vì tớ mà đánh nhau, cậu sẽ bị thương ".

Nghe thấy cô nói vậy lúc đó anh bất giác cười thành tiếng, cảm thấy cô lo nghĩ quá rồi. Một mình anh còn có thể vật lộn được với bốn năm đứa kìa.

Giờ chợt nghĩ lại chuyện hồi đó, Hoàng Hải cảm thấy Hân Nhi lúc đó quả thật là một cô bé ngốc nhất mà anh từng gặp mà. Giống như bây giờ vậy, ngốc hệt như lúc đó nhưng lại khiến cho anh có chút gì đó khẽ rung động.

Hoàng Hải bất giác không tự chủ được mà khẽ quay sang lén nhìn trộm cô trong lúc cô không để ý. Không hiểu sao anh lại nghĩ đến điều gì, khóe miệng hơi cong lên, lần đầu tiên không hề che giấu cảm xúc thật.

Cũng đã rất lâu rồi anh mới biểu lộ ra bên ngoài mà không hề che giấu như vậy.

Chính Hoàng Hải giờ phút này cũng không hề ý thức được việc bản thân vừa mới cười, dù chỉ là một nụ cười rất nhẹ.

Anh có chút hơi giật mình, bừng tỉnh đưa ngón trỏ lên vị trí khóe miệng, bất giác tâm hoảng loạn. Dáng trầm mặc, lãnh đạm bao nhiêu năm giờ đây đều vì cô gái kia mà thay đổi rồi!