Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt

Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt - Chương 2




Editor: Sakura Trang

Trầm Cố ngồi trước cửa sổ, trên bàn đầy sách chồng chất như núi.

Thù đồ của nhân yêu, là tư liệu mà sau khi hắn và Thanh sau khi cùng một chỗ mới có ý thu thập để phỏng đoán tập tính của xà yêu, càng bởi vì Thanh Thanh có thai mà bồi dưỡng mình không thua gì sản đại phu. Mà càng hiểu rõ công việc nam sinh tử, càng chứng minh Mặc Đam nói có thể.

Nam nhân trên thế gian sinh con vốn gian nan, trong đó huyết nhục của người yêu vốn khác nhau, cùng nhau sẽ có trái thiên đạo, sinh sản càng là cửu tử nhất sinh. Mà trong các loại yêu lấy xà có thể chất âm hàn nhất, không thích hợp sinh con nối dòng nhất. Hơn nữa xà một lần lại nhiều con, nếu như mang thai con của nhân loại, thường thường sẽ không chống đỡ nổi sự phát triển của thai nhi.

Trầm Cố muốn Mặc Đam thừa nhận thống khổ nhất thế gian, quả thật cũng không tìm được đề nghị có thể khiến người bị hành hạ thống khổ hơn so với đề nghị của Mặc Đam — để y lấy thân xà mang thai con của nhân loại, để tất cả những đau đớn mà Thanh Thanh chịu trước khi chết thực hành trên người y, để hài tử không cách nào sinh ra được này và y cùng rơi vào địa ngục.

Trầm Cố biết, đề nghị như vậy của Mặc Đam là kích tướng.

Trầm Cố cũng biết, Mặc Đam yêu bản thân,

Nhưng đề nghị này quả thật không tệ không phải sao.

Dùng tình yêu của y, lấy mạng của y.

*

Mặc Đam không biết qua bao lâu mới tỉnh lại, dưới đất không gặp ánh mặt trời chẳng phân biệt được ngày đêm, thời gian trôi qua rất chậm lại rất nhanh.

Trong thân thể còn lưu lại xao động, mùi ái muội trong không khí cũng đã tản dần đi.

Lại nằm một hồi mới tích lũy được một chút sức lực, Mặc Đam cố gắng ngồi dậy, chậm rãi vịn tường đi vào trong nước ao ở trong góc. Ngâm người trong nước lạnh, để xà yêu sợ lạnh không khỏi run một cái, di chuyển một chút liền vùi cả người vào trong nước.

Ngẩng đầu lên, tình nhiệt để cho người choáng váng đã rút đi, đôi mắt hẹp hài kiều diễm tuy còn hơi đỏ, nhưng mặc xà máu lạnh lạnh tình nào đó đã trở lại.

Mặc Đam cẩn thận lau kỹ mặt mình, giống như hoàn toàn không cảm giác được nước lạnh. Ngón tay nhỏ dài của y khẽ run, không phải bởi vì giá rét, cũng không phải bởi vì yếu ớt, là bởi vì hưng phấn — y biết, Trầm Cố sắp tới.

Trầm Cố tốt chỗ nào!

Chỗ nào cũng tốt.

Trầm Cố không thương y!

Nhưng y yêu Trầm Cố.

Trầm Cố chỉ mong nỗi thống khổ chật vật của y.

Thống khổ mà Trầm Cố cho đều là thứ đáng để y cẩn thận thưởng thức.

Trong lòng Trầm Cố chỉ có thanh xà vô dụng kia!

Y sẽ xóa đi dấu vết ma thanh xà kia lưu lại, dùng máu tươi, dùng xương thịt, dùng mạng.

Cho dù là hận, chiếm cứ hứng thú của Trầm Cố sẽ chỉ là y.

Mặc Đam nhếch môi, khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh.

Không, y không cần chúng sinh, thậm chí không cần mình.

Y chỉ cần Trầm Cố.

Chỉ cần một cái nhìn lại của quân, dù có xuống mồ, hóa thành cốt trần, không hối tiếc.

*

Lúc Trầm Cố đến Mặc Đam đang nhàn tản ngồi dưới đất, dù trong nhà nhỏ u ám cũng có một loại đơn độc xinh đẹp tuyệt phong lưu.

Y phục màu đen nặng nề chồng lên nhau phô tán như cây hoa thược dược màu đen mỹ lệ, càng làm nổi bật làn da băng tuyết của y.

Thị lực trong bóng tối của Mặc Đam không tốt, nghe thấy bước chân của Trầm Cố, chỉ có thể thấy đường nét hình dáng mơ hồ.

Nhưng Trầm Cố thấy rất rõ ràng, ánh mắt của Mặc Đam một mực khóa chặt lấy phương hướng hắn đi đến, tại lúc hắn cố ý thả ra tiếng bước chân trong nháy mắt sáng lên.

Trầm Cố không nhanh không chậm đến gần, để Mặc Đam nhìn thấy rõ ràng.

Tướng mạo của Mặc Đam cực đẹp, ngũ quan tinh xảo yêu mị hợp lại nhưng kỳ dị phơi bày một loại lạnh bạc cứng rắn, ánh mắt lưu chuyển, nhưng lúc môi khẽ nhếch lại có một loại tuyệt mị xinh đẹp. Nguyên hình là một con mặc xà to lớn, nhưng hình người làn da lại tái nhợt như tuyết, khung xương thon gầy thanh lãnh.

Trầm Cố đi đến trước giường Mặc Đam, từ trên cao nhìn xuống y.

Trầm Cố không nói gì, Mặc Đam dù chỉ thấy đường nét hình dáng mơ hồ cũng đã muốn ngay dại. Hắn ở trước mặt mình, gần như vậy, gần như vậy!

Y giống như đã đợi cả đời vậy, giờ phút này lại không kiềm chế được.

Mặc Đam đưa tay ra, ống tay áo rộng lớn trượt đến cùi trỏ, cánh tay lạnh lẽo như ngọc thạch ôm lấy cổ Trầm Cố, trong nháy mắt da thịt chạm nhau lòng như đánh trống.

Trầm Cố nghe tiếng nhịp tim của Mặc Đam đang đập cực nhanh. Cánh tay quấn ở trên cổ mình mát rượi trơn nhẵn, lại không để cho người cảm giác chán ghét.

Trầm Cố không tránh không né, lẳng lặng nhìn Mặc Đam từ từ đến gần, ấn một nụ hôn nhẹ lên cằm mình.

Lý trí của Mặc Đam đã sớm vứt lên ngoài chín tầng mây, lần đầu tiên, lần đầu tiên thân cận người yêu của y như vậy! Y chạm được vào hắn! Y hôn được hắn!

Môi Mặc Đam nhẹ nhàng rơi xuống, vừa rơi xuống liền lại không thể rời bỏ, ở khóe miệng của Trầm Cố, trên mặt triền miên không đi, nhưng thủy chung chỉ nhè nhẹ nhàn nhạt, giống như sợ đánh thức một giấc mộng đẹp…

Trầm Cố buông mắt lẳng lặng nhìn Mặc Đam trước mặt đang rụt rè dán vào trong ngực mình, y nhắm hai mắt, lông mi thật dài giống con bướm yếu ớt, từ góc độ này để cho y tỏ ra đặc biệt yếu ớt dễ vỡ.

Môi mỏng của y đang run rẩy, cả người y đều đang run rẩy.

Môi của y lạnh, thân thể của y cách mấy tầng y phục dán vào thân thể hắn cũng là lạnh.

Cánh tay nhỏ gầy của y ôm lấy cổ mình, y không dám dùng sức, nhưng lại giống như nắm rơm rạ cứu mạng. Giống như, tất cả của y đều nằm trong một câu nói của hắn, một câu lên thiên đường, một câu xuống địa ngục.

Trầm Cố ôm lấy eo của Mặc Đam.