Tình Bất Yếm Trá

Chương 59: Làm lành




Ôn Tửu đỏ mặt tới tận mang tai vội vàng đẩy anh ra, đóng cửa lại.

Yến Luật trở về nhà, bất đắc dĩ lại lật thực đơn, chọn mấy món ăn dễ làm nhất, cầm bút đánh dấu.

Tan làm ngày hôm sau, Ôn Tửu không trở về nhà ngay mà đi đến võ quán Judo.

Về đến nhà đã là bảy giờ, cô thay quần áo, theo thường lệ trước tiên quétdọn phòng một lần, sau đó chuẩn bị nấu cơm, đang định gọi Yến Luật đếnăn cơm cùng, chuông cửa vang lên, cô đoán chắc hẳn là anh, mở cửa ra quả nhiên Yến Luật đang đứng cạnh cửa, trên mặt nở nụ cười đắc ý.

“Em tới đây.”

Yến Luật đưa tay kéo Ôn Tửu từ bên trong cửa ra ngoài, Ôn Tửu khóa cửa, điđến nhà Yến Luật, đi vào, cô suýt nữa thì bị sặc chết. Bên trong nhàtràn ngập khói dầu ăn, bởi vì nhà nhỏ, nên trong phòng khách có cảm giác như sương mù bay lất phất.

Ôn Tửu dùng tay quạt không khí, nhíu mày nói: “Anh không bật quạt thông gió à?”

“Lúc đầu quên mất.”

Yến Luật trực tiếp kéo Ôn Tửu đến phòng bếp, Ôn Tửu nhìn một cái, phòng bếp lộn xộn quả thực khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng. Hơnnữa, khoa trương nhất là trên bàn còn đặt cân thăng bằng, cốc đo lường,cái phễu.

Ôn Tửu không biết nên khóc hay nên cười, chỉ vào những đồ này, “Đây là anh định làm thí nghiệm hóa học sao?”

Yến Luật đắc ý khoanh tay nói: “Để đong gia vị cho thật chuẩn xác, một gam cũng không sai.”

Ôn Tửu quay đầu nhìn Yến Luật, không nhịn được mỉm cười: “Thật đúng không hổ là người học ngành kỹ thuật ra.”

Yến Luật chỉ vào bàn ăn, đắc ý dào dạt nói: “Thế nào? Cừ đi?”

Ôn Tửu nhìn, anh thế mà làm được một mạch đủ sáu món ăn, giá đỗ xào, đậuhũ sốt cay, trứng gà chưng… Mặc dù đều là những món ăn vô cùng đơn giản, nhưng đối với người đàn ông có nền tảng yếu kém, chưa bao giờ làm những việc này như anh, thật đúng là không dễ dàng gì, có thể thấy được anhgấp gáp muốn kết thúc thử việc đến cỡ nào.

Nhìn sáu món ăn gia đình chẳng có gì đặc sắc này, trong lòng Ôn Tửu đã sớmmềm như nước, hơn nữa còn là ngọt ngào chết người, một nụ cười dịu dàngngọt ngào không khỏi nở ra trên khuôn mặt.

Yến Luật kịp thời bắt lấy cơ hội, ôm Ôn Tửu, bá đạo nói bên tai cô: “Được rồi, thử việc chấm dứt ở đây, cứ như thế nhé.”

Ôn Tửu tựa vào trong lồng ngực của anh, mỉm cười không nói, coi như đã chấp nhận lời anh nói.

Yến Luật xoay cô lại, nói không biết ngượng: “Có thể tìm được bạn traikhông gì không thể làm được, có phải em cảm thấy mình rất hạnh phúckhông?”

Ôn Tửu bật cười: “Mèo khen mèo dài đuôi.”

Yến Luật nghiêm mặt nói: “Anh vẫn luôn luôn khiêm nhường, cầu thị mà.”

Ôn Tửu không nhịn được cười.

“Có phần thưởng không?”

Ôn Tửu kiễng chân, ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, không chờ đôi môi cô rời đi, Yến Luật ôm lấy eo cô thật chặt, hôn cô thật sâu.

Hôn một lúc lâu, Yến Luật mới thỏa mãn buông cô ra, “Chúng ta cùng nhau ăncơm, nếm thử tài nấu nướng của anh.” Yến Luật mạnh mẽ kéo Ôn Tửu ngồixuống, đặt đôi đũa vào trong tay cô, nghiêm mặt nói: “Không cho phép nói khó ăn.”

Ôn Tửu thản nhiên cười: “Anh tự mình làm thì sao em nói khó ăn được.”

Ôn Tửu chưa từng nói những lời ngọt ngào như vậy bao giờ, một nụ hôn sâuvừa rồi khiến cho vẻ mặt cô hồng nhuận, ánh mắt ướt át, Yến Luật nhìnvào mà tinh thần rung động, lập tức cảm thấy mình tan ca sớm hai batiếng cũng rất đáng.

Ôn Tửu biết rõ Yến Luật chẳng bao giờ làm những việc nhà như thế này, chonên chỉ bảo anh học nấu, không yêu cầu về hương vị, cũng không hy vọnganh có thể làm được món ăn ngon, chỉ muốn cho anh biết được khái niệmlàm việc nhà mà thôi.

Sáu món ăn làm ra trong lúc vội vàng về số lượng, cô càng không hy vọng gìcó thể vừa miệng, không ngờ tới nếm thử một miếng, mùi vị mặc dù khôngphải là quá ngon, nhưng cũng không quá dở, dù sao cũng tiến hành nghiêmngặt theo thực đơn, lại còn có các dụng cụ tinh vi như vậy.

Ôn Tửu không nhịn được cười khanh khách nói: “Lần đầu tiên mà anh đã làmtốt như vậy. Sau này thường xuyên luyện tập nhất định sẽ không tệ.”

Thường xuyên? Yến Luật vừa nghe xong liền thấy nhức đầu, nhưng giờ phút nàyvừa mới chuyển thành chính thức nên không thể quá lớn lối, nếu không rất có khả năng lại bị kéo dài thời gian thử việc, cho nên cười gượng không tỏ ý kiến gì.

Hai người ăn cơm xong, Ôn Tửu giúp đỡ Yến Luật thu dọn phòng bếp hỗn loạn,chỗ này giống hệt như vừa bị trộm cướp, lộn xộn không chịu nổi. Ăn mộtbữa cơm thì thật dễ dàng, công việc thu dọn sau đó mới thật sự là khókhăn, thật vất vả mới dọn dẹp xong tất cả, đã hơn chín giờ.

Ôn Tửu ngồi trên ghế sô pha lớn duỗi thẳng lưng một cái, áo lông bị kéolên, để lộ ra một vùng trắng như tuyết, Yến Luật nhìn thấy chợt cảm thấy cổ họng bị nghẹn.

“Có muốn uống trà không?”

“Không cần, em ăn no quá.”

Sáu món ăn Yến Luật làm cũng không quá nhiều, thứ nhất là do Ôn Tửu sợ lãng phí, thứ hai cũng là vì muốn khích lệ Yến Luật, cho nên ăn nhiều hơnbình thường một chút, kết quả là no căng bụng, may là thu dọn phòng bếphồi lâu, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Yến Luật rất tự nhiên để tay lên bụng Ôn Tửu, “Anh xoa bóp giúp em.”

Ôn Tửu lúng túng, gạt tay anh ra, nói: “Không cần, em về tắm đã, cả người toàn là mùi khói dầu mỡ.”

Yến Luật vừa nghe thấy chữ tắm, lại càng cảm thấy lửa nóng tràn lên, “Hay là, em cứ tắm ở đây đi.”

“Không được, em không mang quần áo sang đây.”

“Anh lấy giúp em.”

“Không được.”

Ôn Tửu thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt càng ngày càng sáng, sắc mặt không hiểu sao lại đỏ lên, cô đứng dậy muốn đi về.

Yến Luật sao lại có thể để cô trở về như vậy, ôm lấy eo Ôn Tửu không chịu thả người, “Ở thêm một lát nữa.”

Ôn Tửu bị anh cuốn lấy, mặt đỏ tai nóng, dịu dàng nói: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay làm mấy món ăn cũng vất vả rồi.”

“Không vất vả.”

“Em giúp anh dọn phòng bếp cũng mệt rồi. Em muốn đi nghỉ ngơi sớm.” Ôn Tửugạt tay anh ra tỏ vẻ muốn đi, cô dự cảm ở đây thêm lúc nữa sợ rằng sẽxảy ra chuyện gì đó.

Yến Luật đành đanh mặt, nghiêm mặt nói: “Anh nghe lời em mua 600XXX, lúcbáo cáo cuối ngày bị lỗ mất ba nghìn hai, tim đau như dao cắt. Em làngười quản lý khách hàng, anh cảm thấy em phải có trách nhiệm an ủianh.”

Ôn Tửu nghe được năm chữ tim đau như dao cắt, không nhịn được muốn cười.Yến tiên sinh vung tiền như rác, sẽ cảm thấy tim đau như dao cắt chỉ vìba nghìn hai sao?

“Em chỉ giới thiệu, cũng không bảo hôm nay anh nên mua a, em nói là khi giá thấp thì mua vào.”

“Được rồi, hôm nay em nói cho anh cái gì là giá thấp thì mua vào được chứ?”

Ôn Tửu đành ở lại, Yến Luật đắc ý nắm tay cô dẫn vào phòng ngủ. Bởi vìphòng khách quá nhỏ, Yến Luật lại thích thoải mái, chỉ một chiếc ghế sôpha lớn đã chiếm hết diện tích của phòng khách, cho nên máy tính đượcđặt ở phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên Ôn Tửu đi vào phòng ngủ của anh, đập vào mắt cô là mộtchiếc giường rộng gần hai mét, kết quả là phòng ngủ vốn không lớn, đã bị một chiếc giường này chiếm gần hết rồi, cạnh giường bày một chiếc tủđầu giường, sát cạnh đó là một chiếc bàn máu tính, chỉ mấy vật dụng đơngiản như vậy, nhìn vào cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là chiếcgiường hơi rộng trông không được hợp lắm.

“Một mình anh sao phải nằm chiếc giường rộng như vậy?”

“Thoải mái.” Nói xong, anh lại còn nói thêm một câu: “Chân anh dài, giường vàghế sô pha quá nhỏ sẽ khiến anh dùng không vừa người.”

Yến Luật mở máy tính ra, Ôn Tửu thấy trước bàn máy tính chỉ có một chiếc ghế, liền nói: “Em đi lấy ghế.”

“Không cần.”

Yến Luật ngồi xuống, ôm lấy eo Ôn Tửu, nhấn xuống đùi, “Em ngồi trên đùi anh là được.”

Ôn Tửu lúng túng đỏ bừng mặt, muốn đẩy anh ra, lại bị anh giữ chặt eokhiến cô không cách nào đứng dậy được, không còn cách nào khác là đànhngồi trên đùi anh, bị anh nửa ôm nửa ấp giam chặt trong lòng.

Mở phần mềm chứng khoán trong máy tính ra, Ôn Tửu cầm lấy con chuột chỉcho Yến Luật xu thế của cổ phiếu, nói chưa được hai câu, cả người đãcứng đờ, tay Yến Luật đi vào trong áo len của cô, đặt trên bụng cô, lòng bàn tay ấm áp dán trên rốn cô.

Ôn Tửu ửng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Mau bỏ tay anh ra.”

Yến Luật “tốt bụng” nói: “Không phải em nói ăn no sao, anh xoa bóp giúp em cho mau tiêu hóa.”

Bị anh xoa bụng như vậy, trong lòng Ôn Tửu cảm thấy hỗn loạn, căn bản không nói được gì nữa.

Yến Luật tất nhiên cũng nghe không vào, bàn tay đặt trên bụng mềm mại củacô, nhưng lại càng thêm khó chịu, vừa muốn lên trên vừa muốn xuống dưới, trong nội tâm đang giao chiến kịch liệt.

Ôn Tửu đặt con chuột xuống, kéo tay anh ra khỏi quần áo của mình, sẵng giọng: “Rốt cuộc là anh có nghe không đây?”

“Nghe mà.”

“Vậy thì anh ngồi yên không được lộn xộn.”

“Được, không lộn xộn.”

Lần này Yến Luật ngồi yên ôm hông của cô, tay không còn lộn xộn nữa.

Ôn Tửu ngồi trên đùi anh, con chuột chỉ vào biểu đồ xu thế, tiếp tục nói.

Yến Luật ôm cô, hỗn loạn, không tập trung tư tưởng, ánh mắt chú ý đến chiếc cổ tuyết trắng của cô.

Cô cúi xuống, cổ áo len hình trái tim mở rộng, đường viền tuyết trắng caovút bên trong như ẩn như hiện. Yến Luật chỉ cảm thấy cảm xúc bànhtrướng, không thể áp chế. Mấy hôm trước vẫn còn cãi nhau đòi chia tay,giờ phút này lại làm lành như lúc ban đầu, có cảm giác giống như tiểubiệt thắng tân hôn, lại được ôm cô, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, thânthể liền có phản ứng. Anh mặc một chiếc quần thể thao mỏng, lúc Ôn Tửuphát hiện có cái gì đó không bình thường, vừa thẹn vừa xấu hổ, sẵnggiọng: “Không nói cho nghe anh nữa.”

Yến Luật cũng hơi lúng túng, thấp giọng nói: “Anh cũng không cố ý mà.”