Tình Cảm Muộn Màng

Chương 18




Ăn xong cô dắt hai người họ đi dạo lòng vòng ở khu mua sắm để mua thêm mĩ phẩm và túi xách. Cô cảm thấy có chút kì lạ khi vào các cửa hàng, các nhiên viên ở đây khi nhìn thấy cô đều nhiệt tình giới thiệu sản phẩm mặc dù đây là trách nhiệm của một nhân viên, nhưng cô vẫn thấy lạ lắm.

Thanh toán mọi thứ thì cũng đúng lúc Vĩnh Thần làm việc xong. Anh đi xuống dưới sảnh để chở cô em gái của mình về. Tử Kỳ và Hạo Nhiên có công chuyện đột xuất nên không về chung với hai anh em cô được.

“Hôm nay mua sắm có vui không?” Vĩnh Thần đang lái xe tiện liếc sang cô em của mình hỏi.

“Đương nhiên là vui rồi hihi. Được quẹt bằng thẻ của anh nên em mua nhiều thứ lắm.”

“Em vui là được rồi.”

“À đúng rồi.”

“Sao thế?”

“Em có mua cái này cho anh, không biết anh thích không. Và đương nhiên là em quẹt bằng thẻ của em mua cho anh rồi hì hì.”

“Đồ em mua anh đương nhiên thích rồi sao lại nói thế không biết.”

“Nhưng lỡ anh không thích thì sao?”

“Không thích thì anh sẽ làm cho anh thích. Thế em mua gì cho anh vậy?”

“Hì hì, em mua cho anh một bộ vest mới. Lúc nãy em đi ngang một cửa hiệu thấy bộ vest này em liền nghĩ tới anh đó.”

“Nay em gái tui biết nghĩ đến tui quá ta.”

“Em có mình anh là anh trai của em thôi. Không nghĩ tới anh thì em nghĩ tới ai bây giờ đây.”

“Cũng dám là có lắm đó.” Anh phì cười.

“Làm gì có chứ, hừ.” Cô xị mặt lại.

“Thôi, anh giỡn đó. Giờ em muốn đi đâu nữa không anh dẫn đi.”

“Đi ăn mì ở cửa hàng tiện lợi.”

“Này, anh trai của em đường đường là một tổng giám đốc mà em bắt đi ăn mì ở đó à?”

“Anh không thích thì thôi, em đi ăn một mình.”

Anh thở dài, đến chịu cô em gái này, đúng là một con người khó chiều. Anh đành chiều lòng cô rồi chở cô tới cửa hàng tiện lợi.

“Không biết nên mua loại nào đây ta.” Cô đang nhìn trên hàng mì suy nghĩ.

“Anh thấy em thích ăn mì tương đen của hàn quốc lắm mà. Chọn loại em thường hay ăn đó.”

“Không. Hôm nay em muốn đổi khẩu vị. Hừm, loại nào đây ta.” Cô nhìn một lượt các loại mì, cuối cùng ánh mắt của cô dừng ở hàng mì cay. “A, đây rồi. Em muốn ăn mì này. Mì này mà ăn với kimchi là hết sẩy.”

“Thêm gì nữa không?”

“Hừm, thêm xúc xích với phô mai chảy. Thêm 2 lon coca với hai ly đá.”

“Em ra bàn ngồi đi. Anh đi tính tiền rồi ra liền.”

Cô nhanh chóng ra bàn ngồi đợi anh. Một lát sau anh cầm tô mì đang nóng hổi kia cùng với 2 ly nước anh chế sẵn.

“Nhìn ngon quá đi.” Cô liếc nhìn qua anh. “Anh không ăn gì sao?”

“Nãy anh ăn ở công ty rồi mới xuống đón em đó. Anh uống nước được rồi, em ăn đi.”

“Anh đợi em tí.”

Nói rồi cô chạy hút vào lại cửa hàng, lát sau cô đi ra, trên tay cô còn cầm một tô mì nóng hổi.

“Đây, anh ăn đi. Anh nghĩ anh lừa được em hả? Em thừa biết anh không bao giờ chịu ăn tối, đặc biệt là anh chúa ghét ăn ở trên công ty trừ trường hợp bất khả kháng thôi.”

“Em cái gì cũng biết hết nhỉ.”

“Em là học sinh cuối cấp sắp lên làm sinh viên đại học rồi đấy. Anh mau ăn đi, em có mua thêm trứng bỏ vào mì của anh rồi đấy. Không ăn hết em giận anh.” Cô dọa rồi hối thúc anh ăn.

“Được rồi. Anh ăn là được chứ gì.”

Cả hai anh em họ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm ở chiếc bàn nhỏ trước cửa hàng tiện lợi. Nhìn trông rất giản dị nhưng đây là điều mà cô rất thích. Cô luôn thích những thứ giản dị, cô chẳng bao giờ khoe khoang hay tự kiêu về gia thế của gia đình cô. Cô nghĩ rằng việc này chẳng đáng để bàn tán và quan tâm. Trái ngược với cô, Vĩnh Thần lại vô cùng thích khoe khoang, đặc biệt khi ở kế cô như thế này.

Ăn uống, dọn dẹp xong xuôi hai người về nhà. Trong lúc đang trên đường về cô có một suy nghĩ nào đó muốn nói với anh nhưng lại thấp thỏm không muốn nói. Đến khi về tới nhà anh buột miệng hỏi cô.

“Nãy giờ em suy nghĩ gì mà cứ thấp thỏm quài thế?”

Cô như bị nói trúng tim đen liền chối. “Em... em có nghĩ gì đâu...”

“Đừng có qua mặt anh. Mỗi lần em muốn nói gì đều tự nghịch tay rồi còn liếc nhìn qua anh mấy lần nữa. Nói đi, muốn nhờ gì đúng không?”

“Anh hứa đừng có mắng em nha.”

Anh đa nghi rồi cũng liền đáp. “Được, anh hứa không mắng em.”

“Ngày mai... anh cho em đi học lại nha.” Cô vẫn thấp thỏm, rụt rè sợ anh không cho rồi mắng cô.

“Có vậy thôi mà suy nghĩ nãy giờ luôn hả?”

“Vâng...”

“Được. Mai em cứ đi học đi, bây giờ sức khỏe em cũng tốt hơn rồi, với có Tử Kỳ ở bên cạnh nên anh cũng yên tâm.”

“Anh nói thật hả?” Cô vui mừng.

“Ừm. Em cũng nên nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị tập vở đi. Sáng mai anh chở đi học.”

“Hehe, cảm ơn anh trai yêu dấu của em nhiều nhiều.” Cô hớn hở chạy nhảy quanh nhà. Cô rất muốn đi học lại vì cô muốn tốt nghiệp cấp 3 thật nhanh để còn lên đại học gặp bạn bè của mình.

Sau đó, hàng ngày cô đều chăm chỉ học tập để thi đại học thật tốt. Cũng may là có Tử Kỳ ở bên cổ vũ cô học. Đáng lẽ ra anh bây giờ cũng là sinh viên đại học rồi nhưng vì sợ cô ở lại trường một mình sinh buồn nên anh xin nhà trường cho học trễ nên bây giờ anh mới ngồi ở đây chỉ dạy cho cô.

Ngày thi đại học cũng đến, cả cô và anh đều hội hộp trước cửa tử này. Cả hai cùng hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh, cùng chúc nhau thi thật tốt để có thể vào trường mình mong muốn.

Trải qua bao căng thẳng trong kì thi, cuối cùng cũng đã thi xong. Cô muốn tổ chức tiệc để ăn mừng cô vừa thi đại học với tâm thế rất tốt. Cô nhớ lại cả lớp của cô chưa chụp ảnh tốt nghiệp và ăn mừng với nhau vì cô nên cô đã bí mật chuẩn bị tất cả, chờ đến ngày rồi mọi người cùng nhau chung vui với nhau.

Ngày hôm đó thật sự là một ngày rất đẹp đối với cô. Cả lớp ai cũng có mặt đông đủ, không thiếu một ai cả. Vĩnh Thần đã tài trợ cho cô một khoảng sân nhỏ do công ty anh sở hữu để cho cô mở tiệc, đồ ăn thức uống cũng một tay anh mời những đầu bếp nổi tiếng về chế biến.

Bọn họ chơi đùa rất vui vẻ, cùng nhau tung những chiếc nón tốt nghiệp, cùng nhau ném những trái bóng nước vào người nhau cười đùa trong sân. Đây là kỉ niệm sẽ khắc ghi trong trí nhớ của cô mãi mãi, cô sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc tuyệt đẹp này.

Chơi đến mệt rã người thì cũng đã là nửa đêm. Vì có vài người chuyển sang thành phố khác học tập nên về trước, có vài người vẫn ở chốn Thượng Hải này ở lại với cô một lát rồi cũng về. Bây giờ chỉ còn mỗi cô và Tử Kỳ. Cả hai người đi dạo quanh bờ hồ ở gần đó để mùi rượu trong người tỏa bớt đi.

“Anh Kỳ này, có bao giờ anh thích một người đến nổi dù có đau khổ cỡ nào vẫn thích họ không?” Cô bâng quơ hỏi anh.

“Có. Anh có thích một người. Anh rất thích em ấy.” Anh nhìn cô trả lời.

“Ồ, vậy ra anh cũng đã có người mình thầm thương rồi ha. Vậy cho em mạo muội hỏi người đó của anh là người như thế nào không?”

“Em ấy đẹp lắm. Em ấy có một vẻ đẹp thuần khiết vừa nhìn qua ai cũng muốn bảo vệ em ấy cả đời. Nhưng có điều em ấy quá ngốc để nhận ra tình cảm của anh dành cho em ấy.”

“Em nghĩ rằng, sẽ một lúc nào đó cậu ấy cũng sẽ nhận ra tình cảm của anh dành cho mình thôi. Có thể sẽ nhận ra vào một thời điểm muộn, nhưng chắc hẳn cậu ấy cũng sẽ rất trân trọng tình cảm của anh dành cho cậu ấy suốt thời gian qua. Với cả anh cũng là một người rất tốt, nếu em được một người nào đó như anh quan tâm em cũng sẽ trân trọng và yêu thương họ.” Cô nhìn anh cười rồi lại nhìn cảnh vật xung quanh ở bờ hồ.

“Anh sẽ chờ em, chờ em đến hết đời cho dù em có không nhận ra tình cảm của anh, anh vẫn sẽ chờ em. Vì anh chỉ có em là tình đầu duy nhất của anh và cũng là người anh yêu cuối cùng của mình.” Anh suy nghĩ, say đắm nhìn cô đang ngắm nhìn xung quanh.

Một lúc sau anh đưa cô về nhà vì cô bây giờ cũng đã khá say rồi. Nếu để cô ở bên ngoài thêm nữa có khi cô sẽ ngã bệnh mất. Dìu cô về đến nhà an toàn anh cũng bắt taxi về ngay sau đó.

Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, đầu cô hiện giờ rất đau vì hôm qua cô nốc rượu cũng khá nhiều. Cô đi xuống dưới nhà thì thấy bàn ăn đã thịnh soạn từ khi nào, và cái người đã làm ra một bàn ăn này lại là Tử Kỳ.

“Tử Kỳ? Sao anh lại ở đây?”

“Em dậy rồi hả? Xuống đây ăn sáng nè, anh có nấu cho em canh giải rượu rồi đó em mau uống đi cho đỡ nhức đầu.”

“Anh Thần đâu rồi anh?”

“Anh ấy có công việc nên đi từ sáng sớm nên anh ấy nhờ anh qua đây nấu cho em ăn nè.”

“Phiền anh quá. Anh cũng vào đây ngồi ăn đi.”

Anh cởi tạp dề trên người rồi ngồi vào đối diện cô. Cô nhấm nháp vài món ở gần cô, bỗng dưng cô đặt hết mọi thứ xuống bàn rồi ngước nhìn anh với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Em sao thế? Đồ ăn có vấn đề gì hả?” Anh lo lắng hỏi cô.

“Đây mà là đồ ăn hả anh?”

Anh gắp một miếng thức ăn cho vào miệng. “Anh thấy bình thường mà? Không hợp khẩu vị em hả?”

Cô liền cười với anh khiến anh đơ một cục tại chỗ. “Đồ ăn ngon quá ạ. Sao anh có thể nấu mấy món như này ngon vậy chứ? Đến cả Vĩnh Thần còn không nấu được như anh nữa.”

“Em làm anh hết hồn. Em thấy ngon là được rồi.”

“Lát anh rảnh không?”

“Sao thế? Em muốn đi đâu à?”

“Lát đi rồi anh biết.” Cô nở nụ cười nham hiểm nhìn anh.