Tình Cảm Muộn Màng

Chương 20




“Vĩnh Hi, tớ hỏi chuyện này...” Tú Linh lại gần cô.

“Chuyện gì thế?”

“Ban nãy... tớ thấy cậu nói chuyện với anh Tư Việt bên khoa Khoa học kỹ thuật ấy... hai người...” Tú Linh đưa đôi mắt long lanh nhìn cô.

“À, anh ấy á hả? Ban nãy tớ không biết đường đến ký túc xá thì gặp anh ấy, anh ấy tiện đường nên dẫn đường tớ tới đây thôi.”

“Là mới quen biết thôi đúng không?”

“Đúng rồi. Tình cờ thôi không có gì đâu.”

“Vậy được rồi. Cảm ơn cậu.”

“Không có gì đâu. Cậu đừng khách sáo.”

Tú Linh cười với cô rồi đi ra ngoài. Cô ngồi một chỗ ngơ ngác không hiểu tại sao cậu ấy lại hỏi cô về cái anh Tư Việt ấy. Bỗng Đinh Tuyết lại gần cô nói nhỏ.

“Cậu có thấy lạ không? Ánh mắt của cậu ấy hình như là đang ghen đó?”

“Ghen á? Tớ không nghĩ vậy đâu.” Cô cười trừ.

“Cậu nghĩ vậy thật sao? Tớ có linh cảm lạ với cô bạn tên Tú Linh này lắm.”

“Cũng mới quen biết nên chắc cậu mới có cảm giác lạ thôi. Mà cậu học khoa gì thế?”

“Tớ á? Tớ học Kiến trúc.”

“Thế còn cậu? Cậu học khoa nào?” Cô nhìn sang bên Giai Kỳ hỏi.

“Tớ học Khoa học máy tính.”

“Ồ, cậu giỏi thật đó.”

“Cậu cũng giỏi mà, vào được trường này cũng chẳng dễ dàng gì.” Giai Kỳ cười với cô. “Còn cậu? Cậu học khoa nào thế?”

“Tớ học Kinh tế Tài chính và Quản lý.”

“Học ngành này cũng phải giỏi lắm đó. Chắc tương lai làm giám đốc rồi.” Đinh Tuyết nói.

“Thôi tớ không ham vị trí giám đốc đó đâu.”

“Vậy là cậu có thể làm giám đốc à?” Cả hai người Đinh Tuyết và Giai Kỳ bất ngờ.

“Nói với hai cậu bí mật này thôi nhé. Không được nói với ai hết.”

“Được rồi được rồi. Cậu nói đi.”

“Anh tớ là giám đốc chuỗi công ty Lâm thị, tên là Lâm Vĩnh Thần. Chắc các cậu biết anh tớ ha?”

Đinh Tuyết há hốc mồm nhìn cô. Giai Kỳ tiến lại hỏi cô sâu hơn.

“Anh ruột?”

“Cậu bị ngốc à? Cậu thử đọc ‘Lâm Vĩnh Hi’ với ‘Lâm Vĩnh Thần’ xem?” Đinh Tuyết đánh cô bạn của mình một cái.

“ ‘Lâm Vĩnh Hi’, ‘Lâm Vĩnh Thần’. ” Giai Kỳ thì thầm trong miệng. “Ồ, là anh em ruột thật rồi. Mong sư tỉ hãy chiếu cố tụi em.”

“Các cậu làm sao thế? Làm vậy tớ thấy ngại quá.”

“Cậu có biết anh cậu đáng sợ tới mức nào không Vĩnh Hi.” Giai Kỳ nắm lấy tay Vĩnh Hi.

Cô có chút bất ngờ. “Bộ... anh ấy đáng sợ lắm hả?”

“Cậu là em gái mà cậu không biết anh ấy là người như nào sao?”

“Tớ... không biết.”

Giai Kỳ định kể với cô về người anh trai của mình thì Đinh Tuyết vội bịt miệng cô bạn lại.

“Chắc anh Lâm Vĩnh Thần chưa chọn được thời điểm thích hợp kể cho em gái mình nên Vĩnh Hi không biết thôi.” Đinh Tuyết vừa lườm Giai Kỳ vừa mỉm cười với cô.

“Các cậu làm tớ tò mò quá. Rốt cuộc anh trai tớ là gì mà khiến các cậu mới nghe tên mà phải sợ vậy?”

“Rồi đến một lúc nào đó cậu cũng sẽ biết thôi. Tớ hiểu tâm lí của anh cậu tại sao lại không nói cho cậu biết rồi.”

“Các cậu làm tớ tò mò thật đấy. Mà thôi kệ đi, các cậu đói không mình đi ăn gì nhé?”

“Cũng được đó, để tớ rủ Tú Linh.” Giai Kỳ nói.

“Được thôi, tớ kiếm quán ở gần đây rồi tụi mình đi ăn.”

Giai Kỳ gọi điện cho Tú Linh. Thấy sắc mặt của Giai Kỳ có chút thất vọng, cô đoán chắc Tú Linh không thể tham gia được rồi.

“Thôi chắc cậu ấy bận chuyện gì thôi mà. Lần khác đi đông đủ hơn là được, bây giờ ba đứa mình đi thôi.”

“Được thôi. Ăn mừng chúng ta là bạn cùng phòng của nhau trong suốt 4 năm học ở đây thôi.”

Ba người họ ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ, như thể họ là định mệnh của nhau rồi vậy. Ăn xong cô kêu hai người bạn mới quen đi về trước, còn cô đi vào siêu thị ở gần đó để mua các vật dụng cần thiết, sẵn tiện gọi hỏi Tử Kỳ sắp xếp công chuyện như nào rồi.

“Tử Kỳ. Khi nào anh xong việc thế?”

“Xin lỗi em, hiện giờ anh nhiều công việc quá không thể lên trường sớm được. Chắc tới lúc nhập học anh mới đi học được thôi. Xin lỗi em nhiều nhé, để em ở một mình nơi phố người.”

“Không sao đâu, em hiểu mà. Em ở đây cũng quen được mấy người bạn mới, họ tốt bụng lắm.”

“Vậy là tốt rồi. Thôi anh cúp máy đây. Tạm biệt em.”

“Tạm biệt anh.”

Cúp máy. Cô đi lòng vòng lựa đồ thì lỡ đụng phải một anh chàng, chợt một ký ức nào đó hiện về trong tâm trí cô. Cũng hoàn cảnh như thế này, cô cũng đã đụng phải một ai đó nhưng cô chẳng thể nhớ nổi người đó là ai. Cô đứng đơ ra một hồi thì người kia lay người cô.

“Lâm Vĩnh Hi? Lại gặp em nữa rồi. Công nhận chúng ta có duyên thật.”

“Chu Tư Việt? Là anh sao?”

“Em đang mua đồ dùng hả?”

“Vâng ạ. Em thu xếp đồ vội quá nên quên một vài thứ, bây giờ phải đi mua chúng đây ạ.”

“Vậy sao?”

“Thế còn anh? Anh cần mua thứ gì ạ?”

“À anh mua chút đồ ăn nhanh ấy mà.”

“Ra thế.”

Cả hai nhìn nhau cười, hai người không biết nói thì thêm nên cứ việc ai nấy làm. Đến lúc thanh toán, Chu Tư Việt đứng kế cô.

“Lúc nãy ở ký túc xá anh vội quá chưa xin được wechat của em. Nếu em không ngại có thể add wechat với anh được không?” Anh ngừng vài giây rồi vội giải thích. “À em đừng hiểu lầm. Chỉ là anh nghĩ em chắc từ thành phố khác tới đây nên chắc em có nhiều cái không biết. Có gì không biết thì em cứ nhắn hỏi anh anh sẽ chỉ.”

“Được ạ.” Cô đưa quét mã wechat của anh.

Đang đi trên đường về ký túc xá.

“Mà cho em hỏi. Sao anh biết em từ thành phố khác đến thế?”

“Tại anh nghe chất giọng của em là biết thôi. Để anh đoán nha. Em... đến từ Thượng Hải đúng không?”

“Đúng rồi. Sao anh hay thế?”

“Hồi nhỏ có lần ba anh công tác ở Thượng Hải một năm, anh cũng đi theo nên sống ở đó được thời gian ngắn nên biết được chất giọng ở đó.”

“Anh có trí nhớ tốt thật đó nha. Chả bù cho em.”

“Haha, bộ em mau quên lắm hả?”

“Vâng ạ. Em mau quên lắm, đến cả việc vừa mới làm xong em cũng chả nhớ.”

“Vậy là anh may mắn rồi.”

“Tại sao ạ?”

“Vì em không quên anh. Em vẫn còn nhớ anh tên gì mà, không phải sao?”

“Đúng thật ha. Bình thường em gặp ai lúc sau em cũng quên người đó có gương mặt như thế nào rồi. Chắc do anh có nét gì đó đặc biệt nên em nhớ chăng?”

“Chắc anh đẹp trai quá đó haha.”

“Anh khéo đùa thật. Nói thì nói vậy thôi chứ em có thể nhận dạng được giọng nói của người khác dù chỉ mới nghe thoáng được một lần thôi đó.”

“Vậy cũng coi như cái này bù cái kia rồi?”

“Cũng đúng.”

Hai người nói chuyện rôm rả suốt dọc đường. Một lúc sau hai người cũng chào tạm biệt rồi ai về phòng của người đó.

Cô vừa mở cửa phòng, lại lần nữa Đinh Tuyết nắm lấy tay cô kéo thẳng vào giường.

“Cậu nói thật đi. Cậu với cái anh Chu Tư Việt đó không có quan hệ mờ ám gì đúng không?”

“Cậu nói gì lạ thế? Tớ với anh ấy mới quen thôi mà.”

“Mới quen mà nói chuyện với nhau thân thiết quá ha. Tụi này thấy hết rồi, mau khai thật đi.”

“Xin thề là chỉ mới quen biết đây thôi ạ. Ban nãy gặp anh ấy ở siêu thị xong về chung đường thì nói chuyện thôi chứ có gì đâu.”

“Tạm tin. Mà còn lâu lắm mới vào học, các cậu có kế hoạch ăn chơi gì chưa?” Đinh Tuyết liếc mắt nhìn cô với Giai Kỳ.

“Tớ bận theo đuổi “việc riêng” của tớ rồi. Không tiện tham gia kế hoạch của cậu được.” Giai Kỳ nói.

“Cái ‘việc riêng’ đó chắc là anh Sở Tiêu gì của cậu rồi chứ gì.”

“Biết rồi còn nói.” Giai Kỳ ngại ngùng.

“Kệ cậu đấy.” Đinh Tuyết quay qua nhìn Vĩnh Hi. “Còn cậu?”

“Tớ á? Tớ muốn tham quan Bắc Kinh cho thật kĩ. Mấy lần trước tới đây tớ không tham quan được nhiều nên chưa biết được nhiều cái hay ở đây cho lắm.”

“Phải vậy chứ. Thế thì tớ tình nguyện làm hướng dẫn viên cho cậu.” Đinh Tuyết đi đến trước mặt cô chấp tay nghiêm túc. “Xin tự giới thiệu, tớ là hướng dẫn viên tên Đinh Tuyết. Tớ sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh này nên rất rành đường và biết được nhiều chỗ hay ho.”

“Ồ nghe như thành tựu ấy nhỉ? Tớ đặt hết niềm tin vào cậu đấy. Thế khi nào bắt đầu kế hoạch này đây?”

“Tuần sau.”

“Được thôi, tớ sẽ chuẩn bị thật kĩ càng.” Bỗng cô sựt nhớ ra điều gì đó. “Vậy còn Tú Linh thì sao?”

“Kệ cậu ấy đi, cậu ấy chỉ thích ở một mình thôi, chẳng quan tâm tới mấy chuyện này đâu. Cậu ấy nổi tiếng là lạnh lùng không thích ở gần ai hết đó.”

“Vậy sao?” Cô suy nghĩ.