Tình Cảm Muộn Màng

Chương 26




Tâm trạng không tốt cộng với việc cô không ăn uống gì từ sáng tới giờ nên cơ thể cô bây giờ rất yếu. Cô cứ nằm trên giường suốt như vậy. Đinh Tuyết và Giai Kỳ đều lo lắng sợ cô bị gì nhưng cô luôn miệng bảo mình ổn, không cần họ quan tâm. Hai người họ cũng biết tính của Vĩnh Hi rất cứng đầu, có khuyên cỡ nào cô cũng không chịu nghe.

Tới đêm muộn, cơ thể của cô bắt đầu nóng lên, cô chảy mồ hôi rất nhiều. Người thì nóng nhưng bên trong cô cảm thấy rất lạnh. Cô từ từ đứng dậy ra khỏi giường để lấy cốc nước uống, nhưng vừa cầm được ly nước cô đã ngã nhào ra sàn, bất tỉnh tại chỗ. Đinh Tuyết nghe được tiếng động liền thức dậy, cô đến chỗ bếp thì dậm phải thứ gì đó, ngó xuống thì thấy Vĩnh Hi đã bất tỉnh nhân sự rồi. Cô lo lắng gọi Vĩnh Hi.

“Vĩnh Hi, cậu có sao không? Đừng làm tớ sợ.” Cô chạy đến giường của Giai Kỳ. “Giai Giai, Vĩnh Hi cậu ấy gặp chuyện rồi, cậu mau gọi xe cấp cứu tới nhanh đi.”

Giai Kỳ chạy đến chỗ Vĩnh Hi, liền gọi cho xe cấp cứu tới. Vĩnh Hi bây giờ rất nóng, vừa sờ trán đã nóng ran rồi. Đinh Tuyết chợt nhớ đến lời nhắn nhủ của Chu Tư Việt, cô kiếm chiếc điện thoại của mình để gọi cho anh.

“Anh Tư Việt, Vĩnh Hi có chuyện rồi. Anh mau đến bệnh viện XX nhé.”

“Anh biết rồi. Anh tới liền.”

Vĩnh Hi được đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó. Tư Việt cũng đúng lúc có mặt. Ba người họ đều chắp tay cầu nguyện cho cô.

Khoảng một tiếng sau thì bác sĩ ra.

“Ai là người thân của bệnh nhân vậy?”

Tư Việt tiến lại chỗ bác sĩ. “Là tôi. Tôi là bạn trai của cô ấy.”

“Từ sáng đến giờ cô ấy không có thứ gì ở trong bụng, trong bụng hầu như trống rỗng cộng thêm sự căng thẳng khiến cho cơ thể cô ấy bắt đầu nóng lên. Tôi kiểm tra thì thấy cô ấy cơ thể rất yếu, nếu không cấp cứu kịp thời có thể dẫn đến nguy hiểm tới tính mạng. Bây giờ cần phải nhập viện để kiểm tra tình hình sức khỏe. Tôi mong anh sẽ chú ý đến vấn đề ăn uống của bệnh nhân hơn. Bây giờ mời anh theo tôi làm thủ tục nhập viện.”

Anh đi theo bác sĩ để làm thủ tục. Đinh Tuyết và Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Lát sau cô được chuyển đến phòng hồi sức.

“Vĩnh Hi, may là cậu không sao. Cảm ơn cậu vì đã không rời xa bọn tớ.” Đinh Tuyết nắm tay cô mà khóc.

“Vĩnh Hi còn giữ được tính mạng là tốt rồi. Cậu cũng đừng buồn quá.” Giai Kỳ an ủi bạn mình.

“Lỗi tại tớ. Nếu tớ quan tâm, để ý đến cậu ấy nhiều hơn thì cậu ấy đã không xảy ra chuyện như này.”

“Nhưng chính cậu là người phát hiện ra Vĩnh Hi ngất đi và báo cho tớ gọi xe cấp cứu đến. Cậu là ân nhân cứu mạng của Vĩnh Hi, không có gì là lỗi của cậu hết. Nếu Vĩnh Hi biết cậu ấy sẽ rất rất mang ơn cậu.”

“Cậu nói thật chứ?”

“Thật mà. Cậu nín đi, đừng khóc nữa.”

Chu Tư Việt bước vào.

“Hai em về nghỉ ngơi được rồi. Vĩnh Hi có anh ở đây chăm sóc.”

“Không sao đâu ạ. Tụi em ở lại chăm sóc Vĩnh Hi được rồi.”

“Nếu các em ở đây chăm sóc cho em ấy rồi lỡ các em cũng bệnh đi thì sao đây? Vĩnh Hi biết sẽ vui chứ? Thân tụi em là con gái ở bên ngoài lạnh như vậy dễ bị cảm lắm. Anh cũng vừa gọi taxi cho tụi em rồi, tụi em cứ về đi mai lại lên thăm.”

“Vậy… tụi em làm phiền anh rồi. Sáng mai tụi em sẽ lên sớm.”

“Ừm, các em về cẩn thận.”

“Tụi tớ về nhé, mai tụi tớ dậy sớm lên thăm cậu.” Đinh Tuyết nói với cô.

Hai người cũng theo đó mà đi về. Còn anh ở lại chăm sóc cho cô, anh tự trách móc bản thân đã không bảo vệ được cho Vĩnh Hi, để cô phải chịu thiệt thòi như này rồi lại nằm ở đây. Anh nắm tay cô mà tự trách móc.

“Anh tệ quá. Nếu như anh vẫn cố chấp gặp em thì em đã không xảy ra chuyện như này. Anh xin lỗi em rất nhiều.”

Anh cứ nắm tay của cô rồi thiếp đi lúc nào không hay. Khi sáng cô tỉnh dậy, cô đã thấy anh nằm ngủ ở bên cạnh cô, sắc mặt của anh bây giờ trông rất tiều tụy, có vẻ anh đã chăm sóc cô cả đêm qua không ngủ. Cô ngắm gương mặt của anh mà thương xót.

Anh như biết cô tỉnh dậy nên giật mình mà tỉnh giấc. Thấy cô đang nhìn về phía mình mà miệng lấp bấp.

“Em… em tỉnh từ khi nào thế? Sao không kêu anh dậy? Anh mua chút cháo cho em nhé?”

“Nhìn anh ngủ ngon như vậy em không nỡ gọi anh dậy. Cảm ơn anh đêm qua đã ở lại chăm sóc em nhé.”

“Không cần phải cảm ơn. Em như này là anh đã rất vui rồi. Thôi em nằm nghỉ tí đi, anh mua chút cháo về cho em ăn.”

Nói rồi anh liền chạy đi mua cháo cho cô. Trái tim cô khẽ run động, có lẽ là vì hành động quan tâm của anh dành cho cô. Chợt cô nghĩ tới người đã phụ bạc cô, Triệu Nhất Vương. Nếu anh ta được một phần như Chu Tư Việt thì có lẽ đến bây giờ cô và anh ta vẫn còn hạnh phúc với nhau. Nhưng, giấc mơ ấy chỉ là hai từ “có lẽ” mà thôi.

Lát sau anh quay lại, trên tay anh là một bịch cháo nóng hổi. Anh trút ra tô cho cô. Anh thổi nhẹ vào muỗng cháo rồi đút cho cô ăn.

“Em… em tự ăn được mà…”

“Em sức khỏe còn yếu lắm. Để anh làm cho, em cứ việc ăn được rồi.”

“Không cần đâu mà…”

“Nghe anh đi.”

Cô đành nghe lời anh để anh đút cho cô.

“Vĩnh Thần… biết chuyện của em chưa ạ?”

“Đêm qua anh lo cho em quá anh quên báo cho anh ấy biết. Để anh báo cho anh ấy biết chuyện.”

“Không được.” Cô cản anh lại.

“Sao vậy?”

“Em không muốn anh Thần lo lắng cho em. Em sợ anh ấy biết chuyện lại bỏ công việc mà đến đây với em…”

“Được rồi. Vậy tạm thời không nói cho Vĩnh Thần biết, được không?”

“Được ạ. Cảm ơn anh.”

“Nhưng sao anh biết em ngất mà đưa em vào viện thế?”

“Không phải anh. Là Đinh Tuyết đó. Em ấy phát hiện em bất tỉnh ở dưới bếp liền gọi cấp cứu đến rồi gọi cho anh đến bệnh viện. Nếu không nhờ em ấy phát hiện thì em đã…”

“Em biết rồi.”

Trùng hợp, Đinh Tuyết và Giai Kỳ vào thăm cô. Thấy cô đã tỉnh lại hai người đều rất vui mừng.

“Vĩnh Hi, cậu tỉnh lại rồi. Cậu thấy không khỏe chỗ nào không? Trong người cậu cảm thấy thế nào? Tớ có mua đồ tẩm bổ cho cậu nè.” Đinh Tuyết dồn dập hỏi cô.

Cô không trả lời gì hết mà ôm người bạn của mình.

“Cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tớ vẫn giữ được tính mạng.”

Đinh Tuyết có chút bất ngờ. “Cậu không sao là tốt rồi.”

Vĩnh Hi quay sang Giai Kỳ rồi cũng ôm cậu ấy. “Cảm ơn cậu nhiều nhé. Vì cậu đã gọi xe cấp cứu đến cho tớ.”

“Sao cậu biết tớ gọi?”

“Đêm qua tớ mơ hồ nghe được cậu gọi xe cấp cứu, nhưng lại liền ngất đi tiếp. Tư Việt vừa kể lại cho tớ chuyện hôm qua nên tớ mới chắc chắn là hai cậu đã cứu tớ. Cảm ơn hai cậu nhiều lắm.”

“Cậu có biết sức khỏe của cậu đã yếu không?” Đinh Tuyết hỏi.

“Tớ có. Sức khỏe tớ vốn yếu sẵn từ khi sinh ra rồi nên khi không ăn gì tớ đều sẽ bị như này, nặng nhất là nguy hiểm đến tính mạng.”

“Cậu biết mà sao để bản thân không ăn uống gì thế? Có tổn thương như nào cũng phải rán ăn mà tiếp tục tổn thương chứ. Có biết tớ lo cho cậu cỡ nào không?” Đinh Tuyết rơm rớm nước mắt.

“Tớ xin lỗi. Từ nay về sau tớ sẽ ăn uống điều độ, chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.”

“Cậu hứa đó.”

“Tớ hứa mà.”

“Anh không muốn phá hoại cái cảm xúc này, nhưng mà Vĩnh Hi em ăn thêm cháo đi, khóc nữa là lã người đó.” Chu Tư Việt lên tiếng.

“Em ăn mà.” Cô đáp.

“Bây giờ anh về trưởng xử lý chút việc. Mấy em ở lại nhé, chiều anh ghé.”

“Anh cứ về đi, ở đây có tụi em lo rồi. Anh yên tâm mà xử lý công việc.”

“Cảm ơn mấy em.”

Đợi Tư Việt đi xa, Đinh Tuyết nhanh nhảu mách lẻo.

“Cậu biết gì không? Hôm qua chính miệng của Chu Tư Việt khẳng định anh ta là bạn trai của cậu đó. Nhất cậu rồi nhé.”

“Đúng rồi đó. Hôm qua bác sĩ vừa hỏi ‘Ai là người nhà của bệnh nhân’ thì anh ấy liền nhảy vào nhận mình là bạn trai của cậu rồi.” Giai Kỳ kể thêm.

“Nói đi, hai người đang hẹn hò đúng không?”

“Các cậu biết đùa thế? Sao anh ấy lại nói anh ấy là bạn trai tớ được chứ?” Cô không tin.

“Tớ nói thật đấy. Hôm qua anh ấy lo cho cậu còn hơn là bọn tớ nữa. Còn đuổi tụi tớ về để chăm sóc cho cậu thôi.” Đinh Tuyết khẳng định.

“Cậu khai đi, hai người hẹn hò từ bao giờ?”

“Hẹn hò gì chứ. Mới quen biết đây làm sao mà có tình cảm nhanh như thế được.”

“Ai biết được. Mà tớ thấy anh ấy thích cậu lắm đó.” Giai Kỳ nói.

“Thích gì chứ. Chắc do sợ tớ bị gì rồi anh tớ biết lại xử đẹp anh ấy.”

“Nhắc tới anh cậu mới nhớ. Cậu báo với anh cậu chưa?”

“Chưa. Tớ không muốn anh ấy biết chuyện tớ nhập viện. Một khi anh ấy biết là tớ không thể cản được anh ấy đâu. Các cậu cũng đừng kể gì với anh tớ đấy nhé. Chỉ có cậu, Đinh Tuyết, Tư Việt và tớ biết thôi.”

“Rồi, rồi. Không nói là được đúng không?”

“Ừm, không được nói.”

“Được thôi. Nhưng với một điều kiện…”

“Điều kiện gì thế?”

“Ăn hết tô cháo rồi ăn thêm đống tẩm bổ này. Cậu không ăn là tớ mách với anh cậu liền.” Đinh Tuyết dọa.

“Được rồi mà. Tớ sẽ ăn hết, ăn sạch đống này luôn.”

“Nghe lời vậy là tốt, rất đáng khen.”

Cả ba bật cười với nhau. Rồi cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, ba người họ nói chuyện, tâm sự đủ thứ trên đời với nhau.