Cô buông đôi đũa đang trên tay mình xuống. Hóa ra anh đã biết rồi mà vẫn giấu cô. “Vâng ạ…”
“Em với Tư Việt hẹn hò bao lâu rồi?”
“Gần 1 tháng ạ…”
“Anh không cấm em quen ai hết cả. Anh chỉ mong em có thể tìm được người có thể chăm sóc em thay anh, yêu thương em, bảo vệ em thay anh. Anh không muốn em lại phải chịu đau khổ như trước kia nữa. Bản thân anh thấy Chu Tư Việt cũng khá tốt, nhưng cũng đừng vì vậy mà chủ quan.”
Cô xúc động, cô không tin anh không những không la cô mà còn ủng hộ cô với Chu Tư Việt. Cô òa khóc đi lại ôm anh mình.
“Em cảm ơn anh đã không cấm cản em.”
“Nín đi cô nương. Hở tí là khóc à.”
“Em xin lỗi vì đã giấu anh chuyện em với Tư Việt quen nhau…”
“Trước sau gì anh cũng phải biết thôi mà. Ngồi xuống ăn đi.”
“Vâng ạ.”
Cô vẫn không thôi xúc động, vừa ăn vừa khóc vậy. Cô cứ như con nít vậy, bảo sao anh không khoái trêu chọc cô chứ.
Ngày hôm sau cô đến trường báo tin mừng cho anh biết, anh cũng vui mừng vì Vĩnh Thần đã chấp nhận chuyện hẹn hò của hai người.
“Vậy bây giờ mình công khai được chưa?”
“Chưa. Em chưa muốn.”
“Sao thế? Chẳng phải anh trai em cũng đã biết chuyện rồi sao?”
“Bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm lắm. Anh đợi một thời gian nữa công khai cũng chưa muộn đâu.”
“Nhưng anh không muốn phải cứ lén lút với em vậy quài. Chẳng thoải mái chút nào.”
“Anh vì em mà đợi thêm thời gian nữa nha. Nha.” Cô nhìn anh với ánh mắt long lanh khiến anh không thể nào từ chối.
Nhưng chuyện gì tới thì cũng sẽ tới. Một tháng sau chuyện cô hẹn hò với anh đã rộ ra ngoài và đã đến tai giáo sư. Cô chẳng biết gì về chuyện này hết. Hôm sau cô đi học cảm thấy có gì đó rất lạ, mọi người cứ nhìn cô mãi, cô đi đến đâu cũng bị dòm ngó. Cô cảm thấy khó chịu trong người rồi đến phòng tin học. Đang mày mò trên máy tính thì có vài người học chung với cô tiến lại gần cô.
“Cậu với tiền bối Chu Tư Việt hẹn hò à?”
Cô tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại. “Cậu nói gì thế?”
“Đừng có giả nai nữa. Chuyện hẹn hò của cậu bây giờ cả trường đều biết rồi. Bảo sao một đứa học ngành Kinh tế như cậu lại có thể vào được đây đấy.”
Cô sốc khi biết chuyện cô và Chu Tư Việt hẹn hò. Giáo sư cũng ngay sau đó đến gặp cô và mời cô vào phòng làm việc của thầy ấy.
“Em với Chu Tư Việt hẹn hò, chuyện này là thật đúng không?”
Bây giờ có chối cũng không được nữa, cô thành thật với thầy. “Phải ạ. Em với Chu Tư Việt đang hẹn hò ạ.”
“Tôi không cấm cản chuyện hai em hẹn hò. Nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, Tư Việt sắp tới phải tập trung vào việc học để lấy học bổng du học. Nếu như chuyện tình cảm làm phân tâm em ấy thì sao em ấy lấy được học bổng đây? Thầy nói vậy chắc em cũng hiểu rồi chứ?”
Cô thẳng thắn nói lên chứng kiến của mình cho thầy. “Chuyện em với Tư Việt hẹn hò hay như nào sẽ do chúng em quyết định. Và em cũng sẽ không để chuyện riêng ảnh hưởng đến việc học của anh ấy. Và em mong thầy cũng đừng trách anh Tư Việt ạ. Em xin phép.”
Cô cuối đầu chào thầy rồi đi ra. Bước ra ngoài vẫn là những ánh mắt dòm ngó, cô lúc này rất muốn anh chạy đến an ủi. Vậy mà sáng giờ chẳng thấy anh đâu. Cô đến một chỗ khuất sau trường, cô đã nhịn từ nãy đến giờ, thật sự bây giờ cô rất tủi thân. Đây cũng chính là lí do cô chưa muốn công khai việc hẹn hò của cô với anh cho mọi người biết. Cô không sợ cô bị mọi người nói, cô sợ nó sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh vì cô biết anh rất muốn đi du học. Cô biết tin này khi đi xuống căn tin thì nghe giáo sư nói chuyện với anh. Cô thật lòng rất muốn công khai chuyện hẹn hò, cô cũng rất khó chịu khi cứ phải lén lút như vậy.
Bỗng nhiên có một người nào đó đứng trước cô. Cô ngước lên nhìn, cô hi vọng đó là Chu tư Việt. Nhưng không phải, đó là Khương Tử Kỳ. Nhìn thấy anh cô càng khóc lớn hơn, ở bên anh cô không cần phải giấu đi cảm xúc nên cô cứ được đà khóc tới. Tử Kỳ cũng chỉ biết dỗ dành an ủi cô.
Đinh Tuyết và Giai Kỳ biết tin cũng lo lắng cho người bạn của mình. Hai người họ đến phòng tin không thấy cô đâu. Mọi người trong lớp nói cô đã đến phòng của giáo sư nên họ tức tốc chạy đến đó. Nhưng lại chẳng thấy cô đâu. Hai người họ bắt đầu chia nhau ra tìm cô khắp nơi.
Chu Tư Việt từ sáng đến giờ không thấy bóng dáng đâu bây giờ lại xuất hiện. Thật ra hồi sáng ba anh gọi lên công ty nói chuyện nên anh không có mặt ở trên trường. Điện thoại anh để quên ở nhà nên cũng không biết chuyện hẹn hò của anh và cô phát hiện. Tử Kỳ gọi điện cho Tư Việt rất nhiều nhưng anh không bắt máy. Máu điên trong Tử Kỳ bắt đầu nổ lên. Anh báo cho Vĩnh Thần rồi đưa cô về nhà.
Anh phóng xe đi qua nhà của Chu Tư Việt hỏi rõ. Đến gõ cửa mãi chẳng thấy ai, anh gọi điện cho Tư Việt lần nữa nhưng vẫn là không bắt máy. Anh nghĩ có khi Tư Việt đã lên trường nên lái xe đi lên trường thật nhanh. Đúng như anh suy đoán, Chu Tư Việt đang ở trên trường.
Anh không suy nghĩ gì mà lại đấm vào mặt Tư Việt khiến Tư Việt chảy máu mũi.
“Từ sáng đến giờ cậu ở đâu? Hả?” Anh nắm lấy cổ áo của Chu Tư Việt.
Tư Việt cũng không ngần ngại mà đấm lại anh. “Tôi đang rất lo lắng cho Vĩnh Hi. Tôi kiếm em ấy nữa giờ mà mãi không thấy.”
Anh đấm lại Tư Việt. “Anh còn biết lo cho Vĩnh Hi à? Từ sáng đến giờ em ấy đã phải chịu những lời sĩ nhục từ mọi người.”
“Từ sáng đến giờ tôi ở công ty ba tôi. Điện thoại tôi để quên ở nhà nên tôi không biết.”
“Đừng có nói hai từ không biết với tôi.”
“Hai em kia! Dừng tay lại!” Thầy Bạch từ xa xuất hiện ngăn cản.
Lúc này hai người họ mới bỏ cổ áo nhau ra. Bây giờ gương mặt hai người họ chỉ toàn là máu. Thầy Bạch đưa hai người vào phòng y tế sơ cứu và hỏi chuyện của hai người.
“Các em đánh nhau như vậy thì Vĩnh Hi biết được sẽ vui chứ? Người đang suy sụp nhất là Vĩnh Hi, các em phải biết cách để an ủi, động viên em ấy, chứ tại sao lại ở đây đánh nhau? Đường đường là một học sinh giỏi, bây giờ gây gổ đánh nhau như vậy thì còn gì là học sinh giỏi nữa?”
Cả hai nghe lời thầy Bạch nói cũng đã biết mình đã sai. Hai người lên tiếng xin lỗi nhau làm hòa.
“Vậy phải được chứ! Thầy sẽ nói với ban giám hiệu không tìm hiểu sâu về việc này. Hai em cũng nên sửa sai đi.”
Tư Việt ngồi suy nghĩ một hồi lâu, quyết định cùng Tử Kỳ đến nhà của Vĩnh Hi. Vĩnh Thần biết chuyện cũng rất giận Tư Việt, nhưng nghe Tử Kỳ giải thích cũng bỏ qua. Nhưng Vĩnh Hi liệu sẽ nghe lời giải thích mà bỏ qua chứ?
Tư Việt bước đến cửa phòng gọi tên cô.
“Lâm Vĩnh Hi. Là anh đây.”
Nghe thấy giọng anh cô tức giận. “Anh biến đi. Tôi không muốn gặp anh.”
“Vĩnh Hi à, anh xin lỗi. Nghe anh giải thích đã…”
“Tôi không muốn nghe. Anh làm ơn biến khuất mắt tôi đi.”
“Vĩnh Hi à…”
Cô ném hết đồ đạc ở trong phòng mình xuống, tiếng đổ bể khiến những người ở ngoài lo lắng. “Tôi bảo là anh biến đi. Anh còn ở đây thêm giây phút nào nữa tôi chết cho anh coi.”
Vĩnh Thần cảm thấy chuyện bắt đầu không ổn nên dắt Tư Việt ra ngoài. Lần đầu tiên anh thấy cô giận dữ tới như vậy. Anh cũng an ủi Chu Tư Việt.
“Bây giờ Vĩnh Hi đang rất nhạy cảm, em cứ để vài ngày, đợi em ấy bớt giận rồi hẳn nói chuyện. có gì anh sẽ nói giúp em vài ba câu.”
“Em thấy có lỗi với Vĩnh Hi quá. Nếu như em không quên đem điện thoại, nếu như em không lên công ty của ba thì bây giờ đâu phải…”
“Chuyện này cũng không thể trách được. Bây giờ việc cần làm là tìm xem ai là người đã tung tin này lên đã.”
Tư Việt cố gắng bình tĩnh lại. Ba người bàn với nhau kế hoạch để vạch rõ người đứng sau vụ này.
Viên Viên và Tiểu Mỹ biết tin cùng sắp xếp công việc mà bay đến Bắc Kinh gặp cô.
Cô nhìn những tấm ảnh, những đoạn tin nhắn của cô và Chu Tư Việt. Quen nhau chưa lâu mà chuyện đã xảy ra cớ sự như này, cô thật sự rất đau lòng.
Viên Viên đáp cánh xuống Bắc Kinh trước liền bắt xe đi đến nhà cô. Viên Viên bước tới trước cửa phòng cô cất tiếng.
“Vĩnh Hi, là tớ đây, Viên Viên đây.”
Cô tưởng mình nghe nhầm nên không trả lời. Viên Viên vẫn cứ tiếp tục gọi tên cô. Cô lúc bấy giờ cũng nhận ra giọng của Viên Viên nên mở cửa bước ra. Thấy Viên Viên đứng trước mặt mình như này, cô thật sự không khỏi đau lòng mà khóc.
“Không sao. Không sao. Có tớ ở đây rồi. Nín đi mà, nín đi.” Viên viên vỗ về cô bạn của mình.
Đợi cô ngưng khóc Viên Viên liền hỏi chuyện. “Kể tớ nghe xem nào. Chuyện gì đã xảy ra với cậu?”
Vĩnh Hi lấy bình tĩnh kể hết sự tình cho cô nghe. Thật sự là Chu Tư Việt rất đáng trách, nhưng cô lại nghĩ chắc do Tư Việt có một chuyện gì đó nên không thể đến ngay được nên liền khuyên nhủ cô.
“Nghe tớ nói này. Tớ nghĩ rằng anh Tư Việt không phải không biết chuyện mà không đến bên cậu an ủi cậu được đâu. Tớ nghĩ chắc có một thứ gì đó cản trở Tư Việt ngay lúc đó. Cậu bây giờ hãy bình tĩnh rồi nghe Chu Tư Việt giải thích đi. Đừng vì những suy nghĩ từ một phía mà đánh mất tình cảm giữa hai người.”
Nghe lời khuyên từ cô bạn cô cảm nhận những ngày qua cô cũng quá đáng với Chu Tư Việt. Cô lấy hết can đảm gọi điện cho anh.
Anh thấy cô gọi liền bắt máy ngay. Điều đầu tiên anh nói với cô là hỏi xem cô đã ổn hơn chưa. Anh không trách móc cô, ngược lại còn quan tâm cô hơn cả anh. Cô lấy hết bình sinh trả lời anh.
“Em nghĩ em nên nghe một lời giải thích từ anh.”
“Bây giờ anh qua nhà em liền đây.”
Anh cúp máy ngay sau đó.