Tình Cảm Muộn Màng

Chương 5




Về đến nhà cô đi thẳng lên phòng, trong người bây giờ đang rất bực mình nên không muốn gặp hay nói chuyện với ai.

“Viên Viên này làm sao vậy chứ? Nhất Vương anh ấy rất tốt với mình tại sao cả cậu ấy với tên Tử Kỳ kia lại nói như vậy với cô. Bực mình thật.” Cô thì thầm một mình trong phòng.

Dù vậy cô cũng nằm suy nghĩ cả đêm về Nhất Vương, cô cũng nhờ người quen điều tra kĩ hơn về anh. Không phải vì không tin tưởng anh, mà là muốn biết trong 6 năm vừa rồi anh ấy làm gì mà cả hai người họ đều nói cô nên cẩn thận với anh.

Nhưng cũng kì lạ, chẳng thấy một tin tức gì về anh, chỉ biết rằng anh định cư ở Mỹ một thời gian rồi quyết định quay về Trung Quốc làm việc. Cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều nên cũng không quan tâm đến lời khuyên của hai người họ nữa, nhưng cô cũng không nói với anh về chuyện này.

Trải qua một thời gian quen nhau, cô cuối cùng cũng sắp thi đại học. Thời gian qua anh chẳng làm gì quá đáng hay làm gì sai trái với cô nên cô càng tin tưởng anh hơn. Nhưng không thể nói là không có những cuộc cãi vã, nhưng những lần cãi vã đó đều bắt nguồn từ cô rồi anh cũng xuống nước dỗ dành cô nên không có gì to tát hết.

Còn tên Tử Kỳ kia học hết lớp 10 lại nghĩ ngang vì có chuyện gia đình. Đến gần thi đại học anh mới vác mặt đi học lại. Cô cũng thắc mắc sao anh không học lại lớp 11 mà được nhảy thẳng lên 12 rồi thi đại học. Cô có nhờ người dò la tin tức thì cũng biết được trong lúc anh nghỉ, có thời gian rảnh là anh học rồi đến kì thi thì đến thi, chính vì thế mà anh không cần phải đi học lại lớp 11 hay 12.

Gần đến kì thi, bỗng dưng cô thấy Nhất Vương có những biểu hiện kì lạ. Anh bắt đầu trở nên nghiện rượu, tối nào cũng nhậu đến say mèm nên cô và anh không thể gặp nhau thường xuyên hơn. Nhưng cô nghĩ do tính chất công việc của anh nên anh nhờ đến rượu để giải tỏa, vì thế mà cô cũng không tra hỏi gì về anh.

Một lần, cô đặc biệt làm thức ăn cho anh nên vừa làm xong cô tranh thủ tới nhà của anh để đưa, và cũng muốn gặp anh vì thời gian qua thời gian gặp nhau rất ít và cô cũng chuẩn bị ôn thi đại học nên càng khó gặp nhau hơn.

Đợi trước nhà khá lâu, đến khoảng 11 giờ tối anh mới về đến nhà. Anh về nhà với tình trạng say khướt, mùi rượu sộc đến mũi khiến cô rất khó chịu. Cô liền đỡ anh vào nhà rồi đặt anh ngồi lên ghế sofa.

“Anh làm gì mà say xỉn dữ thế?” Cô tra hỏi anh.

“Tôi không có say xỉn.” Anh hất tay cô ra.

Cô bất ngờ vì anh hành động như thế với cô vì trước giờ anh chưa từng làm vậy với cô bao giờ.

“Anh say quá rồi đấy, vào trong tắm rửa cho tỉnh táo đi.” Nói rồi cô liền đỡ anh dậy.

Nhưng anh chẳng nghe lời cô gì cả, anh hất đẩy cô khiến cô té xuống. “Tôi bảo là tôi không có say, cô bị điếc à?” Anh liền nhìn xuống hộp thức ăn cô làm cho anh. “Tôi không cần cô bố thí cho tôi, đem thức ăn này cho chó ăn đi, tôi không cần.” Rồi anh quăng hộp thức ăn xuống sàn khiến thức ăn bên trong hộp rơi ra.

Cô tức giận đến nổi khóc ướt cả mặt. “Anh quá đáng quá rồi nha. Anh tự lo cho anh đi, em đi về.” Cô liền xách giỏ đi về, mặc kệ anh có say cỡ nào.

Nhưng cô không an tâm về anh, lỡ anh làm gì bậy bạ rồi sao? Thế rồi cô quay lại nhà anh, lặng lẽ dọn dẹp rồi nấu canh giải rượu để sáng sớm mai anh dậy có cái ăn cho tỉnh rượu.

Làm quần quật đến gần 1 giờ sáng mới xong. Cô không dám về nhà lúc này, sợ ba mẹ thức giấc nên cô gọi cho Viên Viên xin qua nhà ngủ nhờ.

Trên đường qua nhà Viên Viên, cô gặp Khương Tử Kỳ ở ngay gần đó. Không biết ai xui khiến cô mà cô lại bắt chuyện với anh.

“Em đi đâu đây? 1 giờ sáng rồi không ở nhà ngủ mà đi lang thang ở đây đây? Không sợ mấy thằng say rượu làm gì em à?” Anh lo lắng cho cô.

Cô nhìn anh rồi bắt đầu khóc. “Giá mà anh ấy cũng quan tâm, hỏi han như anh thì tốt biết mấy... hức...”

“Anh ấy? Ý em là Nhất Vương à?”

“Còn ai ngoài anh ấy nữa chứ.”

“Thằng... à không, anh ta làm sao?”

“Hôm nay anh ấy đi làm về muốn, cả người toàn mùi rượu, em lo lắng cho anh ấy nên đỡ anh ấy vào nhà. Em còn làm đồ ăn cho anh ấy ăn vì sợ anh ấy về không có gì ăn rồi đói. Thế mà... thế mà...” Rồi cô ôm mặt khóc như đứa trẻ.

“Thế mà sao? Bình tĩnh nói anh nghe.”

Cô lấy lại bình tĩnh rồi kể tiếp cho anh nghe. “Thế mà... anh ấy lại nỡ lòng nào hất đổ hết thức ăn xuống, em buồn lắm huhu.”

“Thằng này quá đáng thật. Người yêu qua thăm mà đối xử vậy đấy. Rồi sao nữa?”

“Rồi anh ấy chửi em, kêu thức ăn này cho chó ăn đi không cần bố thí cho ảnh...”

“Thằng này càng lúc càng quá quắt.”

Cô kể tiếp. “Rồi em chửi lại rồi bỏ về, nhưng đi được vài bước em lo lắng cho anh ấy nên quay lại dọn dẹp rồi nấu cho ảnh canh giải rượu.”

Anh cốc đầu cô một cái rồi nói. “Em ngốc thật đấy Lâm Vĩnh Hi, hắn ta đối xử với em như vậy em còn lo lắng cho hắn ta được nữa hả?”

“Chắc anh ấy gặp chuyện gì nên mới vậy thôi. Với đây cũng là lần đầu anh ấy như vậy với em...” Cô biện hộ cho Nhất Vương.

Không để cô nói hết, anh liền nhảy vào họng cô nói tiếp. “Lần đầu thì cũng sẽ có lần sau, anh từng khuyên em nên cẩn thận với anh ta rồi, bây giờ em bắt đầu thấy được bộ mặt thật của anh ta rồi đấy.”

“Anh đừng nói nữa, em làm gì em tự biết, em đã điều tra rồi, quá khứ của anh ấy trong sạch. Với cả lúc quen em anh ấy cũng không làm gì quá đáng với em cả, đổi lại rất yêu thương quan tâm đến em.”

“Em đừng nhìn vẻ ngoài mà nói người đó là như vậy, chẳng qua là anh ta chưa bộc lộ rõ bản chất của mình thôi.” Anh đứng dậy vỗ vào vai cô. “Rồi một ngày em sẽ sáng mắt ra thôi. Anh chỉ nói vậy thôi, còn như nào thì đó là quyết định của em, anh không xen vào được.”

Cô không nói gì hết, thấy vậy anh nói tiếp. “Trễ rồi, anh chở em về nhà.”

“Hôm nay em qua Viên Viên ngủ, anh chở em qua đó đi.”

“Vậy cũng được. Đợi anh lấy xe nhé.”

Anh chở cô về nhà Viên Viên, trên cả quãng đường cả hai không nói với nhau tiếng nào.

Tới nhà Viên Viên, Viên Viên đã đứng trước nhà đợi cô, và bất ngờ là cô bước ra từ xe của Khương Tử Kỳ.

“Chuyện này là sao đây? Sao hai người lại ở chung với nhau?” Viên Viên hỏi.

“Anh gặp Vĩnh Hi ở gần đây rồi tiện chở qua nhà em thôi, không có gì đâu. Hai đứa mau đi ngủ đi, trễ rồi, mai còn đi học nữa, giờ anh về đây.”

Rồi anh lên xe phóng về nhà, bỏ mặc Viên Viên đang có nhiều câu hỏi trong đầu.

Trên phòng.

“Nói tớ nghe, cậu gặp chuyện gì mà phải qua nhà tớ ngủ thế?”

Cô lần nữa kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Viên Viên nghe, vừa kể vừa khóc.

“Anh ta quá đáng thật. Thôi cậu đừng buồn nữa, mai gặp anh ta nói chuyện cho ra lẻ. Bây giờ ngủ đi mai còn đi học.”

“Ừm, cảm ơn cậu nhé.”

“Cảm ơn cái gì không biết, mau đi ngủ đi.”