Tuyết tan trong giây lát sau khi rơi xuống khóe mắt, như một giọt nước mắt lặng lẽ trượt dài trên má, hơi lạnh cố gắng giải phóng những dây thần kinh gần như đang tê liệt.
Bùi Triết đang muốn trốn, nhưng mảng da nhỏ trần trụi sau gáy lập tức bị một bàn tay ấm áp bao phủ.
“Hôn một chút, cậu sợ cái gì?”
Anh cố tình nói với cậu bằng một chất giọng trầm, Bùi Triết kinh ngạc một lát, không cho cậu có cơ hội chạy trốn.
Triệu Dĩ Xuyên mang theo một mùi hương tươi mát như biển cả bao bọc lấy cậu, hô hấp nhẹ nhàng nâng chóp mũi cậu lên, sau đó như vô tình mà cúi đầu xuống, bắt lấy đôi môi cậu một cách chính xác.
Kẹo bạc hà có vị cay và lạnh, Bùi Triết không biết rõ được nó đến từ phía sau đầu lưỡi của mình hay là đến từ đôi môi của Triệu Dĩ Xuyên.
Cậu muốn nhắm mắt lại, nhưng Triệu Dĩ Xuyên lại đang nhìn cậu chăm chú, không có buông tha, tựa như trong mắt anh ẩn chứa một chiếc móc câu đang câu lấy cậu, như thể đang khiêu khích và tuyên chiến. Bùi Triết còn chưa kịp tiếp nhận sự thay đổi đột ngột thì đã bị anh khiêu khích, nhất thời không chịu tỏ ra yếu thế nên đã trực tiếp đối mặt với đôi đồng tử màu nâu sẫm kia.
Đúng vậy, không phải chỉ hôn một chút thôi sao, cậu việc gì phải sợ?
Cho nên chuyện tình cảm cũng có thể biến thành sự ganh đua thầm kín, ai lùi bước trước coi như nhận thua, Bùi Triết cùng Triệu Dĩ Xuyên không rõ hà cớ gì mà bọn họ một hai phải phân thắng bại.
Sau lưng họ, ngọn đèn cuối cùng trong tiệm bánh cũng chợt tắt.
Bóng tối cùng gió đêm từ lòng bàn chân hướng lên không trung, nuốt chửng đi ánh sáng, đồng thời cũng vô tình đánh thức lý trí của Bùi Triết. Cậu thu lại ngón tay đang ấn trên ghế, tựa như chạm phải cục đá cứng rắn, tim cậu đột nhiên đập mạnh một cái như phát nổ.
Bùm——
Ngón chân nhất thời tê dại, cuộn tròn lại, gần như bị gây tê mà không có tí lực nào.
Đôi môi của Triệu Dĩ Xuyên lạnh hơn nhiều so với nụ cười của anh.
“Hôm nay anh ấy lạnh sao?”
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu cậu vào một thời điểm không thích hợp, Bùi Triết đột nhiên bừng tỉnh sau một trò chơi trẻ con vớ vẩn.
Cậu lại nhìn vào mắt Triệu Dĩ Xuyên, ánh mắt khẽ động một lát, sau đó cậu mới nhớ ra bọn họ đang hôn nhau……không, cái này căn bản không phải hôn môi, chỉ là môi chạm môi thôi, tựa như hai mảnh thịt không cảm xúc chạm vào nhau, không cảm nhận được hơi ấm, dục vọng, nhưng trong một khắc nào đó trái tim dường như cùng chung nhịp điệu, tự nhiên muốn thân thể sát gần.
Đó có lẽ là nụ hôn bình thường nhất cậu nhận được, nhưng lại vô cùng đặc biệt.
Cũng đủ để nhớ rõ.
Hôn nhau nửa phút không đến mức mất đi miếng thịt, cũng chưa vượt qua giới hạn, nhưng lâu như vậy, Bùi Triết cảm thấy cũng không khác biệt lắm.
Cậu đẩy vai Triệu Dĩ Xuyên, đối phương vẫn bất động, lông mi khẽ run, vẻ mặt trở nên có chút vui tươi, hương thơm của biển cả lâu ngày trên người cũng tràn ra như đang tán tỉnh.
Bản chất của nụ hôn thay đổi từ trò chơi thành thân mật, Bùi Triết cảm thấy nó nguy hiểm. Cậu ám chỉ cũng vô ích, bị bao quanh bởi sự chiếm hữu của Triệu Dĩ Xuyên từ mọi hướng, cơ thể cậu không tự chủ được nóng lên, đầu tiên là tai và má, sau đó là khóe mắt, yết hầu, lồng ngực, tim đập càng lúc càng nhanh, thậm chí còn……
Cậu mất tự nhiên mà duỗi thẳng một chân ra ngoài.
Đủ rồi.
Âm thanh trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại, Bùi Triết cuối cùng cũng bỏ qua ánh mắt của Triệu Dĩ Xuyên, nhỏ giọng nói “Được rồi”. Cậu định rút lui bỏ đi, không muốn chơi ván cờ thắng thua này với anh nữa.
Nhưng vừa định đứng dậy, bàn tay của anh ở sau gáy cậu không tự chủ, gắt gao giam cầm lấy cậu.
Bùi Triết mở to mắt.
Đôi môi chợt cảm nhận được xúc cảm ướt át nhẹ nhàng, hơi lướt qua một chút, nhưng lại dường như siết chặt lấy từng bộ phận mẫn cảm của cậu, toàn thân cậu nhanh chóng vào trạng thái đề phòng, giống như một con mèo đang giơ ra móng vuốt của mình.
Một tiếng “Ưm” ngắn ngủi, Bùi Triết đột ngột đứng dậy, trợn tròn đôi mắt từ trên cao nhìn xuống: “Anh!……”
Triệu Dĩ Xuyên né tránh cơn tức giận của cậu, không nói gì, cả người anh dường như là đang thả lỏng. Anh cũng không thèm nhìn Bùi Triết, cúi đầu dùng ngón tay lau qua khóe môi, nơi đó có chút ẩm ướt khó nhận thấy.
Hành động này giống như đang giội một chậu nước đá, Bùi Triết vô duyên vô cớ như bị mất đi lý do để tức giận.
Là cậu muốn cùng Triệu Dĩ Xuyên nói chi tiết về buổi hôn lễ, là cậu muốn Triệu Dĩ Xuyên tham gia vào việc này, là cậu lôi kéo Triệu Dĩ Xuyên gặp mặt bố mẹ, là cậu yêu cầu anh diễn kịch cùng cậu……
Bùi Triết hoàn toàn chết lặng.
Đoán được cậu sẽ không truy cứu, Triệu Dĩ Xuyên lúc này mới chậm rãi mà bình luận về biểu hiện của cậu.
“Lúc cử hành hôn lễ, cậu đừng cứng đờ như vậy.”
Dòng ký ức đến đây hoàn toàn bị cắt đứt, Bùi Triết ngồi đối diện với màn hình máy tính, nửa dòng chữ trên đó cũng đọc không nổi.
Sau trận tuyết đầu mùa, ngày nắng làm cho cả đông khu đều trở nên lười biếng.
Bùi Triết không thể hiểu được lại bắt đầu nhớ lại nụ hôn với Triệu Dĩ Xuyên, cậu ngơ ra một lúc nhìn ánh mặt trời, màu sắc trong suốt quá mức khiến cậu nhớ tới Triệu Dĩ Xuyên, sau đó liền không thể kiểm soát bản thân mình, bên môi luôn có cảm giác tê ngứa…… chính là hành động có chút bất ngờ này đã biến sự cám dỗ và cạnh tranh thành một sự thay đổi về chất.
Đêm qua cậu không về nhà, đi dạo trên đường hai vòng cuối cùng lại về công ty tăng ca, muốn mượn điều này để cố gắng quên đi sự khô nóng do Triệu Dĩ Xuyên mang đến.
Nhưng mà cậu càng muốn thoát khỏi nó, thì lại càng phản tác dụng.
Anh sau khi hôn cậu, lưu lại bên tai cậu những lời trêu chọc thật giả, nhịp tim vẫn đập không thể bình tĩnh lại được, cậu nhìn hai phương án, lập một bản kế hoạch, nhưng dù có làm việc quá sức cũng không thể dập tắt được ngọn lửa đang sôi trào.
Cuối cùng, Bùi Triết đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh bước vào căn phòng nhỏ bên cạnh văn phòng, ở đó có một phòng tắm để cậu tắm rửa đơn giản.
Đêm đó, cậu nằm ở phòng khách giống như một nhà sư, nhìn thẳng lên trần nhà, nhanh chóng dựa vào mối quan hệ cuối cùng mà mình đã kết thúc từ lần trước, đi đến kết luận:
Điều này là ngẫu nhiên xảy ra, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường. Sau khi giải quyết xong sẽ kết thúc.
Nhưng hiện tại, ngồi ở trong văn phòng, đối mặt với dự án quy hoạch mà cậu đã từng tập trung nhất, Bùi Triết lại để đầu óc như trên mây, những cảnh tượng không nên lặp lại ấy lại xuất hiện trong đầu cậu, không thể bỏ qua.
Bùi Triết một tay đỡ trán, thở dài một hơi.
Hành động này của cậu khiến quản lý bộ phận dự án đứng bên cạnh chờ kết quả suýt chút nữa đứng không vững, ấp a ấp úng nhận sai: “Bùi, Bùi tổng, tôi thừa nhận kế hoạch này của chúng ta còn rất nhiều chỗ cần cải thiện, tôi dự định……”
“Tôi biết rồi.” Bùi Triết nói, cậu cảm thấy đau đầu, “Lát nữa tôi sẽ để cho Tùy Trì An nhìn xem.”
Trưởng phòng dự án sửng sốt một lúc, sau đó vui mừng khôn xiết.
So với Bùi Triết, tuy rằng vị phó tổng Tùy vừa mới tới kia trông giống như Diêm Vương mặt lạnh, nhưng ít ra cũng là người đối sự không đối người, rơi vào tay anh ta cũng không phải gì quá to tát.
Trưởng phòng lập tức nói câu tạ ơn trời rồi chạy đi mất, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Bùi tổng, anh nghỉ ngơi cho tốt, dạo này trông anh mệt mỏi gầy đi nhiều rồi!”
Chờ anh ta rời đi, Khương Gia Ngọc ở một bàn làm việc khác nhỏ giọng nói: “Nịnh nọt……”
“Sắc mặt tôi rất kém sao?” Bùi Triết hỏi.
Khương Gia Ngọc thò đầu ra ngoài, bĩu môi: “Không phải sao, Bùi tổng, sáng nay tôi mới vào văn phòng đã rất kinh ngạc, anh không ăn không uống, nằm trên bàn làm việc với khuôn mặt tái nhợt, tôi còn tưởng anh…… Tối hôm qua anh đã làm gì vậy, nửa đêm đến đây tăng ca sao?”
Cái hay không nói, lại đi nói cái dở, Bùi Triết ho khan hai tiếng: “Tôi không sao hết.”
“Bùi tổng, theo lời của phó tổng Tùy, chúng tôi không nhất thiết phải quan tâm đến anh ở nơi làm việc.” Khương Gia Ngọc cười cười, “Nhưng nếu cuộc sống có vấn đề, ai cũng được trả công, chúng tôi hứa sẽ cùng chia sẻ lo lắng, giải quyết các vấn đề cùng ông chủ……”
“Tùy Trì An?” Bùi Triết bật cười, “Tìm hiểu chuyện riêng của tôi, cậu ta cũng tưởng bở quá rồi.”
Đây không phải là tức giận?
Thậm chí còn nói như đang đùa, đổi lại trước kia nhất định ông chủ sẽ cảnh cáo bọn họ từ lâu rồi.
Khương Gia Ngọc lại lần nữa xác nhận rằng Bùi Triết gần đây đặc biệt nói nhiều, cô cho rằng đây chắc chắn là do kết hôn rồi nên tính tình sẽ thay đổi, nhiều góc khuất sẽ được bộc lộ ra hơn, rung đùi mà cười đắc ý: “Không phải, ai cũng có thể nhìn ra trạng thái gần đây nhất của anh. Đúng rồi, trước đây anh hỏi tôi làm thế nào để dỗ người yêu, anh đã dỗ được chưa?”
Câu hỏi tựa như đây chỉ là một lời hỏi thăm đơn giản, nhưng Bùi Triết lại bối rối.
Danh hiệu người yêu cùng đêm tuyết đầu mùa tối qua không biết do đâu lại kết nối với nhau, mùi bạc hà vương vấn trên môi, hơi thở nặng nề trong phòng tắm, nhiệt độ nước dưới 38 độ, cậu cầm lấy……
Trong giây phút mất khống chế kia, cái tên Triệu Dĩ Xuyên vụt qua trong đầu cậu, cả người cậu xẹt qua một tia chớp như bốc hỏa.
Trong thời gian ngắn thiêu đốt lấy Bùi Triết.
Một lúc lâu sau, sắc mặt cậu đen đi vài phần, quay sang Khương Gia Ngọc.
“Công việc cô làm xong chưa?”
Khương Gia Ngọc: “……”
Cô vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn, mười ngón tay khua động, khí thế hừng hực mà gõ bàn phím, để chứng minh cho Bùi Triết thấy vừa rồi là do linh hồn cô chiếm ưu, chứ thể xác thì vẫn đang làm việc chăm chỉ.
Buộc mình phải tập trung suy nghĩ về bản kế hoạch đề án, Bùi Triết đọc kỹ tài liệu do bộ phận dự án đưa đến, cau mày ném chúng sang Wechat của Tùy Trì An vừa mới đến làm việc, còn chêm vào một câu: “Cậu sửa đi.”
Sau một lúc đối phương liền phản hồi tin nhắn, mãnh liệt bày tỏ sự bất mãn.
Bây giờ đã gần đến giờ tan làm, Bùi Triết cũng biết giao công việc cho Tùy Trì An chẳng qua là tìm phiền phức, cho nên trấn an anh ta rằng mình sẽ trả tiền ăn uống, tiếp theo bảo Khương Gia Ngọc gọi cho mình hai xuất cơm.
Không lâu sau khi thông báo đặt hàng được đưa ra, có điện thoại được gọi đến từ Khương Gia Ngọc đang ở quầy lễ tân.
“Bùi tổng.” Cô che lại nửa loa nghe, nhẹ giọng thông báo, “Có người tên luật sư Triệu muốn tìm anh, có hẹn trước không?”
Bùi Triết sửng sốt, vô thức đưa tay lên chạm vào môi mình.
Anh ấy đến đây làm gì?
Nghĩ đến đây, cổ họng Bùi Triết không khỏi cảm thấy khô khốc, trên màn hình máy tính dày đặc những ô vuông đen trắng khiến cậu hoa cả mắt.
Bùi Triết xoa xoa thái dương, mặt không đổi sắc mà nói: “Anh ấy có nói với tôi rôi….. À đúng rồi, Tiểu Khương, cô cứ tan làm đi, không cần phải đặt cơm nữa.”
Cửa văn phòng bị đẩy ra, lúc thấy Triệu Dĩ Xuyên bước vào, Bùi Triết mới phát hiện hình như mình đang mong đợi anh, một sự mong đợi không thể diễn tả được.
Vui vẻ hay kích thích có vẻ như không phù hợp, có thể chỉ đơn giản là muốn gặp anh ấy.
“Tôi đoán cậu chưa ăn cơm.” Triệu Dĩ Xuyên cười, giơ lên một hộp đồ ăn, “Đây, món này là bún qua cầu ở trước cửa tòa nhà bên cạnh, trước đây cậu đã ăn qua chưa?”
Bùi Triết nói chưa từng, sau đó đứng lên.
Cảm thấy cậu không có điểm gì là kháng cự, Triệu Dĩ Xuyên tự nhiên mà quay sang chiếc bàn trà nhỏ, lần lượt đặt các món ăn từ trong hộp đồ ăn ra trước mặt Bùi Triết: “Tôi đến đây mà không báo trước, đều đã chuẩn bị sẵn rằng có thể cậu đã về hoặc là chưa ăn.”
“Nếu vậy thì anh định như thế nào?” Bùi Triết hỏi.
Triệu Dĩ Xuyên: “Tự mình ăn thôi, tôi có thể ăn hai phần.”
Bùi Triết lúc này mới nhận ra món bún qua cầu chỉ có một phần, đoán chừng Triệu Dĩ Xuyên đã ăn rồi nên không khách khí với anh, bẻ đôi đũa dùng một lần ra rồi ngồi xuống ăn mà không nói lời nào.
Nước hầm gà dịu ngọt, thịt gà cùng chân giò mềm, rau củ giòn, bún mềm và dai. Cậu chưa từng ăn món này bao giờ, hương vị lạ lẫm mà đậm chất quê hương khiến cậu đặc biệt ăn ngon.
Bùi Triết một bên ăn, một bên thêm cửa hàng này vào lựa chọn ăn trưa của mình, cảm giác so với một hộp cơm đầy đủ còn ngon hơn nhiều.
Triệu Dĩ Xuyên ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu đã ăn gần hết, nói: “Tôi sai rồi.”
Động tác cầm khăn giấy bỗng dừng lại, Bùi Triết ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng mũi phát ra một tiếng “Hửm” nhẹ nhàng, âm cuối cao lên, giống như sau khi rượu đủ cơm no liền rơi vào trạng thái đơ, chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng ngay sau đó cậu đã nghe hiểu lời của Triệu Dĩ Xuyên, ánh mắt trở nên lạnh lùng, thanh âm cũng tràn đầy đề phòng: “Xin lỗi à?”
Triệu Dĩ Xuyên ngượng ngùng cọ cọ ngón tay vào chóp mũi.
“Lần sau sẽ không như vậy nữa.” Anh nói một cách thẩn khiết.
Chỉ là “Tôi sai rồi” và “Lần sau sẽ không”, từ đầu tới cuối không có lời xin lỗi thực sự. Trong lòng Bùi Triết hừ nhẹ một tiếng, lại nhìn món ăn trước mặt, canh gà cũng không uống nổi nữa.
Cậu cảm thấy lời nói lấy lòng của Triệu Dĩ Xuyên hơi thấp kém.
Bởi vì cho dù hôm nay Triệu Dĩ Xuyên không nói hay làm bất cứ thứ gì đi nữa, Bùi Triết cũng sẽ không coi trọng nó.
“Không sao.” Bùi Triết nghe thấy chính mình trả lời, “Chỉ là chơi đùa thôi.”
“Vậy…… Tôi đi nhé?” Triệu Dĩ Xuyên nói chuyện nhướng mắt, ánh mắt trong veo, khóe mắt hơi rũ xuống, vô cớ tăng thêm một chút trẻ con đáng yêu.
Bùi Triết bối rối gật đầu, lại hỏi: “Anh chỉ đến đưa cơm cho tôi thôi à?”
Triệu Dĩ Xuyên “Ừm” một tiếng, đứng lên, cà lơ phất phơ mà bước ra ngoài hai bước, dừng lại ở cửa, như thể anh đã thay đổi câu trả lời của mình sau khi suy nghĩ trong đầu.
“Không phải,” anh quay đầu lại, trên mặt tràn đầy lãnh đạm, “Tôi chỉ là muốn tìm lý do đến gặp cậu mà thôi.”
Trong khi Bùi Triết còn đang sững sờ, Triệu Dĩ Xuyên đã nói “Tạm biệt” và đẩy cửa rời đi. Tiếng bước chân càng ngày càng xa dần, bọn họ thậm chí chỉ nói với nhau vài câu.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ của mùa đông xuyên qua cửa kính, lưu lại ở trần nhà một mảnh cầu vồng nhỏ bé.
Năm nay ở Hồng Thạch có rất nhiều ngày nắng.
Bùi Triết ngẩng đầu dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào điểm sáng cầu vồng nhỏ, luôn cảm thấy biểu cảm cuối cùng của Triệu Dĩ Xuyên rất kỳ lạ. Đổi lại từ trước đây, cậu sẽ không để ý bất kỳ ánh mắt hoặc biểu tình của ai, bởi vì Bùi Triết không quan tâm đến bất cứ ai.
…… Có phải cậu hình như quá để ý đến Triệu Dĩ Xuyên rồi hay không?