Tình Cờ Nhặt Được Ông Xã

Chương 20: Trúng giải rồi




Khoảng chừng hai tháng sau đó nữa, tính đến nay thì mối quan hệ giữa Lưu Sắt Sắt và Dương Quang Thành đã trôi qua được ba tháng. Hiển nhiên hai người họ vẫn rất mặn nồng và nhiệt huyết trong tất cả, kể cả tình cảm lẫn chăn gối.

Nhưng do hôm nay ở công ty có quá nhiều việc nên Dương Quang Thành không thể về ăn cơm với cô được, anh đành phải nhờ Thập Nhất đến đón cô đến công ty, sau đó là sẽ cùng anh ăn cơm tại công ty.

Lúc đầu Lưu Sắt Sắt định từ chối, nói sao chỗ đó cũng là nơi làm việc của anh, một nơi cao sang như vậy thì cô không nên xuất hiện sẽ tốt hơn. Tuy nhiên Dương Quang Thành lại bày trò làm nũng, với gương mặt đó cùng với việc làm nũng thì cuối cùng anh cũng đã thuyết phục được cô.

Ngay khi Thập Nhất đưa Lưu Sắt Sắt đến công ty cũng có nói:

- Thiếu phu nhân, hiện tại thiếu gia đang họp nên cô cứ ngồi ở đây chờ cậu ấy một chút nhé. Tôi sẽ đi mua nước cho cô.

- Cảm ơn anh.

Thập Nhất cũng chỉ gật đầu rồi rời đi.

Bây giờ ở trong căn phòng lớn này chỉ còn lại một mình Lưu Sắt Sắt mà thôi, cô đi xung quanh để xem, hóa ra đây chính là văn phòng làm việc của Dương Quang Thành đây sao? Nhìn xuống một chút... Tổng Giám Đốc tập đoàn Gemstone - Dương Quang Thành.

Đối với cô thì ba chữ "Tổng Giám đốc" này quả thật rất lớn, chính cô cũng không nghĩ một người trẻ tuổi như anh lại có thể ngồi vào vị trí này sớm như thế. Nhưng lúc trước cô đã nghe Vãn Á Thê kể về anh rồi, từ bé Dương Quang Thành đã rất thông minh, sau khi tốt nghiệp Đại học liền vào tập đoàn Gemstone, chưa bao lâu anh đã chứng minh được cho mọi người thấy rằng anh phù hợp với chức vị Tổng Giám Đốc.

Để một người trẻ tuổi ngồi vào vị trí này mà không bị ai phản đối, chắc chắn anh đã nỗ lực rất nhiều nhỉ... Không biết sự xuất hiện của cô có làm cho mọi thứ càng trở nên rối ren hơn không?

Khi cô vẫn còn đang suy nghĩ lung tung thì cánh cửa lại được mở ra, bước vào là Dương Quang Thành và một cô gái rất xinh đẹp, trên tay của cô ấy còn có một ít thức ăn nữa.

Chỉ mới nhìn thấy cô là Dương Quang Thành liền chạy đến, ôm lấy cô rồi hôn lên môi của cô một cái, nhỏ giọng nói:

- Vợ đến rồi, em có mệt không? Cơ mà Thập Nhất đâu? Chẳng phải anh bảo cậu ta chăm sóc em à?

- Cậu ấy đi mua nước rồi. Nhưng mà người kia là...

Lúc này cô gái đó mới cúi đầu mỉm cười, nói:



- Xin chào, em là Nguyễn Ân Thi, là bạn của Quang Thành. Em nghe cô chú Dương nói sắp tới cậu ấy sắp kết hôn nên muốn xem mặt cô dâu của cậu ấy một chút. Không làm phiền hai người chứ?

Mặc dù nói là bạn, nhưng có vẻ như Dương Quang Thành không thích Nguyễn Ân Thi lắm nhỉ? Từ khi cô ta xuất hiện cho đến nay anh cũng chưa từng tiếp chuyện với cô ta lần nào. Cơ mà chuyện đó cũng không liên quan tới cô, Lưu Sắt Sắt cũng chỉ cười nhẹ rồi gật đầu.

Sau đó cả ba người "ngồi" lại và cùng nhau ăn trưa, hiển nhiên những món này đều là do Nguyễn Ân Thi gọi rồi. Cô ta nói rằng cô ta biết rõ khẩu vị của Dương Quang Thành, nên bảo cô đừng quá lo lắng.

Lưu Sắt Sắt và Dương Quang Thành còn nhìn nhau, anh vốn muốn nói gì đó, nhưng đã bị cô ngăn lại, xem ra... Cô gái này đích thị là muốn dương oai với cô đây mà, nếu vậy thì cứ để cô ta làm đi, cô cũng không ngại lắm.

- Quang Thành, tớ nhớ là cậu thích nhất là những món này, tớ nhớ không sai chứ?

Anh nhìn qua một bàn đồ ăn, tuy rằng đúng là những món anh thích, nhưng dạo gần đây sống với Lưu Sắt Sắt thì cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, anh đã hạn chế ăn đồ dầu mỡ nhiều như vậy rồi. Có chút lo lắng nhìn sang cô, nói:

- Em ăn được không? Hay anh gọi món khác cho em nha?

- Không sao, ăn được mà.

Nhưng khi Nguyễn Ân Thi đặt vào bát của cô một ít thịt xào cay, mới ngửi qua thôi đã làm cho Lưu Sắt Sắt cảm thấy bụng bắt đầu nhộn nhạo rồi, còn chưa kịp nhai được hai lần là cô liền chạy ngay vào nhà vệ sinh rồi nôn thốc nôn tháo. Dương Quang Thành cũng chỉ liếc qua Nguyễn Ân Thi một cái rồi đi vào nhà vệ sinh với cô, anh lo lắng vuốt vuốt lưng cho cô, nói:

- Sắt Sắt, em không sao không?

- Không sao... Không sao...

Nhưng Lưu Sắt Sắt cũng thấy kì lạ, vốn dĩ cô không phải dạng người kén ăn, những món mà Nguyễn Ân Thi gọi tuy có hơi dầu mỡ một chút, nhưng trước kia cô vẫn ăn được mà... Tại sao hôm nay cô chỉ mới ngửi thôi đã thấy khó chịu, vừa bỏ vào miệng đã muốn nôn ra... Bây giờ chỉ mới nghĩ tới thôi là muốn nôn đến xanh mặt rồi.

Dương Quang Thành thì vô cùng lo lắng, còn Lưu Sắt Sắt thì lại giật mình, lẽ nào... Cô trúng giải thật rồi?

- Sắt Sắt? Em sao vậy? Em ổn không? Hay anh đưa em đến bệnh viện nha?



- Hôm nay là ngày mấy?

Dương Quang Thành có hơi ngơ ra một lúc, sau đó vẫn đáp là ngày hai mươi tư, sắp cuối tháng rồi. Tính tới tính lui, Lưu Sắt Sắt thật sự đã trễ kinh nguyệt được nửa tháng rồi mà cô không biết, vốn dĩ trước giờ kinh nguyệt của cô rất đều, hơn nữa dạo gần đây cô và Dương Quang Thành lại làm với tần suất liên tục mà không tránh thai... Sao cô lại quên mất chuyện này vậy chứ?

- Dương Quang Thành... Em nghĩ... Em mang thai rồi.

Dương Quang Thành sững người một chút, khoảng chừng năm giây sau anh liền nhìn cô, nói:

- Em nói gì?

- Em nói... Có thể em mang thai rồi... Em trễ hai tuần rồi.

Không cần phải nói nhiều nữa, Dương Quang Thành cũng bỏ mặt Nguyễn Ân Thi đang ngồi ở đó mà "hốt" cô đến bệnh viện ngay lập tức, đến cuộc họp lúc đầu giờ chiều cũng bị hủy bỏ.

Trong khi Lưu Sắt Sắt đang làm kiểm tra thì anh đã gọi điện cho mẹ để hỏi vài điều, lúc Vãn Á Thê biết rằng Lưu Sắt Sắt có thể mang thai rồi liền hét lớn một tiếng, sau đó nói:

- [Khoan! Dừng đã. Mẹ về ngay, mẹ bắt vé máy bay về ngay!]

Nói xong Vãn Á Thê cũng tắt máy, bỏ lại Dương Quang Thành ngơ ngác. Mẹ anh đúng là kì lạ thật đó, mua vé máy bay mà tưởng đâu ra chợ mua bó rau ấy, còn nói là về ngay nữa chứ... Đúng là không trông cậy được bà ấy mà.

Khi này, y tá đã ra ngoài và gọi người nhà vào trong, lúc anh vào trong đã nghe thấy có tiếng gì đó đang đập *thình thịch, thình thịch, thình thịch*... Đưa mắt lên nhìn vào màn hình của máy siêu âm, bác sĩ cũng nói:

- Cha bé có nghe rõ không? Là tim thai của bé cưng đó. Chúc mừng hai người nhé, em bé rất khỏe mạnh.

Dương Quang Thành có chút run rẩy, anh còn hấp tấp muốn lấy điện thoại ra ghi âm lại, vì quá run mà rơi cả điện thoại xuống đất, bác sĩ cũng chỉ biết cười thôi. Còn Lưu Sắt Sắt lại không dám tin... Cô thật sự mang thai rồi, hơn nữa... Bé con trong bụng cô cũng có tim thai rồi, đứa bé có sự sống rồi...

Cái này... Thật sự có chút vi diệu đó... Nhưng cũng không tệ lắm, nhỉ?

#Yu~