Tình Cờ Nhặt Được Ông Xã

Chương 32: Hiểu lầm (2)




Mặc dù Lưu Sắt Sắt đã nói Mao Lương có thể chỉ nhìn nhầm thôi, nhưng Mao Lương khẳng định bản thân không có nhìn nhầm mà, cô ấy để chứng minh còn cố ý bước đến để tìm thử xem sao, nhưng kết quả là chẳng thấy ai cả, Mao Lương liền lầm bầm hai chữ “quái lạ” rồi cũng quay về chỗ của cô.

Khi này, cụ bà nắm lấy tay cô, còn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng của cô, nói:

- Đồng Đồng đã mang thai rồi, sau này đi đứng phải cẩn thận hơn, đừng uống đồ mát, cũng đừng chạy nhảy lung tung nữa. Biết chưa hả?

Đừng nói Niên Nhuận Phát ngạc nhiên ngay cả Lưu Sắt Sắt cũng có chút bất ngờ đó. Tuy rằng bây giờ cô đã mang thai đến tháng thứ tư nhưng bụng của cô không có quá lớn, nhìn qua cũng chẳng thể nhận ra cô đang mang thai đâu. Hơn nữa thì gần đây cô không bị thai nghén, nên chắc chắn là sắc mặt rất tốt… Vậy cụ bà làm sao biết cô mang thai chứ!

- Mẹ… Sao mẹ biết con mang thai?

Cụ bà liền đưa tay gõ vào trán của cô một cái, liền cười nói:

- Chó con nhà cô, cô quên nhà ta hành nghề thuốc trung y? Bà già này tuy lớn tuổi chứ không có lú lẫn đâu nhé, mạch tượng của con rõ mồn một như vậy mà.

Hóa ra là Niên gia hành nghề thuốc trung y sao, bảo sao bà ấy lại có thể khẳng định chắc nịch như vậy. Lưu Sắt Sắt cũng chỉ mỉm cười, còn Niên Nhuận Phát lại có chút tiếc nuối, còn tưởng rằng cậu ta gặp được một cô gái mình muốn kết hôn, cuối cùng là lại đã bị người khác cướp đi mất rồi.

- Sắt Sắt nè, nếu như em mang thai thì không cần đến nữa đâu, em cứ an tâm dưỡng thai đi.

- Không sao đâu, em cũng muốn đến thăm mẹ mà.

Bà cụ cũng nhìn cô rồi mỉm cười, sau đó bà ấy lại nói:

- Số của con là số cô độc từ nhỏ đã sống một mình không có nơi nương tựa. Mệnh đông con, ít nhất cũng phải bốn đứa… Hừm, con trai nhiều hơn con gái, có chồng nhỏ tuổi, nhưng gia đình chồng rất thương con. Thu Đồng, phải hạnh phúc nhé.

Lưu Sắt Sắt lại ngạc nhiên, còn Niên Nhuận Phát cũng chỉ biết cười, nói:

- Bà nội biết xem chỉ tay, tuy rằng không đúng hoàn toàn nhưng chắc chắn sẽ đúng vài chỗ. Sắt Sắt, xem ra em cũng cực khổ nhỉ.



Tuy tương lai con cái thì cô chưa biết, nhưng cô đúng là cô độc từ nhỏ, chồng lại nhỏ tuổi, gia đình chồng yêu thương cũng là đúng… Lẽ nào bà ấy thật sự biết xem số mệnh sao?

Khi này, bà cụ lại nắm lấy tay của cô, rồi lại nắm lấy tay của Niên Nhuận Phát, nói:

- Mẹ bây giờ đã già rồi, cũng không còn sống được bao lâu nữa… Thu Đồng à, Nhuận Phát là cháu trai của con, con phải thay mẹ chiếu cố nó… Biết chưa?

- Con…

Còn chưa để Lưu Sắt Sắt nói hết câu thì một lực mạnh đã kéo cô ôm vào lòng, ánh mắt có vài phần không vui nhìn về phía Niên Nhuận Phát và bà cụ kia. Khi này Vãn Á Thê cũng nhanh chóng chạy ra xem, thằng con này đúng là nóng nảy mà, người ta chỉ mới nắm lấy tay của vợ nó một chút thôi nó đã như vậy rồi.

Nhưng khi đến gần thì Vãn Á Thê lại nhìn chằm chằm vào cụ bà kia, nói:

- Dì Nhung đúng không ạ? Dì có nhớ cháu không? Cháu là Thê Thê, là con gái của Vãn Mục Dinh và Tần Tiết Hoa đây ạ.

Cụ bà đó cũng nheo mắt mờ nhìn Vãn Á Thê, sau đó bà ấy liền vui vẻ ôm lấy bà ấy, còn vỗ vỗ lưng nói:

- Thê Thê, Thê Thê đã lớn như vậy rồi sao? Dì cũng sắp quên Thê Thê rồi.

Một màn nhận lại người thân khiến cho Dương Quang Thành và Lưu Sắt Sắt khó hiểu. Sau đó Vãn Á Thê mới nói rằng bà cụ từng là bảo mẫu của bà ấy, nhưng sau khi bà cụ mang thai đứa con gái út thì đã nghỉ việc ở Vãn gia. Đến khi Vãn Á Thê trưởng thành thì bà ấy có nghe nói rằng con gái út của bà cụ bị bệnh nan y rồi qua đời khi còn rất trẻ, vì thương nhớ con gái quá độ nên bà cụ đã sinh bệnh, cứ gặp ai có nét mặt giống là đều xem như là con gái.

Đến đây Lưu Sắt Sắt cũng mới kể về những chuyện mà mình đã làm trong những ngày qua, nghe xong thì Vãn Á Thê cũng chỉ biết thở dài, rồi nhìn con trai, nói:

- Thấy chưa, mẹ đã nói con đừng có ghen bậy ghen bạ, làm Sắt Sắt sợ đến không dám nói, rồi lại hiểu lầm con bé.

Lưu Sắt Sắt nhìn anh, nghiêng đầu hỏi:



- Anh nghi ngờ em? Nghĩ em cắm sừng anh sao?

Dương Quang Thành liền khẩn trương lắc đầu, còn vòng tay ôm lấy Lưu Sắt Sắt, nhỏ giọng có chút tủi thân nói:

- Tại vợ cứ ra ngoài mãi, làm anh sợ.

- Cho dù em muốn cắm sừng anh cũng phải đợi em sinh em bé xong đã, ai đâu mà rảnh ôm con của anh chạy trốn chứ.

- Vợ, anh sai rồi… Anh xin lỗi, anh sẽ không ghen bậy nữa mà, vợ đừng giận anh nha.

Cuối cùng mọi chuyện hiểu lầm cũng đã được giải quyết.

Trên đường quay về nhà thì Vãn Á Thê cũng có nói đến tài năng bói toán của cụ bà, trước kia cụ bà từng nói Vãn Á Thê sau này sẽ rất tài giỏi và giàu có, gia đình hòa thuận, nhưng số muộn con lại ít con. Sau này tìm mãi mới ra một Dương Quang Thành, nhưng đâu có ngờ, anh không giống con trai, giống cha của Vãn Á Thê hơn.

- Bà ấy cũng có nói con vài điều đó.

Dương Quang Thành và Vãn Á Thê chú ý lắng nghe, khi này Lưu Sắt Sắt mới nói:

- Bà ấy nói số của con đông con, ít nhất phải bốn đứa.

Khỏi cần nói thì cũng biết Dương Quang Thành và Vãn Á Thê rất hài lòng, nhà họ vắng vẻ như thế cũng đủ rồi, bây giờ phải sinh nhiều thật nhiều mới vui chứ.

- Con trai nhiều hơn con gái.

Thôi rồi, sắc mặt của Dương Quang Thành lại bắt đầu sa sầm rồi… Tại sao lại là con trai nhiều hơn con gái chứ? Anh không cam tâm!

#Yu~