Tình Cờ Nhặt Được Ông Xã

Chương 9: Thành Thành yêu Sắt Sắt




Gương mặt của Lưu Sắt Sắt có chút méo xệch, sao mà mình không quên luôn chuyện này đi nhỉ?

Còn chưa đợi cô nói gì thì Dương Quang Thành đã hôn lên môi của cô rồi, nụ hôn của anh không chỉ nồng nhiệt mà còn rất mạnh mẽ nữa, nó cuồng nhiệt đến mức phát ra những âm thanh khiến cho Lưu Sắt Sắt phải đỏ mặt. Đến đây... Chính cô cũng quên mất ở bên ngoài còn có người.

Nụ hôn dây dưa cuối cùng cũng đã kết thúc, gương mặt nhỏ của Lưu Sắt Sắt bị hôn đến đỏ hết cả lên, không chỉ vậy mà còn nhìn anh bằng cặp mắt có chút mơ màng, đầu óc cũng trống rỗng không biết nên làm gì. Bất ngờ Dương Quang Thành lại nói:

- Vợ Sắt Sắt, Thành Thành bật mí cái này cho vợ nghe nè.

Cô nhìn anh với gương mặt khó hiểu, nhìn cô có biểu hiện đáng yêu như thế đương nhiên anh không nhịn được mà hôn thêm một cái, sau đó lại hôn thêm một cái, cứ một cái, một cái rồi lại một cái, cuối cùng mới nói:

- Chú Thẩm ở đầu hẻm đã nhận Thành Thành đi làm rồi, sau này Thành Thành sẽ nuôi vợ Sắt Sắt nha.

Lưu Sắt Sắt bị câu nói của anh làm cho kinh ngạc, một người như anh mà cũng có chỗ chịu nhận anh đi làm á? Theo như cô biết thì chú Thẩm làm nghề buôn bán vật liệu xây dựng, nếu làm ở đó thì phải khiêng vác vật nặng rất nhiều. Nhìn từ trên xuống dưới, ý là từ trên đầu xuống dưới chân ấy nha... Thì Dương Quang Thành quả thật có một cơ thể rất được, cũng rất mạnh nữa, nhưng mà nếu anh làm ở bên ngoài như thế thì vẻ ngoài trắng trẻo mấy chốc sẽ thành một làn da rám nắng thôi. Hơn nữa... Cô cũng sợ rằng anh sẽ không hòa nhập được với những nơi như thế.

- Có ổn không Thành Thành?

- Ổn mà, ổn mà, ổn mà, chú Thẩm có nói với Thành Thành rồi, làm từ bảy giờ sáng đến bốn giờ chiều, cơm trưa chú sẽ bao luôn đó.

Lưu Sắt Sắt đưa tay chạm vào gương mặt của anh, Dương Quang Thành cũng vui vẻ cọ cọ mặt vào lòng bàn tay của cô, nụ cười tuy hơi vô tri nhưng thật sự anh rất đẹp trai, với dáng vẻ này của anh nếu không phải thiếu gia nhà giàu cũng là cậu ấm nhà tài phiệt, tự nhiên lại lưu lạc đến nơi thô lỗ như Bắc Thành, còn phải dãi nắng dầm mưa để kiếm tiền nữa chứ...

- Thành Thành, cái này Sắt Sắt hỏi thật nhé... Thành Thành có muốn tìm lại gia đình không? Sắt Sắt sẽ cố gắng tìm người giúp Thành Thành.



Dương Quang Thành liền lắc đầu, sau đó anh còn hôn lên gương mặt của cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của Lưu Sắt Sắt, thấp giọng, nói:

- Không muốn, Thành Thành muốn ở với vợ Sắt Sắt cơ!

Lưu Sắt Sắt cũng đưa tay ôm anh vào lòng, cực khổ cho anh rồi... Nếu như cô có thể khá giả một chút thì ít nhất họ sẽ không phải lo cái ăn cái mặc, nhưng tiếc thay là cô quá nghèo, từ trước đến nay cũng chỉ đủ lo cho bản thân mà thôi, gia đình thì cũng không có, người thân cũng không, từ khi hiểu chuyện thì Lưu Sắt Sắt đã có một mình rồi... Bây giờ tuy có thêm một người, khiến cô rất vui, nhưng cũng làm cô có chút lo lắng.

- Thành Thành ngoan lắm.

Dương Quang Thành liền bày ra dáng vẻ phấn khích, còn nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, nói:

- Vậy vợ Sắt Sắt thưởng cho Thành Thành đi.

Cô bật cười, thôi bỏ đi, xem ra tên này là cố ý giả ngốc rồi, nhưng không sao... Cho dù anh ngốc thật hay giả ngốc cũng được, ít nhất thì hiện tại cô vẫn muốn cố gắng lấy một chút hơi ấm từ anh.

Nghĩ là làm, Lưu Sắt Sắt cũng ôm lấy gương mặt điển trai kia rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh, Dương Quang Thành được vợ thưởng cũng sướng rơn hết cả người, vòng tay ôm lấy cô rồi lại nhiệt tình quấn quýt, hai người cũng quên trời quên đất mà môi lưỡi liên tục dây dưa không dứt.

Đến một lúc thì Dương Quang Thành liền cởi hết những thứ vướng víu ném lên sàn nhà, anh bắt đầu chạm tay lên eo nhỏ của cô, sau đó lại chạm lên bụng của cô, nhỏ giọng nói:

- Thành Thành thấy em bé sẽ ở trong này, đúng không Sắt Sắt?

- Ừ...



- Vậy sinh em bé có đau không?

- Không biết nữa.

Cái này Lưu Sắt Sắt cũng rất thiệt lòng mà trả lời, cô sống hai mươi lăm năm trên đời, bạn trai còn chưa có một móng nào, mùi đàn ông cũng là lần đầu được ngửi, thì thử hỏi làm sao mà biết sinh em bé có đau không? Nhưng theo như những gì mà cô xem trên phim hay trên mạng thì hình như nó rất đau nhỉ?

Cô nghe một ví dụ so sánh rằng việc sinh con của phụ nữ giống như là bị gãy hai mươi cây xương sườn cùng một lúc vậy. Bây giờ chỉ cần gãy một cái thôi là cũng thấy đủ để kêu cha gọi mẹ rồi, ấy thế mà sinh con lại gãy tận hai mươi cái... Hơn nữa cửa sinh còn là cửa tử, nếu thuận lợi mẫu tử bình an thì không nói gì, nếu như có chuyện gì đó không may xảy ra là một xác hai mạng đấy.

Nói chung trên đời này việc mang thai và sinh con là nguy hiểm nhất rồi.

Vốn dĩ cô muốn nói ra, nhưng mà chắc Dương Quang Thành không muốn nghe đâu, nên thôi cô cũng không nói nữa, mắc công một chút cô lại là người phải đi dỗ thì mệt lắm.

Lúc này Dương Quang Thành còn hôn cô, sau đó lại gọi:

- Vợ Sắt Sắt...

- Hửm?

- Thành Thành yêu Sắt Sắt.

#Yu~