Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu

Chương 36: Xin anh đừng làm phiền tôi nữa




La Tiểu Cẩm lúc này đã mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta cúi đầu xin lỗi Thẩm Tuyết cũng hối hận hành động bốc đồng của mình đã tự hại chính bản thân mình.

Tống Thiên Lỗi lúc này tiếp tục nói:

- Được rồi, mọi người giải tán đi, Thẩm Tuyết và quản lý Tần ở lại.

Sau khi mọi người đã ra ngoài trong phòng chỉ còn lại mấy người Lăng Trạch Hàn, Tống Thiên Lỗi, Thẩm Tuyết và Tần Quyên. Tống Thiên Lỗi liếc Lăng Trạch Hàn một cái rồi nhìn Thẩm Tuyết hắng giọng:

- Thẩm Tuyết, giờ em làm thay vị trí của La Tiểu Cẩm, việc rửa chén bát tôi sẽ phân phó cho người khác. Quản lý Tần sẽ giúp em.

- Không cần đâu, tôi muốn xin nghỉ việc.

Thẩm Tuyết không muốn có bất kỳ dây dưa nào với đám người Lăng Trạch Hàn này. Cô nghĩ cô sẽ đi tìm công việc khác, tránh xa những người này càng xa càng tốt.

Tống Thiên Lỗi không ngờ Thẩm Tuyết lại muốn xin thôi việc, Tần Quyên cũng kinh ngạc không kém, cô gái này đúng là có phúc mà không biết hưởng.

Lăng Trạch Hàn lại như hiểu được vì sao Thẩm Tuyết muốn xin thôi việc, chắc chắn là vì anh có mặt ở đây rồi.

Lăng Trạch Hàn quay sang nói với Tống Thiên Lỗi:

- Cho tôi mượn nhân viên của cậu một lúc, hai người ra ngoài trước đi.

Tống Thiên Lỗi gật đầu ra hiệu cho Tần Quyên ra ngoài, anh ta cũng ra ngay sau đó.

Thẩm Tuyết không muốn ở đây với Lăng Trạch Hàn cô cũng toan bước ra theo thì bị Lăng Trạch Hàn đưa tay kéo lại.

- Trốn tôi?

Thẩm Tuyết hất tay Lăng Trạch Hàn ra nói:

- Tôi và anh không có chuyện gì để nói với nhau cả.



- Sao lại không có,tôi có rất nhiều câu muốn hỏi em đấy.

- Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh.

- Sao? Chê thẻ tôi cho, em lại đi đến đây rửa bát thuê à?

- Tôi không cần tiền của anh, tôi dù có chết đói cũng sẽ không tiêu tiền của anh. Hơn nữa, tôi nhắc lại một lần nữa chúng ta đã ly hôn rồi, tôi xin anh đừng có bất kì dây dưa nào với tôi nữa.

Lăng Trạch Hàn thở dài, anh không lỡ khi nhìn thấy cô vất vả vừa đi học vừa đi làm như vậy.

- Đó là số tiền em đáng được nhận, dù ly hôn thì cũng phải chia tài sản. Tôi không có keo kiệt để em ra đi hai bàn tay trắng đâu.

Thẩm Tuyết vẫn kiên quyết:

- Tôi không cần, tôi sẽ tự tay kiếm tiền. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.

Thẩm Tuyết không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Còn chưa kịp đi, Thẩm Tuyết đã bị Lăng Trạch Hàn kéo tay rồi ôm chặt lấy eo nhỏ.

- Tại sao xin nghỉ việc, là vì tôi à?

Thẩm Tuyết nén giận nhắm mắt lại rồi mở ra, cô trả lời:

- Phải, chỗ nào có liên quan đến anh tôi đều không muốn đến.

- Vậy tôi sẽ không đến nữa,em thích thì cứ làm ở đây đi, chỗ này là nhà hàng của Tống Thiên Lỗi không phải của tôi.

Thẩm Tuyết nghĩ Lăng Trạch Hàn hôm nay bị điên rồi, tự nhiên nhún nhường cô đến lạ, người đàn ông này không phải lại định dở trò gì chứ,cô quay mặt đi lạnh nhạt:

- Không làm nữa.

- Thẩm Tuyết, sao em bướng quá vậy?

Cô gái này vừa ương bướng lại vừa cố chấp. Anh đã nhẫn nại từ nãy đến giờ rồi.



- Kệ tôi, liên quan gì đến anh.

Thấy Thẩm Tuyết tru mỏ lên phản bác, Lăng Trạch Hàn không nghĩ nhiều nữa anh kéo Thẩm Tuyết lại hôn thật sâu lên môi cô, lúc này anh chỉ muốn hôn cô thôi.

- Ưm … Lăng Trạch … Ưm …

Tên đàn ông thối tha này cứ gặp cô ở đâu là cưỡng hôn cô ở đó. Bàn tay hư thối cũng không kém vừa hôn vừa thò tay vào trong áo cô làm loạn.

Thẩm Tuyết càng né tránh anh càng hôn tới, nụ hôn mang theo những cảm xúc phức tạp: ghen tuông, tức giận, vừa yêu, vừa thương, vừa hận. Cánh môi củ ấu mềm mịn, đỏ mọng,thơm ngọt khiến anh say mê mút mát. Lăng Trạch Hàn đưa đầu lưỡi vào khuấy đảo bên trong, răng môi quấn quýt cho đến khi Thẩm Tuyết bị anh hôn đến mềm nhũn như một vũng nước trong vòng tay anh.

Thấy Thẩm Tuyết thở hổn hển, Lăng Trạch lại tiếp tục cắn nhẹ lên cánh môi đã bị anh làm cho sưng đỏ hỏi khẽ:

- Trình Mặc là ai?

Lăng Trạch Hàn thình lình hỏi một câu khiến Thẩm Tuyết chẳng hiểu chuyện gì? Não cô còn chưa kịp load. Cô vẫn phải bám vào vai anh mới đứng vững,cô hỏi lại:

- Trình …Mặc … cái gì?

- Cái người viết thư tỏ tình cho em ấy? Ở lớp có nhiều người theo đuổi em lắm à?

Lúc này Thẩm Tuyết cũng đã hiểu ra Lăng Trạch Hàn đã xem camera cuộc đối thoại giữa cô và La Tiểu Cẩm rồi. Cô bèn nói:

- Anh biết rồi còn hỏi tôi làm gì? Anh đừng có mà động vào đám bạn bè của tôi. Anh có cuộc sống riêng của anh,tôi cũng có cuộc sống riêng của tôi, tôi biết anh có tiền,có quyền nhưng tôi cũng không phải con trâu, con chó của anh. Xin anh đừng làm phiền tôi nữa.

Thẩm Tuyết nói xong cô đẩy mạnh Lăng Trạch Hàn ra rồi chạy ra ngoài. Lần này Lăng Trạch Hàn không giữ cô lại nữa, anh nhìn theo bóng dáng Thẩm Tuyết ánh mắt có phần trầm mặc không biết là đang suy nghĩ đến điều gì.



Thẩm Tuyết quyết định xin nghỉ việc tại nhà hàng của Tống Thiên Lỗi, cô xin được làm nhân viên thanh toán hóa đơn ở siêu thị, cô cũng xin làm ca từ năm giờ chiều đến mười giờ tối.Như vậy vẫn đảm bảo thời gian giữa đi học và đi làm.

Chuyện này đương nhiên Thẩm Tuyết vẫn muốn giấu Lam Tố Tố, cô sợ Lam Tố Tố thấy cô như vậy lại nổi đóa lên. Mà cũng kì lạ mấy bữa nay không thấy Lam Tố Tố đến trường. Thẩm Tuyết cũng có nhắn tin cho cô ấy nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời.