Tình Đắng, Tổng Tài Tìm Lại Vợ Yêu

Chương 62: Đấu giá




Thẩm Tuyết run rẩy nằm chống tay xuống sàn trong tủ kính. Cô cảm thấy cả người bắt đầu nóng ran giống như phát sốt, khắp người đều không có sức lực. Bị coi như một món hàng trao qua đổi lại, trong lòng cô lúc này là đủ mọi cảm xúc sợ hãi có, tủi thân có, đau lòng có, bất lực có, tuyệt vọng cũng có.

Thẩm Tuyết nhắm mắt lại, cô không dám nhìn xuống bên dưới. Những ánh mắt thèm thuồng, chiêm ngưỡng, tò mò, hứng thú đó đều đổ dồn lên người cô.

Có ai không? Có thể cứu cô trong lúc này. Lăng Trạch Hàn, chắc giờ này anh đang hạnh phúc lắm phải không? Ở bên người anh yêu,cùng cô ấy vui vui vẻ vẻ đúng không?

Tố Tố, cậu không thấy mình, cậu có đi tìm mình không?

Ba ơi, mẹ ơi có lẽ con sắp đi gặp hai người rồi.

Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô cũng rơi vào lòng người đàn ông đeo mặt nạ phía dưới. Nhìn cô khóc, anh đau lòng như ruột gan bị giằng xé.

Tuyết Nhi,cố chịu thêm chút nữa, anh đến rồi đây, anh sẽ cứu em ra ngoài.

Con số đấu giá cho cô gái trên sân khấu lúc này đã lên đến năm trăm triệu đô. Đối với một cô gái được xem như nô lệ bị bán đi thế này là giá vô cùng cao.

- Một tỷ đô.

Người giơ bảng hiệu lên chính là người đàn ông đeo mặt nạ bạc. Từ đầu đến cuối anh vẫn chăm chú nhìn cô gái không rời mắt.

Không gian rơi vào im lặng, có người còn hít sâu một hơi, không có người nào dám trả giá cao hơn con số này.

James ngồi kế bên cũng phải há miệng quay ra nhìn Lăng Trạch Hàn, khá lắm anh bạn của tôi.

Người dẫn chương trình hô đến lần thứ ba con số một tỷ đô la, không có ai dám trả giá cao hơn, anh ta tuyên bố cô gái này đã có chủ nhân.

Lăng Trạch Hàn bước lên sân khấu,anh cởi áo vest choàng lên người Thẩm Tuyết rồi bế thốc cô lên, anh gật đầu ra hiệu cho James bắt đầu hành động.

Anh sẽ không tha cho những kẻ đã khi dễ cô, dám đối xử với bảo bối trong lòng anh như vậy. Anh sẽ không để yên cho chúng dễ dàng đâu.

Thẩm Tuyết lúc này cũng không có sức lực, cô biết cô đã bị bán cho người đàn ông đeo mặt nạ này. Anh ta đã mua cô, nhưng sao mùi hương này lại quen thuộc như vậy. Thẩm Tuyết tự cười cợt chính bản thân mình nhu nhược, giờ phút này cô còn nghĩ đến kẻ bội bạc kia làm gì cơ chứ.

Lăng Trạch Hàn bế Thẩm Tuyết định rút lui ra xe thì có một đám người chặn trước mặt:

- Này, anh bạn, quy tắc ở đây là trao tiền rồi mới giao hàng,anh không được đưa cô ta đi vào lúc này.

- Nếu tôi vẫn muốn đưa người đi thì sao?

Lăng Trạch Hàn lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ, khát máu.

- Vậy thì mày và con ả này sẽ phải chết.

Tên cầm đầu mặt mũi bặm trợn, cầm gậy xông lên định đánh Lăng Trạch Hàn.

Lăng Trạch Hàn nhanh nhẹn giơ chân lên đạp cho hắn ta ngã nhào vào đám người phía sau. Anh nói với Thẩm Tuyết Tuyết:

- Em có đứng nổi không?

Thẩm Tuyết không muốn làm gánh nặng cho người đàn ông này. Cô cũng muốn thoát khỏi đây nên nhẹ nhàng gật đầu, cô vẫn có thể đứng được.

Lăng Trạch Hàn đặt Thẩm Tuyết xuống một tay vẫn ôm chặt lấy cô, tay còn lại liền túm lấy một tên gần nhất bẻ khớp tay hắn khiến hắn ta kêu la oai oái.

Dù gì Lăng Trạch Hàn cũng đã tập võ từ nhỏ, đấu với đám người này với anh chỉ cần một tay là quá đủ rồi.

Mấy tên bặm trợn nhìn nhau cùng xông lên, Lăng Trạch Hàn vẫn ôm Thẩm Tuyết tránh thoát dễ dàng, một tên định rút dao găm ra nhưng Lăng Trạch Hàn đã nhanh như chớp rút súng ra bắn vào tay tên đó.

Người của James lúc này cũng chạy đến yểm trợ cho Lăng Trạch Hàn.

James bố trí cho người của mình bảo vệ cho Lăng Trạch Hàn và Thẩm Tuyết ra ngoài.

- Hai người đi đi, ở đây đã có tôi rồi.

James nói với Lăng Trạch Hàn, tay anh cũng cầm súng bắn trả những kẻ đuổi theo phía sau.

James đương nhiên có suy nghĩ riêng, anh ta không muốn Lăng Trạch Hàn phải mất một số tiền lớn như vậy với cái lũ người không có nhân tính kia, vậy nên đã diễn ra một cuộc đọ súng tại đây. Và đương nhiên là diễn ra một màn cướp người nhưng không trao tiền.

Tiếng súng đạn vang lên phía sau lưng, Lăng Trạch Hàn vẫn ôm chặt cô gái trong lòng.

Thẩm Tuyết được Lăng Trạch Hàn đặt vào trong xe, cô cố gắng hết sức lùi lại sát cửa xe nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đầy cảnh giác. Thẩm Tuyết cấu mình một cái thật đau để giữ tỉnh táo. Cô cố gắng mở miệng cầu xin.

- Tôi xin anh tha cho tôi, tôi bị người ta hãm hại bắt đến đây, tôi xin anh cho tôi về nhà, tôi sẽ nhớ ân tình của anh cả đời.

Thấy cô gái nhỏ hoảng sợ như vậy Lăng Trạch Hàn liền tháo mặt nạ ra ôm chặt lấy cô trong lòng, anh khẽ hôn lên trán cô rồi nói:

- Tuyết Nhi, đừng sợ, là anh, anh đến đón em về nhà.

Thẩm Tuyết cứng đơ người trong giây lát rồi òa lên khóc:

- Hu… Hu … Lăng Trạch Hàn, anh là đồ khốn …hức…

- Anh xin lỗi, Tuyết Nhi, là anh không đúng, anh đã không bảo vệ được cho em, khiến em chịu nhiều uất ức rồi.

Lăng Trạch Hàn ôm chặt lấy Thẩm Tuyết, có trời mới biết anh sợ mất cô đến như thế nào. Anh hôn lên mí mắt vẫn còn ướt của cô liên tục nói lời xin lỗi.

- Sao anh biết tôi ở đây?

Thẩm Tuyết vẫn không có chút sức lực, thuốc chúng cho cô uống là một loại thuốc kích dục phát tác chậm, khiến cơ thể mất đi sức lực phản kháng,sau đó mới bắt đầu trỗi dậy ham muốn.

Cô nghĩ anh giờ phút này phải ở bên vị hôn thê của anh mới đúng.

Lăng Trạch Hàn giữ chặt hai vai Thẩm Tuyết, anh cụng trán mình vào trán cô thì thầm:

- Tuyết Nhi, em nghe anh nói, chính Bạc Hoan đã thuê người giết hại ba em trong tù, cô ta đã cấu kết với một người nước ngoài có thế lực, anh vì muốn bắt tất cả đồng bọn của cô ta nên mới giả vờ đính hôn cùng cô ta, anh thực sự không có đính hôn với cô ta đâu. Cô ta cũng đã liên thủ với đồng bọn sai người bắt cóc em, anh đã trả thù cho em rồi, cô ta đã bị bắt, những ngày tiếp theo cô ta sẽ không được dễ dàng sống đâu. Nếu em chưa hả giận, anh sẽ để cô ta lại, tùy em xử lý.

Thẩm Tuyết không ngờ Bạc Hoan lại độc ác đến như vậy? Cô cũng đã hiểu vì sao trước đó Lăng Trạch Hàn tìm đến nhà cô nói những lời đó rồi. Nhưng bảo cô tha thứ cho anh,cô còn chưa có vĩ đại như vậy.

- Tôi bị như vậy là do ai hả? Không phải tất cả nguyên nhân đều đến từ anh hay sao?