Tình Đầu Khó Phai

Chương 6: Anh không yêu cô




Sau một hồi mây mưa, Hạ Tư Linh chăm chú nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình. Giờ phút này đôi mắt phượng đẹp đẽ của anh có nét mệt mỏi như cũ, tay cô vẽ vẽ bên bờ môi anh, trong sách có nói người đàn ông có đôi môi như vậy thì rất bạc bẽo lạnh lùng. Nhưng giờ phút này, lòng cô thỏa mãn. Cô áp mặt vào ngực anh, nơi đó có tiếng tim đập theo tiết tấu của anh. Cô tin anh, tin tất cả lời anh nói. Cô không giữ lại chút gì.



Cô nhớ lại lời anh từng nói với mình, trong lòng anh cô dâu trong hôn lễ này của anh chính là em. Đáy lòng cô là một vùng ấm áp.



Sau một lát, cô nhấc cơ thể mệt mỏi của mình dậy, nương theo ánh trăng thấy được vết đỏ trên ga giường. Mặt cô hơi đỏ lên, cô vốn không phải người phụ nữ cổ hủ, nhưng giờ phút này trong đầu cô nhớ tới lời anh từng nói “Sau khi kết hôn nhé”. Đây không phải là đã chứng minh, ở trong lòng anh, cô chính là vợ anh sao?



Sau đó cô mới vào nhà vệ sinh tắm rửa.



Lúc Lạc Tử Thịnh tỉnh lại, trời đã sáng rõ, gần như có thể nhìn thấy bầu trời quang đãng không một gợn mây. Anh day day cái đầu hơi váng vất, nghe thấy tiếng động trong phòng bếp thì không tự giác mỉm cười. Hôn nhân trong lòng anh rất đơn giản, vợ anh có thể nấu một bữa cơm ngon, sau đó chờ anh ăn cơm. Không cần sống trong biệt thự, không cần lái chiếc xe xa hoa, không cần ăn vật phẩm quý giá, cuộc sống đơn giản đã có thể thỏa mãn anh rồi.



“Sâu lười.” Hạ Tư Linh tiến vào thấy anh vẫn nằm trên giường, nói với vẻ hơi mất tự nhiên.



Lạc Tử Thịnh cười nhẹ không đáp lời.



“Cơm nấu xong rồi, anh tắm rửa nhanh một chút rồi ra ăn.”



Lạc Tử Thịnh đang chuẩn bị mở miệng nói “được”, sau khi nhìn thấy vệt đỏ chói mắt trên ga giường thì sắc mặt anh tái xanh, anh chỉ vào vệt đỏ rồi cau mày hỏi: “Đây là gì?”



Hạ Tư Linh vốn đã đi đến cửa phòng, nghe thấy câu hỏi của anh thì lại quay lại, nhìn thấy thứ anh chỉ thì không tự giác đỏ mặt hơn.



Thấy cô không nói gì, Lạc Tử Thịnh lại hỏi: “Đây là gì?”



Cô thấy anh dường như nhất định phải có được một đáp án, vì thế ngượng ngùng mở miệng: “Lần đầu tiên của phụ nữ đều sẽ chảy máu.”



Anh đương nhiên biết lần đầu tiên của phụ nữ sẽ chảy máu, nhưng vấn đề lại hai người cũng không phải…



Lúc này, Hạ Tư Linh mới phát hiện sự bất thường của Lạc Tử Thịnh, “Anh làm sao thế?”



“Không có gì!” Lạc Tử Thịnh cầm quần áo lên liền tiến vào nhà vệ sinh, để lại Hạ Tư Linh với vẻ mặt ngờ vực ngoài cửa.



Hạ Tư Linh trăm tư không thể hiểu được ngồi đờ đẫn nhìn bàn thức ăn, bình thường lúc này không phải đàn ông đều rất vui vẻ sao, vì sao anh lại có phản ứng như thế?



Lúc Lạc Tử Thịnh đi ra thì đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, anh liếc mắt nhìn Hạ Tư Linh đang đăm chiêu, vốn định mở miệng hỏi cô một chuyện, nhưng lúc mở miệng thì lại nhanh chóng chuyển đề tài, “Mấy món ăn này đẹp vậy à?”



Hạ Tư Linh thấy anh đã bình thường trở lại, đặt chút hồ nghi vào trong lòng, “Đói rồi hả?”



“Ừ.”



Cô nhanh chóng xới cơm cho anh, “Hôm nay ở đây?”



Lạc Tử Thịnh xoay xoay đũa, “Lát nữa phải đi.”



“Công ty?” Nói xong cô liền hối hận, sao cô có thể quên được, hôn lễ hôm qua, chỉ có trong mắt Lạc Tử Thịnh mới là của Hạ Tư Linh cô, mà ở trong mắt người ngoài nó là của Thẩm Thiển Y.



Giờ khắc này, cô mới hiểu rõ, bản thân mình và một người phụ nữ khác sắp chia nhau người đàn ông này. Thứ nhận thức đó khiến lòng cô vô cùng không thoải mái, cho dù rõ ràng cô đã tự nói với mình cô không phải kẻ thứ ba. Nhưng không thay đổi được quyền lợi trên mặt pháp luật, từ nay về sau Hạ Tư Linh cô bắt đầu trở thành “tiểu tam” trong mắt người khác, cho dù cô cực kì không muốn thừa nhận.



Lạc Tử Thịnh quét mắt nhìn Hạ Tư Linh, “Có vài phương diện vẫn phải làm cho đủ. Có thể dạo tới anh không thể qua đây. Dù sao bọn anh là…”, anh nhìn cô, đắn đo, “tân hôn”.



Hạ Tư Linh cúi đầu ăn cơm, vẻ không vui đã rất rõ ràng.



Lạc Tử Thịnh dứt khoát đặt đũa xuống, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, “Đừng như vậy. Nếu ngay cả chút ấy em cũng không thể thừa nhận, sao có thể cùng anh đi đến cuối cùng? Hơn nữa anh không thể bảo đảm chuyện khiến em khó chịu hơn sẽ không xảy ra.”



“Cho em một lời hứa hẹn.” Một lời hứa có thể khiến cô trở thành con bướm đêm lao đầu vào lửa.



Kiêu ngạo như cô, vậy mà lại đưa bản thân mình vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy. Nhưng ai đó từng nói, trên thế giới này rồi sẽ có một người là kẻ ngốc của một người khác, mà nhiều năm trước cô lại sớm biến thành kẻ ngốc đó rồi.



“Chờ ngày mọi chuyện kết thúc, em chính là cô dâu của anh.” Ánh mắt kiên nghị của Lạc Tử Thịnh ngắm chuẩn vào ánh mắt hơi bất an của cô, giây phút này anh biết anh sẽ chịu trách nhiệm với cô, nhưng trong cuộc đời này, tiết mục chỉ yêu người đẹp không yêu giang sơn lại vĩnh viễn cũng không xuất hiện trong từ điển của Lạc Tử Thịnh anh. Một khi đã thế, vậy dốc sức tạo ra bờ cõi giang sơn của mình.



Ai lại không muốn có giang sơn đồng thời còn có mỹ nhân vây quanh?



“Được.” Cô gật đầu, cố gắng mỉm cười.



Chuyện tới giờ, cô có thể như thế nào được? Rõ ràng cô biết tất cả những chuyện anh làm sau lưng vì cô, Hạ Thị có thể thoát khỏi tình trạng tài chính khó khăn trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn không phải nhờ sự nhân từ của phía ngân hàng. Cô đều rõ, cho dù nội tâm cũng cảm động vì những chuyện anh làm, nhưng vẫn không thể chấp nhận quy tắc trò chơi của đám nhà giàu này.



Cho dù anh không nói gì, nhưng cô biết.



Cô biết, con đường duy nhất của mình chính là tiếp tục chờ đợi.



Hạ Tư Linh đứng ở cửa sổ nhìn anh lái xe rời đi, cô lắc đầu muốn trút bỏ hết tiếng thở dài trong nội tâm, nhưng vẫn không thể kìm nén sự thù hằn không thể nói rõ trong nội tâm kia. Cô nhìn vệt đỏ trên ga giường đại biểu cho sự trinh trắng của mình, tiếp đó tay cô kéo mạnh, ga giường lập tức rơi xuống đất.



Không hiểu sao, khóe mắt cô bắt đầu chảy ra những giọt trong suốt.



••••••



Lạc Tử Thịnh cũng không quay về biệt thự nhà họ Thẩm, trước khi kết hôn Thẩm Thiển Y đã khẩn thiết yêu cầu mua một căn hộ ở bên ngoài, tuy rằng mẹ Thẩm yêu con như mạng nhiều lần tỏ rõ lập trường, hy vọng sau khi kết hôn Lạc Tử Thịnh có thể cùng Thiển Y ở nhà họ Thẩm một năm. Một mặt mẹ Thẩm tiếc con gái, mặt khác sợ con gái bà chịu tủi thân. Nhưng Thẩm Thiển Y lại nhất định muốn dọn ra khỏi nhà họ Thẩm, tuy đây cũng là điều Lạc Tử Thịnh hi vọng, nhưng lời này được Thẩm Thiển Y nói ra, ý nghĩa đã khác hẳn.



Mẹ Thẩm chỉ xem như Thiển Y muốn ở cùng Lạc Tử Thịnh trong thế giới của hai người, không lo lắng chuyện gì khác.



Lạc Tử Thịnh thấy di động của mình chưa từng reo kể từ ngày hôm qua, cười khẽ, Lạc Tử Thiên thật sự dùng vốn gốc rồi. Một tháng sau khi anh kết hôn, chuyện công ty tuyệt đối sẽ không bắt anh phải lo lắng. Nhiệm vụ duy nhất Lạc Tử Thiên giao cho anh chính là đi hưởng tuần trăng mật cùng Thẩm Thiển Y, anh có nên cảm ơn ông bố suy nghĩ mọi mặt cho anh không nhỉ?



Lạc Tử Thịnh lái xe tiến vào tiểu khu, ngay lập tức có người dẫn anh đến nơi đỗ xe đã định. Anh không cần hỏi cũng đã đoán ra, Thẩm Thiển Y đã sớm giải quyết chuyện tìm chỗ đỗ xe riêng cho anh, như vậy thì về sau không cần phải lo lắng không có chỗ đỗ xe ở đây nữa.



Khóe miệng anh khẽ cười, cô thật đúng là nghĩ xa.



Quả đúng là con gái nhà giàu có, chọn nhà cũng là nơi có môi trường xung quanh được xem như tốt nhất thành phố. Đương nhiên, tiểu khu này cũng là bất động sản của Thịnh Nhân, anh đương nhiên biết rõ giá cả và vị trí căn hộ này tuyệt đối không thấp hơn những biệt thự bình thường.




Dùng chìa khóa mở cửa, Lạc Tử Thịnh nhíu mày theo bản năng. Thiết kế nội thất của căn hộ này thật đúng là giống với khí chất tỏa ra từ trên người cô gái kia, phong cách đơn giản, nhưng tự mang theo một phần quạnh quẽ.



Không có động tĩnh gì?



Chẳng lẽ cô không ở đây?



Ôm suy nghĩ đó, đầu tiên anh tiến vào phòng bếp. Nguyên bộ dụng cụ nhà bếp Đức đắt tiền, cảm giác rất rõ ràng là chưa từng dùng lần nào. Quả thật là mười ngón tay không dính chút nước mà.



Sau khi xác định không có ai, Lạc Tử Thịnh mới lấy di động ra, rồi lại nở nụ cười. Nếu anh nhớ không lầm, từ trước khi kết hôn đến sau khi kết hôn, cô vợ mới đó của anh chưa bao giờ gọi điện cho anh. Anh cũng vậy.



Vốn anh nghĩ, dưới tình huống như tối qua, bất kể xuất phát từ quan điểm gì, cô đều sẽ gọi điện đến. Nhưng di động không có thông báo có cuộc gọi nhỡ nào, thì ra không để ý đến cuộc hôn này không chỉ có một mình Lạc Tử Thịnh anh.



Lạc Tử Thịnh vẫn rất tự giác đi xem phòng cưới của mình trước, tuy trước đó cũng đã từng đến xem một lần, nhưng chỉ là cho hợp với tình hình mà thôi.



Đẩy cửa căn phòng ngủ ra, tiếng mở cửa lập tức làm người đang ngủ say trên giường chuyển mình. Lạc Tử Thịnh rất hứng thú nhìn người trên giường kia.



“Anh, hôm nay không phải đi học, không cần dậy sớm.”



Trả lời theo bản năng, sau đó lại kéo kéo chăn. Trong trí nhớ chỉ cần mình mở miệng xong, Thẩm Thiển Vũ sẽ tiến lên kéo chăn của mình, sau đó kêu “đồ lười”.



Lạc Tử Thịnh vẫn duy trì tư thế dựa vào cạnh cửa như cũ, hai tay khoanh lại nhìn cô. Hóa ra người không thể nhanh chóng nhập vào vai diễn không chỉ có anh.



Có lẽ người đang làm tổ trên giường đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, sau đó khó hiểu đẩy chăn trên người ra.



Lạc Tử Thịnh nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Thiển Y rất rõ, vẻ không thể tin, nhưng trong nháy mắt, cô lại tiếp nhận hiện trạng nhanh như bay, hỏi: “Anh về rồi à?”



Nếu không phải thấy được vẻ mặt vụt qua trước đó của cô, anh nhất định sẽ nghĩ lòng dạ cô gái nhỏ này thật thâm sâu.



“Em cho là gì?”



Thiển Y kéo kéo chăn, sau đó đứng dậy lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh không chút mất tự nhiên, lúc đi vào còn bỏ lại một câu “Vốn em nghĩ hôm nay anh sẽ không qua”.



Con ngươi Lạc Tử Thịnh tăng thêm chút lạnh lùng, anh cũng muốn vậy.



Anh chờ ở phòng khách, trên bàn trà còn bày hộp mỳ đã ăn xong. Anh luôn cho rằng mỳ ăn liền căn bản không phải thứ mà người ăn, theo bản năng tỏ vẻ không tán thành lắc lắc đầu. Sau đó anh đem vứt hộp mỳ vào túi rác ngoài cửa. Đây hẳn là kiệt tác tối qua của cô, tuy rằng anh không thể nhớ nổi tối qua rốt cuộc cô có ăn cơm hay không. Xem ra là cũng không ăn.



Thiển Y đi ra, tóc ướt sũng đi tìm máy sấy. Cô vừa sấy tóc, vừa nhìn Lạc Tử Thịnh. Vào giây phút này, hai người, chính là vợ chồng. Cô cười tự giễu, trên thế giới này hẳn là không có cô vợ mới nào lẻ loi như cô, cũng chẳng có mấy ai hưởng thụ đêm tân hôn có một phong cách riêng như vậy giống cô.



“Nấu cơm đi!” Lạc Tử Thịnh nhìn cô đã sấy khô tóc, đang cất máy sấy vào một ngăn kéo nhỏ.



Thiển Y sửng sốt, sau khi xác nhận là anh đang nói chuyện với mình, cô lấy một tờ giấy nhỏ từ trong phòng ra đưa cho anh.




Lạc Tử Thịnh thấy trên tờ giấy có một số điện thoại, có phần khó hiểu.



“Số điện thoại đặt món.” Cô giải thích.



Anh cười khẽ, không nói thêm gì, sau đó gọi đến số điện thoại đó.



Thẩm Thiển Y ăn đồ ăn anh gọi tới, tuyệt không tò mò vì sao anh chỉ gọi một phần cơm. Cô đương nhiên có thể biết, ở chỗ giai nhân sao anh có thể đói bụng được.



Nếu không phải về nhà họ Thẩm, cô tin rằng anh sẽ không bằng lòng đến gặp mình.



Mẹ Thẩm kéo Thiển Y vào phòng nói gì đó. Lạc Tử Thịnh cũng cùng nói chuyện với bố Thẩm, mấy lời giữa đàn ông với nhau phần lớn đều là nhắc đến chuyện thương trường. Lạc Tử Thịnh nói đâu ra đấy, bố Thẩm cũng cảm thấy rõ ràng rằng anh con rể này quả thực có thiên phú trong chuyện làm ăn. Giữa lúc nói chuyện lại càng tăng thêm ý cười.



Từ đầu đến cuối Thẩm Thiển Vũ không xuất hiện, nghe nói vì tối hôm qua uống rất nhiều, không xuống giường được.



Lạc Tử Thịnh tin rằng Thẩm Thiển Y không nói gì cả, bằng thái độ chu đáo tỉ mỉ của mẹ Thẩm với anh.



Mẹ Thẩm đã thu dọn hành lý cho Thiển Y xong, cũng một mực dặn dò mấy câu.



“Tử Thịnh, bây giờ mẹ giao con gái bảo bối của mẹ cho con, con không được khiến con bé chịu tủi thân đâu đấy.” Mẹ Thẩm nhìn Lạc Tử Thịnh với vẻ lo lắng.



“Sao Tử Thịnh có thể bạc đãi con gái chúng ta được?” Bố Thẩm có phần không đồng ý liếc nhìn mẹ Thẩm.



“Bố mẹ, bố mẹ cứ yên tâm. Con đương nhiên sẽ chăm sóc Thiển Thiển thật tốt.”



Thẩm Thiển Y làm lơ trước bản lĩnh mặt ngoài Lạc Tử Thịnh thể hiện trước mặt bố mẹ mình, chỉ chuyên tâm rút gai xương rồng, không muốn để ý tới mọi người.



“Có muốn mang theo cây xương rồng này đi hưởng tuần trăng mật luôn không?” Mẹ Thẩm trêu ghẹo con gái.



Mọi người đều nở nụ cười, Thiển Y cũng tiện tay bỏ cây xương rồng xuống.



Cuộc nói chuyện chấm dứt trong bầu không khí thoải mái.



Máy bay cất cánh lúc ba giờ chiều, đến một hòn đảo nhỏ trải qua thế giới của hai người. Mà ở bên đó, bố của Lạc Tử Thịnh tặng hai người một biệt thự bên bờ biển làm quà tân hôn, cũng là nơi hưởng tuần trăng mật.



Cuộc sống trên đảo nhỏ, hai người ngoại trừ ở cùng một căn nhà, gần như không có trao đổi gì.



Tuy một tháng nay Lạc Tử Thịnh không quản lý Thịnh Nhân, nhưng anh vẫn biết được tình hình mới nhất của Thịnh Nhân bằng nhiều cách. Đương nhiên anh cũng mượn thời gian rảnh rỗi hiếm có này làm xong phương hướng, phương án, dự toán đầu tư tài chính của mình. Internet gần như đã đạt tới bão hòa, mà ngành dịch vụ và ngành sản xuất lại là ngành có tiềm lực nhất, anh có ý phát triển công ty theo hai hướng này. Nhưng hai phương hướng này đều là hạng mục chủ yếu của Thẩm Thị, như vậy thì không thể nghi ngờ gì anh và Thẩm Thị có mâu thuẫn lợi ích. Anh đành phải mượn tay Thẩm Thị để phát triển, tốt nhất là lấy hình thức cổ phiếu.



Thiển Y đương nhiên không biết khi Lạc Tử Thịnh chấp nhận cuộc hôn nhân này, chính là ôm tư thế lợi dụng. Tất cả tính toán của anh đều dựa vào con át chủ bài là cô.



Cô chỉ biết anh vô cùng bận rộn, thậm chí thỉnh thoảng còn quên ăn cơm.




Bởi vì cả ngày, thời gian cô có thể nhìn thấy anh cũng chỉ là lúc ăn cơm.



Đương nhiên, nếu không bao gồm buổi tối hôm đó.



Mỗi ngày Lạc Tử Thịnh đều nấu cháo điện thoại với Hạ Tư Linh, trước kia lúc đi học cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Có lẽ thật sự là khoảng cách sinh ra cái đẹp, càng tăng thêm đẹp.



Mỗi lúc như vậy, Thẩm Thiển Y sẽ rất thấu hiểu lòng người xoay người ra khỏi cửa, không nghe lén một chút nào. Lòng hiếu kì vốn nên có đã sớm bị cô dập tắt.



Đêm cuối cùng trước ngày trở về, Lạc Tử Thịnh đã thu dọn hành lý xong, bởi vì sáng hôm sau sẽ bay. Anh đợi ở phòng khách rất lâu cũng không thấy Thẩm Thiển Y xuống ăn cơm, không khỏi bắt đầu nhíu mày. Tuy anh không có tình cảm gì với cô, nhưng bất luận thế nào thì cô cũng là vợ anh, huống chi cô còn là em gái bạn tốt nhất của anh nữa.



Lúc này, Lạc Tử Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, một cơn mưa to đã ập xuống, thỉnh thoảng còn có ánh sáng lóe lên của tia chớp.



Người làm đứng một bên nhìn vẻ mặt anh, “Có cần tôi lên gọi phu nhân xuống không ạ?”



Lạc Tử Thịnh lắc đầu, sau đó tự mình bước lên lầu. Nhiều ngày ở chung, anh cũng biết cô tuyệt đối không phải kiểu người cố ý làm khó người khác. Cuộc sống của cô trên cơ bản có thể lý giải thành người không phạm tôi tôi không phạm người.



Anh đẩy cửa phòng cô ra, tuy chưa từng tiến vào căn phòng này, nhưng anh vẫn thử sờ soạng tìm công tắc ở cạnh cửa. Căn phòng tối tăm lập tức sáng lên.



Cô ngồi trên giường, trên mặt đều là nước mắt, tóc rối bù, mà hai tay cô vẫn còn đang túm tóc không ngừng, trong miệng vẫn kêu “Đừng như vây, đừng…”



Sự sợ hãi và hoảng hốt trong giọng nói của cô làm Lạc Tử Thịnh luôn bình tĩnh cũng luống cuống tay chân, anh lập tức chạy tới, cố định tay cô.



Hồi lâu, anh mới nói được một câu: “Em làm sao thế?”



“Đừng làm vậy với tôi, đừng…” Lúc này cô đã nhìn không rõ lắm người trước mặt.



Cô không ngừng nói mê, có khi kêu to, có khi tùy tiện kéo giựt tóc mình, có khi hung hãn đánh Lạc Tử Thịnh.



Lạc Tử Thịnh trấn định rất nhanh, bảo người gọi bác sĩ riêng tới.



Bác sĩ riêng tới, tiêm cho Thiển Y một liều thuốc an thần, cô bình tĩnh lại, có lẽ là khóc mệt đánh mệt, chẳng bao lâu thì ngủ thiếp đi.



Bác sĩ Ngô liếc nhìn vết cào trên tay và trên mặt Lạc Tử Thịnh, “Có cần xử lý một chút không?”



“Không nghiêm trọng đâu.” Anh liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Y, “Cô ấy làm sao vậy?”



Cho dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng theo mấy lời nói mê của cô anh vẫn đọc ra được chút tin tức “Đừng làm vậy với tôi” “Mẹ…” “Đứa bé…”, đương nhiên còn xuất hiện tên của anh nữa. Anh nghĩ, hẳn là cô đã biết được thân thế của mình, mà không cách nào tiếp nhận nên trở nên điên cuồng.



“Không có triệu chứng phát sốt, cũng không giống như bị bệnh gì đó.” Bác sĩ Ngô vừa kiểm tra vừa nói, sau đó buông dụng cụ trong tay, “Nếu đoán không lầm, có lẽ cô ấy đã từng chịu kích thích rất lớn. Mà cô ấy lựa chọn giấu chuyện khiến cô ấy vô cùng sợ hãi đó đi, nhưng một khi có chút nguyên do gợi tới chuyện bị giấu đó, cô ấy sẽ để lộ ra dáng vẻ vừa rồi.”



“Nguyên nhân?”



“Ví dụ như gặp được người lúc đó, nhìn thấy vật liên quan đến chuyện đó, hoặc là có người nói đến những chuyện cô ấy đã trải qua lúc đó.” Bác sĩ Ngô dừng lại một chút, nhìn cơn mưa giông ngoài cửa sổ, “Cũng có khả năng là vì kiểu thời tiết tương tự.”



Lạc Tử Thịnh trầm tư một lát, “Có biện pháp điều trị nào không?”



“Cái này thì cần người bệnh tự phối hợp, có vài người đột nhiên khỏe trở lại, mà có vài người bởi vậy sẽ mắc bệnh trầm cảm.” Ông liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Y im lặng nằm trên giường, cho dù vô cùng chật vật, cũng có thể thấy được đây là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy, không khỏi có chút đáng tiếc, “Tốt nhất là tìm bác sĩ tâm lý. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người bệnh phải phối hợp.”



Lạc Tử Thịnh gật đầu, sau đó bảo người đưa ông về.



Anh nhìn vết cào trên người mình, còn lợi hại hơn Mai Siêu Phong (*) nữa, sau đó anh vô thức nhìn móng tay của Thiển Y. Nếu không nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của cô, anh thật sự khó có thể tưởng tượng được con ngươi trầm tĩnh của cô cũng sẽ trở nên cuồng nộ như thế, gần như muốn mạng người ta vậy.



(*) Mai Siêu Phong (梅超風) hay Mai Nhược Hoa, là một nhân vật không có thực trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc của nhà văn Kim Dung, nổi tiếng với công phu “Cửu âm bạch cốt trảo” luyện từ Cửu âm chân kinh.



Thời gian trở về đương nhiên cũng bởi vậy mà bị trì hoãn.



••••••



Lúc Thẩm Thiển Y tỉnh lại, đã thấy Lạc Tử Thịnh ghé vào bên cạnh mình. Cô khẽ cử động, sợ sẽ làm ồn đến anh. Cô rất rõ, chắc chắn anh đã thấy thời khắc chật vật nhất của mình, có điều, trong lòng cô cũng có một tia oán hận, nỗi đau của cô hẳn là nên tìm một người đến chia sẻ cùng cô.



Lạc Tử Thịnh vẫn tỉnh lại.



“Đói rồi?” Anh nhớ rõ hôm qua cô không ăn cơm tối.



Cô nhìn anh hồi lâu rồi mới hỏi: “Khi nào thì trở về?”



Tạm dừng một chút anh mới trả lời: “Em nghỉ ngơi một ngày, mai chúng ta về.”



Cô lại lộ ra nụ cười khẽ như gió giống bình thường, “Em rất ổn, thật sự rất ổn, không cần nghỉ ngơi đâu.”



Anh nhớ rõ trước kia Phòng Trạch Hoa đã từng nói, chỉ cần Thẩm Thiển Y mỉm cười, cho dù là trời đất thì cũng sẽ bị nụ cười khẽ như gió của cô làm cho rung động. Nhưng giờ phút này, Lạc Tử Thịnh thực sự cảm thấy châm chọc, cô cười như vậy, có gì khác với nụ cười có lệ khi xã giao của những người như anh, vả lại càng giống như nụ cười che giấu nội tâm hơn.



Anh vẫn luôn cảm thấy ghét thứ gì đó trên người cô, hiện giờ anh đã biết, anh ghét nụ cười đó của cô. Nụ cười ấy che giấu nỗi bất an của cô, che giấu sự căng thẳng của cô, che giấu sự không cam lòng của cô. Trước kia anh đã thấy cô mỉm cười như vậy rất nhiều lần, nó luôn xuất hiện ở lớp vỏ ngoài cảm xúc chân thật của cô.



“Xuống ăn cơm.”



Anh không để ý, sau đó lập tức xuống lầu.



Cô tắm rửa xong mới xuống lầu, cho dù thật sự rất đói, nhưng cô vẫn chỉ ăn từng miếng từng miếng nhỏ. Sự ẩn nhẫn của cô gần như xuất hiện ở mỗi thời mỗi khắc trong cuộc sống của cô.



Thời gian trở về cũng bị cô đổi thành ba giờ chiều, anh nói không cần gấp như vậy, cô lại trả lời một câu, chẳng lẽ anh không muốn gặp chị Tư Linh sớm một chút?



Hiếm khi Lạc Tử Thịnh im lặng.