Lời Nhã Như tuy rất ngông cuồng nhưng sự thật chứng mìn lời nói lúc ấy của cô nàng chẳng hề sai, chẳng qua mấy ngày khi thầy cô chấm xong điểm của các học sinh thi lại điểm của ba người bọn họ khi cộng vào chung với lớp liền thật sự đè được cái điểm đang đứng đầu kia.
Điều này làm cho Hà đại lão cực kì vui vẻ, lúc nào cũng treo nụ cười trên khuôn mặt mình hơn nữa còn hào phóng cho điểm miệng cả lớp trong học kì tiếp theo, thế là điểm miệng học kì tiếp theo của môn toán bọn họ chẳng phải lo lắng nữa.
Khoản thời gian tiếp theo trôi qua cực kì yên bình, nên đi học thì đi học nên đi chơi thì đi chơi thoải mái cực kì.
Thế Hạo hắn càng thường xuyên chạy đến nhà cô ở, có khi còn ngủ lại qua đêm nữa chứ co còn cho rằng cha mẹ và anh trai sẻ không vui vì hành vi này của hắn thế nhưng ai mà ngờ ngày tháng dần trôi qua thái độ của cả nhà đối với hắn tốt hơn hẳn.
Có lần bên nhà củ Diệp gia tổ chức tiệc ba Diệp còn chủ động mở miệng bảo muốn mang hắn đi theo để giới thiệu với mọi người đó là điều mà cô không ngờ được.
Cũng nhờ bửa tiệc hôm đó mà Thế Hạo cũng được các thành viên trong gia đình công nhận là thành viên nhưng chưa được gọi là chính thức của Diệp gia.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thị Quý Mộ Hạ
2. Trà Xanh Có Vị Ngọt
3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
4. Trăm Năm Hạnh Phúc, Trọn Đời Bình An
=====================================
Mà phải nói Thế Hạo khi nhận thấy được thái độ của Diệp gia đối với mình thì càng thay đổi, hắn bám cô một chút cũng không rời ra vậy.
"Nghi Nghi ơi, em thấy anh có nên đi đến buổi tụ hợp tối nay hay không?" Đêm nay đám Việt Ngôn muốn kéo hắn ra ngoài chơi nhưng hắn không biết bản thân có nên đi hay không nên muốn hỏi ý cô thử xem như thế nào.
Cô nghe hắn hỏi thì hơi ngẫn đầu nhìn nhưng thứ cô nhìn thấy hiện tại chắc chỉ có cái cầm của hắn, nhìn cũng như không nên thôi cô quyết định nhìn điện thoại cho rồi.
"Đi hay không tự anh quyết hỏi em làm gì? Muốn em quyết thay anh à?"
Hắn nghe cô nói thế cũng liền thành thật đáp "Đúng vậy em bảo đi thì anh đi còn em không cho thì anh ở nhà cùng em"
Cô vừa nghe thế lập tức lên tiếng "Đi, anh cứ đi đi chơi cho vui vẻ vào hơn nữa đêm nay anh cũng không cần về đây đâu, anh lâu rồi chưa về Chung gia nên đêm nay về bển đi."
"Em muốn đuổi anh? Không muốn cho anh ở đây nữa, nói xem có phải anh bám em nhiều quá thành ra em chán rồi phải không?" Hắn mang đầy ấm ức cùng với hậm hực mà lên tiếng.
Cô nghe thế thì rất muốn ừa một tiếng cho hắn nghe nhưng suy đi nghĩ lại thì cô cảm thấy làm thế rất không ổn, làm không cẩn thận là cô phải quay sang dỗ hắn nữa.
"Không phải, chỉ là em cảm thấy anh nên ra ngoài chơi cùng họ đi chứ bám em chặt như thế làm gì em cũng có chốn anh đâu mà anh sợ.
Hơn nữa anh ở nhà em lâu quá cũng không ổn lắm, chẳng lẽ giờ anh phải đợi ba hoặc anh em lên tiếng thì anh mới chịu đi hả?"
Hắn nghe cô nói thì trong đầu ngay lập tức nhảy số suy nghĩ, cảm thấy cô nói cũng đúng "Nhưng mà về bển thì tối ngủ rất nhớ em nha"
"Bình thường chúng ta cũng có ngủ chung đâu, anh nhớ gì chứ?"
Hắn nghe cô nói thế liền lên tiếng giải thích "Không ngủ chung thật nhưng chí ich cũng cách nhau rất gần, anh mà về nhà sẻ cách em rất xa tới đó anh ngủ có chút không yên."
Vừa nghe thế cô lập tức xoay người thoát khỏi vòng tay của hắn, còn tiện thể tặng cho hắn một cú đạp làm hắn ngã xuống khỏi giường.
Bị cô đạp ngã hắn có chút khó hiểu "Em đạp anh làm gì?" Vừa nói nói hắn vừa đứng dậy phủi mong của chính mình.
"Anh bám em riết như này bộ không sợ người ta nói anh sợ em à?" Cô không trả lời câu hỏi của hắn hơn nữa còn quay sang hỏi ngược lại hắn.
Hắn nghe thế thì lập tức lắc đầu "Có gì đâu, dù gì việc anh sợ em cũng là sự thật mà người ta có nói hay không cũng chẳng quan trọng."
Vừa nói hắn vừa mon men bò lên giường nhích lại gần cô, mà cô bị lời nói cùng hành động của hắn làm cho bất lực rồi.
Cái người này đây hiện tại làm gì điều muốn dựa vào lời nói của cô, cô nói gì cũng gật gù đồng ý không có chút ý kiến muốn cải lại nào cả.
Nói thật thì cô có chút hoài niệm về một Chung Thế Hạo của trước đây nha, ngông cuồng không xem ai ra gì cả.
Đúng thật là con người ta ấy khi va phải tình yêu thì chẳng mấy ai còn bình thường cả, tính cách thay đổi một cách hoàn toàn luôn.
Lúc trước nếu có ai nói yêu vào sẻ thay đổi cô cũng sẻ có chút gì đó gọi là không tin, nhưng nay nếu ai mà nói yêu vào không thay đổi cô hứa sẻ đến tặng cho người đó vài câu để thông não.
Cái người trước mặt cô đây hắn thay đổi hoàn toàn, cũng mai hắn còn nhớ những chuyện lúc. nhỏ nếu mà không nhớ chắc cô sẻ cho rằng hắn không phải là Chung Thế Hạo thật.
Đôi khi cô tự hỏi chính bản thân mình yêu đương cùng cái người này thật sự sẻ tốt ư? Cô vốn có hàng trăm câu trả lời nhưng luôn luôn lúc nào cũng luôn chọn câu trả lời mà chính bản thân cô cảm thấy ngu ngốc nhất.
Trong mối quan hệ yêu đương này không chỉ riêng hắn thay đổi mà ngay cả cô trong lúc bản thân vô tình không để ý cũng đã dần không còn là chính mình nữa.
Yêu đương là chuyện ngu ngốc nhất trên đời này nhưng mà con người ấy mà ai mà chằng muốn làm kẻ ngốc.