Tình Đầu Vừa Hay Là Tình Cuối

Chương 5




5

Ngày hôm sau, tôi đi xem mắt như đã hẹn trước.

Thật ra thì quá trình xem mắt cũng giống như là chọn lựa hàng hóa trước khi mua hàng, thông qua biểu hiện ưu điểm và khuyết điểm của nhau, đánh giá xem đối phương có phù hợp với kỳ vọng của mình hay không.

Mà lần này, nhà trai thẳng thắn đưa ra yêu cầu của họ:

"Tôi hi vọng sau khi kết hôn, chúng ta có thể mau chóng có con. Mẹ tôi đã có tuổi, muốn sớm được bế cháu trai. Mẹ tôi cảm thấy tôi là con một quá cô đơn, cho nên muốn có hai đứa cháu. Sức khỏe mẹ tôi không được tốt lắm, cho nên sau khi kết hôn nhà và xe tôi cung cấp, nhưng tôi muốn ở cùng với mẹ tôi. Mẹ tôi thường ăn uống thanh đạm..."

Một người bạn đã kết hôn của tôi từng nói với tôi, tuổi tác càng lớn, càng mất đi khả năng rung động.

Tôi nghi là mình có khả năng cũng bị như thế.

Người đàn ông trước mắt tôi đẹp trai nhiều tiền, nhưng tôi lại cảm thấy bữa cơm này cực kỳ nhàm chán.

Dường như chỉ có việc đếm xem hắn đã nói bao nhiêu từ "mẹ tôi" mới có thể miễn cưỡng khiến cho tôi có hứng thú một chút.

Ăn cơm xong, chia đôi tính tiền, tôi một mình xuống hầm, chuẩn bị lái xe về nhà.

Không ngờ, ở dưới tầng hầm, lại gặp được một bóng hình quen thuộc.

Anh nhìn thấy tôi, cũng bất ngờ như vậy.

"Tiểu Sam?"

"Lục Hân Vũ?"

Tôi đi qua, "Thật trùng hợp, cậu tới đây...", ánh mắt tôi liếc sang chiếc xe bên cạnh anh.



"Rửa xe", anh nói tiếp.

Tôi sửng sốt, nhà anh cách trung tâm thương mại này một tiếng đi xe, hôm qua anh cũng không lái xe, hôm nay lại tới đây rửa xe sao?

Không phải sáng nay anh ấy đi chơi tennis sao?

"Cậu thì sao? Xem mắt xong rồi à?"

Tôi gật đầu, "A, đúng vậy."

Tầng hầm cũng không phải là nơi phù hợp để nói chuyện phiếm, tôi đang định vẫy tay tạm biệt, lại nghe anh nói: "Nếu buổi chiều cậu không bận việc gì nữa, vậy cậu có muốn đi chơi tennis không?"

Tôi sửng sốt, chớp mắt nhìn anh.

"Buổi sáng mình có việc không đi được", anh giải thích, "Buổi chiều thì lại chỉ có một mình mình, đánh một mình cũng không thú vị gì. Cậu đi không?"

Thật ra buổi chiều tôi có việc.

Hồi trước, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã đăng kí một lớp vẽ tranh minh họa. Mà lớp đó lại học vào chiều chủ nhật hàng tuần.

"Đi."

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói của mình vang lên.

"Mình không bận gì cả."

6

Lần này là Lục Hân Vũ lái xe.

Chỉ là sau khi đến sân tennis, chúng tôi mới nhận ra, hôm nay tôi mặc váy, giày cao gót cũng không thích hợp để vận động.

Mà lúc này, từ cách đó không xa, một giọng nữ mừng rỡ đột nhiên truyền đến:

"Hân Vũ!"

Lâm San San vui vẻ chạy tới, "Cậu không phải có việc không tới được sao?"

Lục Hân Vũ có vẻ cũng rất bất ngờ, "Các cậu không phải hẹn vào buổi sáng..."

" y da, Đại Suất có họp đột xuất, cho nên mới kéo dài tới bây giờ."

Đứng cách đó không xa là Diêu Suất và Trương Thần, hai bạn học khác của chúng tôi.

Vậy là, mọi người đi vào đại sảnh nghỉ ngơi, ngồi vây quanh một cái bàn.



"Đi, đi lấy chút đồ uống cho mấy cô gái đi", Diêu Suất vỗ vai Lục Hân Vũ và Trương Thần.

"Mình cũng đi nữa!", Lâm San San lập tức đuổi theo.

Chỉ còn tôi và vợ của Diêu Suất, Từ Dao, ngồi lại bàn.

Tôi và Từ Dao không quen biết nhau. Cô ấy nhìn bóng lưng Lâm San San, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

"Thật ra hôm nay chân tôi bị trật, không thể vận động, nhưng cô có biết tại sao tôi lại đến đây không?", cô ấy quay đầu nói với tôi.

"Nhắc tới cũng trùng hợp, tôi và Lâm San San là bạn học đại học, cô ấy và các cậu lại là bạn học cấp ba. Có lẽ các cô chưa từng thấy, nhưng tôi thì đã thấy lối sống của cô ấy ở đại học. Mỗi học kỳ đổi một bạn trai, cũng không biết giữ khoảng cách với người đã có bạn gái. Giống hệt như bây giờ, khi không lại lấy danh nghĩa bạn học gọi lão Diêu nhà tôi đi chơi bóng cùng cô ấy. Còn luôn mồm gọi Đại Suất, Đại Suất, không biết thân thiết tới cỡ nào mà lại gọi như vậy. Nhưng đàn ông cũng thật đê tiện, có người nũng nịu khen mình là sẽ quên hết tất cả. Huống chi, Lâm San San vốn là một cao thủ, nếu tôi không đi theo thì sợ là ngày nào đó nhà mình bị trộm mất cũng không biết."

Cô ấy nhìn tôi, "Cho nên, đừng quá tin tưởng đàn ông. Loại người có thủ đoạn như Lâm San San này, bọn họ rất thích. Để ý một chút, biết chưa?"

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, cô ấy hẳn là đang hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Lục Hân Vũ, cho nên mới muốn nhắc nhở tôi.

"Thật ra, hai chúng tôi không phải..."

Cô ấy tỏ vẻ có chút bất ngờ, "Cô vẫn còn độc thân à? Công ty chúng tôi có không ít nam diễn viên, có muốn tôi giới thiệu cho cô không?"

Tôi mỉm cười lắc đầu, "Không cần đâu, giới giải trí quá phức tạp, tôi muốn sống đơn giản một chút."

Vài ly nước trái cây được đặt trên bàn.

"Nói chuyện gì vậy?", Diêu Suất cười hì hì hỏi, mấy người bọn họ ngồi xuống.

" y da, cánh tay mình mỏi nhừ rồi", Lâm San San dịu dàng phàn nàn.

Từ Dao liếc cô ấy một cái, "Nói về cuộc sống cuối tuần thôi."

"Cuối tuần hả", Lâm San San lập tức nói tiếp, "Mình cảm thấy cuối tuần nhất định phải thật tinh tế. Cuối tuần mình thường xuống quán cà phê dưới lầu ăn sáng trước, rồi tập yoga, đi ăn đồ Tây với bạn bè, buổi tối đánh Poker..."

Cô đột nhiên quay sang tôi, "Tiểu Sam, cậu biết chơi Poker không? Đoán chừng là cậu không tiếp xúc nhiều, chúng mình thì đều biết chơi á."

"Cậu ấy biết", Lục Hân Vũ không ngẩng đầu lên, nói, "Hồi học đại học cậu ấy còn đi dạy thêm ngoài giờ học môn chơi Poker.

Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả tôi.

Diêu Suất quay đầu, "Sao cậu biết? Lúc học đại học các cậu có liên lạc qua lại sao?"

Lục Hân Vũ giật mình, nhìn về phía tôi, "Không phải trên tường của cậu có đăng sao? Mình nhìn thấy."

Tôi không thiết lập chế độ xem bạn bè. Mấy năm trước, khi làm thêm ngoài thời gian học, đúng là tôi từng đăng ảnh hoạt động.



Chắc là tối qua anh đã nhìn thấy nó?

"Phải rồi, mình biết một nhà hàng Tây pha cà phê rất ngon. Cuối tuần sau, chúng ta hẹn nhau đi ăn sáng đi!"

"Mình không đi đâu", Tôi mỉm cười, "Mình không quen uống cà phê."

"Không uống cà phê… vậy bữa sáng cậu thích ăn gì?"

Tôi nghĩ nghĩ, "Bánh quẩy và đậu hũ?"

" y da", Lâm San San làm vẻ mặt kinh hãi, "Cậu còn ăn cái đó nữa á? Nó đậm vị quá, cũng không tốt cho sức khỏe."

"Dạ dày San San không được tốt lắm", Diêu Suất cười ha ha, "Cậu thích ăn cơm Tây, Hân Vũ lại mới từ Mỹ về. Hai cậu làm việc trong cùng một môi trường như nhau, không hẹn hò với nhau đi còn làm gì nữa."

Lâm San San: "Cũng không phải là không thể…"

"Mình chưa từng hẹn hò với ai cả."

Lục Hân Vũ đặt ly xuống, nói một câu.

"Hơn nữa", Anh cười khéo léo, "Bữa sáng mình cũng thích ăn bánh quẩy và đậu hũ."

Mọi người đứng hình. Tình huống này có chút xấu hổ.

"Phì", Từ Dao đột nhiên cười thành tiếng.

Còn Diêu Suất thì ha ha mấy cái.

" y da, không nói chuyện nữa, đi thôi đi thôi, đi chơi bóng đi."