“ Phương Anh sáng rồi dậy mau lên chẳng phải con nói nay chở Minh nhà cô Loan đi khám mà sao giờ vẫn chưa đi hả?”
Cô nghe thấy tiếng mẹ nói vậy ngồi bật dậy:“ đúng rồi, Minh!!!”
Thế là, cô vội vàng đánh răng rửa mặt chuẩn bị mọi thứ, cô chạy vội xuống nhà, nay mẹ cô làm bánh sandwich ăn cùng với sữa tươi. Cô ngồi vào bàn ăn vội miếng bánh uống miếng sữa rồi chạy qua nhà cậu.
Mẹ cô nói:“ ăn từ từ thôi!!”
Cô nuốt xuống nói:“ con ăn xong gòi con chào ba mẹ con đi!”
Mẹ cô nhìn thở dài nói:“ haizzz, con bé này thiệt là!”
Cô leo lên xe đạp điện chạy qua nhà Minh, gạt chân chống xe hơn hở chạy vô nhà cậu, chào mẹ và ba cậu rồi leo lên tầng không kiêng nệ mà mở cửa.
Cảnh tượng đập vào mắt cô là body chuẩn men làm cô ngớ người bất động. Cậu mặc xong áo nhìn cô hoảng loạn nói
“ Cậu!!! cậu!!! thấy gì rồi!!!”
Cô định thần lại nhìn cậu rồi quay lưng đỏ mặt nói:“ không thấy gì cả!!!”
Minh nhìn cô đỏ hết cả tai phì cười nói:“ không thấy thì thôi cần gì phải ngại, mà may ghê cậu không thấy!”
Có vẻ như cậu bạn này chưa thấy gì cả ha. Chưa thấy thì mình cũng không nên nói gì thì hơn. Nhưng mà cậu chàng chắc phải kìm nén cơn đau để làm mọi thứ nhỉ???Cô quay mặt lại nói với cậu
“ đi chưa???”
Minh bảo: “ giờ đi nè!!”
Hai người đi xuống nhà chào người, ra tới cổng cậu dành lái xe vì cậu biết giao cho cô chạy thì hậu quả khó lường trước. Cô cũng ngoan, ngồi im đằng sau cho cậu chở. Ánh nắng buổi sáng vàng nhẹ le lói qua những tán cây xanh ven đường. Gió lạnh thôi khắp không gian đánh thức khứu giác của con người. Thỉnh thoảng có cánh chim bay lượn rồi đậu trên cành cây làm tô điểm thêm cho cảnh đẹp buổi sáng.
Vừa đi cậu vừa hỏi cô rằng: “ mấy bài toán hôm qua tớ gửi cậu làm được chứ?”
“ừm... Sắp đến nơi chưa vậy?”
“ sắp đến rồi yên tâm đi!”
Tới nơi cậu giới thiệu:“ Đây là nhà bác sĩ Khoa“. Truyện Đô Thị
Cô khá là ngạc nhiên không biết sao cậu lại biết nơi này:“ sao cậu biết đây là nhà bác sĩ Khoa, bộ cậu là người quen sao!!”
Minh cười, gãi đầu nói:“ cũng có thể nói là như vậy?”
“hửmmm...ý cậu là saoo!!!”
Minh giải thích: “ hồi nhỏ chơi đá bóng bị trật khớp chân nên được mẹ chở tới đây, mà không trật khớp thì bị bong gân nên riết tớ là khách quen nhưng mà lâu lâu mới tới thôi!”
Cô có hơi ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu thấy vậy liền giục cô vào trong nhà. Ngồi vào ghế chờ.
Bác sĩ Khoa bước ra hỏi han sức khỏe: “ sao hả nhóc giờ thì một trong hai đứa ai bị bệnh đây??”
Minh trả lời thẳn thắn như đã lường trước được vậy
:“ cháu bị bệnh, lý do là chơi bóng bị bóng đập vào lưng muốn khám xem có bị ngiêm trọng không ạ”
Bác sĩ Khoa nghe cậu chàng nói vậy gật đầu bảo cậu vào chụp X-quang xem xem có gãy hay lệch xương không.
( góc nhìn của Minh)
Bước vào căn phòng tối cùng bác sĩ Khoa.
'tách'
tiếng bật điện, thiết bị khá to đập thẳng vào mắt cậu cùng với một chiếc bàn gắn liền với cái máy ấy
Bác sĩ Khoa bảo cậu nằm lên bàn ép cái máy xuống lưng cậu cảm giác lạnh của cái bàn với chiếc máy ep xuống khá là mát dễ chịu. Làm xong mọi thứ bác sĩ ra người tắt điện mọi thứ trở nên tối om cậu nghe được tiếng của cô bên ngoài giọng nói lo lắng dữ lắm khiến cậu cười trong vô thức. Được một lúc sau bác sĩ bước vào bật điện đỡ cậu dậy đưa tờ chụp phim lên ánh sáng từ bóng đèn chỉ tay vô nói
“ theo như chú thấy thì không có gì nghiêm trọng, do tác động của bóng khi đập vào thì không có mạnh chỉ để lại vết lằn chứ không ảnh hưởng tới đốt sống. được rồi về nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi chú đưa thuốc đã kê cho cô bé ngoài kia rồi!”
Cậu nghe xong thở phào nhẹ nhõm:“ dạ cảm ơn bác sĩ ạ!”
Bước ra khỏi phòng, Phương Anh chạy tới hỏi: “ sao rồi nói tớ nghe coi!!”
Cậu giữ cô lại không để cô nhoi thêm nữa:“ không sao không nghiêm trọng đâu! thật đấy! chú ấy bảo nghỉ ngơi là khỏi!”
Cô nàng nghe xong tươi cười gật đầu. Cậu và nàng ra cổng đi về. Khám bệnh cũng khá là nhanh nên cậu hỏi cô
“ đi dạo một chút không?”
“đi dạo... oke đi luôn!”
Cậu đèo cô đi đến một con đường khá là dốc nhưng khi đến chỗ khá là cao có thể nhìn thấy cả thị trấn to lớn nhưng giờ lại bé nhỏ trong tầm mắt. Cậu nhìn cô vui vẻ ngắm nhìn cảnh đẹp từ trên cao mà nở nụ cười như đang ngắm một cái gì đó đáng yêu đến xinh đẹp.