Lâm Thiên nhẹ gật đầu, ngực nghẹn lại.
Lâm Thiên đang vùi đầu ăn cơm chay lạt thếch, bên Thạch Huyên Hiên đã có thanh niên trẻ tới gần.
– Thạch Huyên Hiên cô nương, tại hạ là Thu Vũ, thiếu trang chủ của Thiên Nhất sơn trang. Thạch Huyên Hiên cô nương xinh đẹp thiên hạ vô song, hôm nay được thấy là phước ba đời.
Thanh Minh liếc thanh niên áo trắng, nhỏ giọng nói:
– Người này hơi bất phàm.
Với vẻ đẹp của Thạch Huyên Hiên bình thường ai thấy tuy có ý tưởng muốn làm quen nhưng vì trong lòng ngại ngùng mà không dám tới gần, thanh niên này thuộc loại tự tin.
Mặc dù lòng can đảm đáng khen nhưng giai nhân không lĩnh tình, Thạch Huyên Hiên không thèm ngẩng đầu lên.
Thanh niên mặt lúc đỏ lúc trắng, có chút tức giận nói:
– Thạch Huyên Hiên, tuy nàng xinh đẹp thật nhưng không cần kiêu ngạo vậy đi? Lần đầu tiên bản công tử khách sáo với một nữ hài tử như vậy!
Thạch Huyên Hiên lạnh nhạt nói:
– Thanh Ngưng là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai, sư phụ đã dặn không thể có lời nói, hành động quá thân mật với nam nhân nào, nếu không sẽ bị sư phụ xử phạt, bao gồm nam nhân có hành động thân thiết với ta. Công tử đã ăn cơm xong thì mau đi đi.
Nhà ăn tĩnh lặng chỉ có giọng nói Thạch Huyên Hiên vang vọng. Lâm Thiên rất quen thuộc thanh âm đó nhưng lại hơi khác, đêm đó Thạch Huyên Hiên biểu hiện như một tinh linh phàm dục, bây giờ thì nàng là tiên nữ xuất trần.
– Chẳng lẽ vì sư phụ của nàng nên Huyên Hiên mới không nói chuyện với ta?
Lâm Thiên nghe Thạch Huyên Hiên nói mấy câu đó trong lòng như qua cơn mưa trời lại sáng, đồ ăn chay bỗng ngon hơn nhiều.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, Tiểu Linh ra mau! Mới rồi Thạch Huyên Hiên có điều kiêng kỵ nên không nói chuyện với ta đúng không?
Tiểu Linh khinh bỉ nói:
– Chủ nhân ngốc, rốt cuộc hơi thông một chút. Nhân loại các người nói người đang yêu thì chỉ số thông minh gần bằng không, chủ nhân chưa chính thức yêu mà trí tuệ đã dưới số không!
– Mới rồi lúc Thạch Huyên Hiên thấy chủ nhân thì tim đập nhanh hơn mười phần trăm, bây giờ nhanh hơn bình thường bốn phần trăm, nên nàng chắc chắn có chút hảo cảm với chủ nhân. Nhưng để chút hảo cảm chuyển thành tình yêu thì phải dựa vào chủ nhân!
– Tiểu Linh chỉ nhắc một câu, không có thực lực mạnh mẽ thì giữa chủ nhân và Thạch Huyên Hiên tuyệt đối là không có khả năng. Chủ nhân phải dùng lòng thành cảm động nàng, dùng thực lực cường đại chinh phục nàng!
Lâm Thiên nói:
– Trời, Tiểu Linh thành chuyên gia tình yêu rồi.
– Thạch Huyên Hiên cô nương, quy định của Từ Hàng Tịnh Trai các người không có chút đạo lý!
Thanh niên hừ lạnh một tiếng:
– Dựa vào cái gì thánh nữ không được kết bạn thân thiết với nam nhân?
Thạch Huyên Hiên nói:
– Đó là quy định lão tổ tông truyền xuống, Thanh Ngưng phải tuân theo.
Thạch Huyên Hiên nuốt miếng bánh nhỏ cuối cùng trong tay, nàng đứng dậy:
– Xin lỗi, Thanh Ngưng đã ăn no, đi trước một bước!
Thanh niên đuổi theo Thạch Huyên Hiên:
– Huyên Hiên, ta cũng đã ăn no, chúng ta cùng đi!
Chờ Thạch Huyên Hiên, thanh niên đi ra cửa, Long Hạo Hải chửi nhỏ:
– Mợ, cũng biết trò cự ly.
Tân mập Thanh Minh cười nói:
– Ài, thật ra cuộc sống của Thanh Ngưng khá nhàm chán, mỗi ngày trừ tu luyện là học tập lễ nghi phức tạp mà mỗi đời thánh nữ phải học. Lần trước sư phụ cho Thanh Ngưng ra ngoài rèn luyện một lần nhưng mới một lúc đã quay về.
Long Hạo Hải nhiều chuyện hỏi:
– A, ta biết đợt trước Thạch Huyên Hiên có ra khỏi môn phái đi thế giới phồn hoa bên ngoài, không biết nàng thể nghiệm một lúc rồi về thì thế nào?
Thanh Minh mập nhíu mày nói:
– Dường như hơi thay đổi, càng ít nói chuyện với sư huynh đệ trong phái hơn, lạnh lùng hơn. Dường như khi rảnh rỗi Thanh Ngưng càng thích chạy ra sau núi ở một mình. A, mấy chuyện này là một sư muội nói cho biết.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Sau núi?
Lâm Thiên quyết tâm mấy ngày này chuyên chạy ra sau núi cầu may.
Lâm Thiên hỏi:
– Mập, chúng ta có thể đi ra sau núi của các ngươi không?
– A, cái này... Trai chủ không có lệnh cấm nhưng nếu không có việc gì thì Lâm Thiên đừng ra sau núi, đặc biệt vào buổi tối tuyệt đối không được đi.
Thanh Minh thấp giọng nói:
– Nói ra các ngươi không tin, sau núi có quỷ!
Lâm Thiên sửng sốt, lòng máy động, một kết giới cách âm bao phủ hắn, Long Hạo Hải, và tên mập. Kết giới vô hình nhưng khi đã thiết lập thì bên ngoài sẽ không nghe được thanh âm trong kết giới.
– Mập, thật không vậy? Từ Hàng Tịnh Trai có nhiều cao thủ, trai chủ của các ngươi sớm là đại viên mãn thiên giai, chắc bây giờ cũng đột phá đến Kim Đan kỳ rồi. Lão trai chủ của các ngươi là cao thủ Kim Đan đại viên mãn, dù có quỷ phá cũng sẽ bị tiêu diệt dễ dàng.
Long Hạo Hải nói:
– Đúng đấy Thanh Minh đạo huynh. Trước kia ta từng tham gia hành động diệt ác quỷ, tuy ác quỷ lợi hại nhưng một tiền bối Kim Đan kỳ của Thiên tổ Long tổ chúng ta ra tay là dễ dàng tiêu diệt ngay.
Thanh Minh mập thấy Lâm Thiên bày ra kết giới thì không nói nhỏ nữa, gã bất đắc dĩ lắc đầu nói:
– Sau núi dường như không phải ác quỷ gì vì chưa từng thấy nó giết ai, nhưng buổi tối hay chạy ra hù người. Một sư muội của ta bị thứ đó hù sợ bị bệnh ba ngày. Về sau có một sư đệ to gan buổi tối chạy đi sau núi, tuyên bố sẽ bắt thứ đó đi ra, kết quả ngày thứ hai chúng ta đi vào xem thấy hắn sợ quá ngất xỉu sau núi, mặt trắng bệch. Từ đó lại xảy ra vài vụ quỷ phá, nên ban đêm không người đi sau núi, nhưng ban ngày thì không sao, thứ đó không phá phách vào ban ngày. Chuyện này lúc trước từng kinh động trai chủ, nhưng trai chủ điều tra mấy ngày không thu hoạch được gì nên về sau bỏ mặc. Lão trai chủ thì không ai dám lấy chút chuyện nhỏ kinh động lão nhân gia.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, có thể dò xét sau núi không? Có gì khác lạ không?
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, có thể phát hiện sau núi nhưng chưa thấy gì khác lạ. Buổi tối chủ nhân đi thử xem?
Tên mập cười nói:
– Lâm Thiên, đồ chay của Từ Hàng Tịnh Trai cũng ngon đúng không?
Lâm Thiên nói:
– Đúng, nhưng ta càng mong chờ món thú hoang nướng của ngươi hơn!
Long Hạo Hải cười gian:
– Ha ha ha, xem bộ dạng của Thanh Minh đạo huynh là biết kỹ thuật nướng không tệ rồi.
Thanh Minh lườm Long Hạo Hải:
– Ngươi luôn kêu ta mập cũng được, ta xem các ngươi là bằng hữu nên không kiêng kỵ cái này. Các ngươi thấy ta mập chẳng qua là ta lười giảm béo. Ta cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình không tệ, chứ ta muốn giảm thì có đủ loại diệu pháp tu chân có thể bỏ đi thân thịt mỡ này. Mập mạp là vấn đề lớn với người bình thường nhưng với tu chân nhỏ thì chỉ là trò vặt. Đến Kim Đan rồi thậm chí có thể tái tạo thân thể, muốn đẹp trai cỡ nào cũng được, ha ha.
Long Hạo Hải cười nói:
– A, là ta lỡ lời. Thanh Minh đạo huynh không uổng là thực lực mạnh hơn ta, cảnh giới tư tưởng cũng cao hơn ta nhiều.
Thanh Minh mập nói:
– Ngươi cứ vuốt mông ngựa lão đại của ta, đừng chuyển sang ta. Ngươi có nịnh nọt ta cũng vô dụng, ta sẽ không giới thiệu sư muội cho ngươi quen.
Long Hạo Hải đỏ mặt, tên mập đã đoán trúng ý tưởng của gã.
Ăn cơm xong sắc trời đã tối.
– Đi đi, mau đi phòng luyện tập võ nghệ! Tây Môn Hàn của Tây Môn gia tộc, Vũ Văn Lưu Quang của Vũ Văn gia tộc sắp đánh nhau! Tu vi của hai người đều đến hậu kỳ địa giai, cực kỳ đáng xem. Ai trong hai người thắng rất có thể sẽ được một trong mười danh ngạch!
Nghe người đi ngang qua bàn tán, Lâm Thiên chỉ cười. Hậu kỳ địa giai muốn giành một trong mười danh ngạch là không thể nào. Trong lớp thanh niên đến đây có hơn mười người là cao thủ thiên giai.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Mười danh ngạch, cao thủ sơ kỳ thiên giai không có nhiều hy vọng lấy được.
Lâm Thiên không hề hứng thú với cuộc tranh đấu giữa địa giai. Hai tên hậu kỳ địa giai đánh nhau ở trong mắt Lâm Thiên giống con nít đánh lộn, có gì hay mà nhìn?
Nhưng Long Hạo Hải đi bên cạnh Long Hạo Hải thì ngứa người muốn xem.
Long Hạo Hải đề nghị:
– Lão đại, hay chúng ta đi phòng luyện võ nghệ xem Tây Môn Hàn và Vũ Văn Lưu Quang đánh nhau đi?
Thanh Minh mập đã không đi chung với Long Hạo Hải, Lâm Thiên.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Ngươi đi một mình đi, ta về phòng. Cẩn thận chút, ta không muốn nghe tin ngươi bị người đánh đến chết.
– Trời, lão đại đang rủa ta sao?
Long Hạo Hải bĩu môi:
– Ta đi một mình vậy, không chừng phòng luyện võ có nhiều nữ Từ Hàng Tịnh Trai, lão đại không đi thật tiếc.
Long Hạo Hải chạy xa. Lâm Thiên chậm rãi bước, cảm nhận khí thế thiên cổ từ môn phái cổ xưa Từ Hàng Tịnh Trai để lại.
– Có một ngày mây bay trên trời không che được mắt ta nhìn, thiên địa này sẽ bị ta giẫm ở dưới chân!
Mỗi bước Lâm Thiên đi là khí thế sẽ tăng lên một phần, giờ phút này thực lực của hắn không nâng lên nhưng cảnh giới lên cao vùn vụt. Cảnh giới tăng lên mang đến khí thế thay đổi, khí thế trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn không ngừng khuếch tán bốn phía. Người thực lực quá yếu sẽ không cảm nhận được khí thế này, nhưng người trên thiên giai đều cảm nhận được nó. Mỗi người cảm nhận khí thế kia đều biến sắc mặt.
Diệu Vân tiên nữ của Từ Hàng Tịnh Trai cảm giác được khí thế này, con mắt khép chợt mở ra, mắt lóe tia sáng lẩm bẩm:
– Duy ngã độc tôn, không ngờ có người có được khí thế này, nếu không chết yểu thì tương lai tiểu tử này sẽ thành tựu lớn.
Một chỗ ẩn cư trong Từ Hàng Tịnh Trai. Lý Sư Sư mặc áo màu nhạt và Thiên Tâm Đạo Trưởng ngồi đối diện nhau, cùng cảm nhận khí thế này. Hai người lòng rung động.
Lý Sư Sư thản nhiên nói:
– Khí thế thật mạnh, duy ngã độc tôn, có thể lĩnh ngộ ra khí thế đó không dễ chút nào. Nhưng thiên đạo từ từ, ai dám tự xưng duy ngã độc tôn?
Thiên Tâm Đạo Trưởng liếc hướng khí thế Lâm Thiên truyền đến, cười khổ nói:
– Sư Sư, nàng còn muốn ta chờ thêm năm mươi năm sao?
Nếu người ngoài thấy Thiên Tâm Đạo Trưởng cười khổ sẽ kinh ngạc rớt cằm. Nhìn Thiên Tâm Đạo Trưởng cười đã rất khó khăn, không mấy người thấy Thiên Tâm Đạo Trưởng cười khổ.
Lý Sư Sư lắc đầu nói:
– Thiên Tâm, chúng ta đã già, bây giờ ta là lão yêu bà hơn trăm tuổi.
Thiên Tâm Đạo Trưởng nói:
– Sư Sư, ta già rồi, tóc hơi bạc, nàng thì vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như xưa. Nếu nàng đi chung với cô bé Thạch Huyên Hiên thì người ta sẽ tưởng hai người là tỷ muội.
Đạo tâm của Lý Sư Sư rung động, mặt ửng hổng như thiếu nữ ngại ngùng, nhưng chỉ giây lát sau biến mất.
– Thiên Tâm, bây giờ ta là tổ sư của Từ Hàng Tịnh Trai, ta phải làm tròn trách nhiệm. Nếu ta dẫn đầu trái với pháp lệnh tổ tông thì về sau làm sao gặp liệt tổ liệt tông?
– Sư Sư, tuy chúng ta đều là Kim Đan kỳ đại viên mãn nhưng tự hiểu trong lòng mình vẫn cố chấp thì không đột phá được. Tuy Kim Đan kỳ có thể sống mấy trăm tuổi nhưng không có nhiều lần năm mươi năm.
Thiên Tâm Đạo Trưởng khẽ thở dài:
– Lần trước khi ta gặp nàng là năm mươi năm trước, chớp mắt năm mươi năm đã qua. Sư Sư, trước kia nàng rất dũng cảm, sao bây giờ nhát gan rồi?
Lý Sư Sư buồn bã nói:
– Trước kia tuy ta là thánh nữ nhưng chỉ có thân phận đệ tử, hiện tại ta là tổ sư trên trăm đệ tử Từ Hàng Tịnh Trai, chú ý mỗi tiếng nói cử động nhiều hơn trước.
– Nếu không thể sống vui vẻ thì tu vi đầy mình có ích gì?
Thiên Tâm Đạo Trưởng trầm giọng nói:
– Sư Sư, ta hiểu khổ tâm của nàng nhưng ta vẫn muốn nói, nàng kiên trì thế này chỉ vô nghĩa. Ta không biết ngày xưa tổ sư Từ Hàng Tịnh Trai đặt ra quy định như vậy là muốn gì, khiến đệ tử thi hệ sau mất quyền lợi theo đuổi hạnh phúc. Đây là cách làm rất ích kỷ!
Lý Sư Sư nạt:
– Thiên Tâm, ngươi không được nói như vậy!
Thiên Tâm Đạo Trưởng khẽ thở dài:
– Ài.
Trong Thánh Nữ cung.
Thạch Huyên Hiên cảm nhận khí thế quen thuộc mà xa lạ, nàng vừa mừng vừa sợ.
– Tiến bộ, không ngờ tiến bộ mau như vậy. Khí thế này ít nhất phải là cao thủ thiên giai mới phát ra được! Khí thế rất bá đạo, có thể ảnh hưởng kiếm tâm thông minh của ta!
Cùng lúc đó, vài chỗ trong toàn Từ Hàng Tịnh Trai vang lên kêu, nhưng không có người đến quấy rầy Lâm Thiên. Bọn họ biết Lâm Thiên đang trong giây phút ngộ đạo đặc biệt, nếu quấy rầy sẽ làm mất cơ hội, khi đó kết thù không đội trời chung với hắn.