Tinh Hà Trao Em

Chương 2: P2/3




(5)



Trước khi rời khỏi, tôi và Tiêu Hãn Vũ còn kết bạn Wechat, dù sao cũng là bạn bè hợp tác, cho nên chăm sóc quan tâm lẫn nhau là chuyện bình thường.



Đúng là lấy được số của Tiêu Hãn Vũ không dễ dàng gì, nhưng lần này thật sự không biết nên nói thế nào.



Tôi đã từng đắn đo phải lựa thời cơ, cách thức xuất hiện như thế nào để gây ấn tượng với cậu ấy.



Sau đó biết buông biết thả một cách thích hợp, từng bước đánh tan phòng vệ của Tiêu Hãn Vũ.



Sự cố lần này sâu sắc hơn tôi nghĩ, đến nỗi ghi lại dấu ấn khó quên, những điều bất ngờ chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân.



Mãi đến sau này, khi tôi kết hôn sinh con, câu chuyện về cô gái năm xưa trong học viện thèm thuồng cơ bụng tám múi của chàng trai trở thành chủ đề sôi nổi lan rộng khắp trường cứ mỗi lần nhắc đến đều được xem như là một câu chuyện hài cười ra nước mắt.



Làm trò cười cho bọn họ, cười đến tắt thở.



Khi tôi đang băng trụ giết địch, bỗng dưng nhận được tin nhắn của Tiêu Hãn Vũ. Cậu ấy gửi qua một đường link.



Tôi là kiểu người ngoan cố, tôi vừa băng trụ vừa mở cửa sổ trò chuyện.



Đang đắm chìm trong thú vui đánh trận, tôi vô thức buông ra câu nói: “Mày bị lag rồi hả? Xông lên coi.”



Tiêu Hãn Vũ: “…”



Hoá ra Tiêu Hãn Vũ gửi cho tôi link dẫn đến các tác phẩm gốm sứ, cậu ấy muốn cho tôi chút linh cảm trong việc hoàn thành tác phẩm.



Đến cuối kì, mỗi nhóm sẽ trình bày tác phẩm, tác phẩm nào càng sáng tạo thì điểm càng cao.



“Ừm, ừm, để tôi xem, khi nào có linh cảm gì tôi sẽ nói với cậu ngay.”



Bên kia chỉ để lại tin nhắn “Được”, ngoài ra chẳng có gì thêm.



Tôi do dự hồi lâu, sau đó gửi cho cậu ấy một tin nhắn.



“Chuyện lộ tin nhắn gần đây…thật sự tôi không cố ý. Tôi nói dại với bạn thân thôi, cậu đừng để ý. Nếu như gây thêm phiền phức cho cậu, chi bằng để tôi tự sát tạ tội.”



Sau đó gửi thêm một icon khóc dữ dội.



Phía bên kia im lặng một lúc: “Không có gì đâu, chuyện nhỏ mà.”



Cũng phải, có lẽ cậu ấy cũng đồng cảm với tôi, nhưng dù sao lần đó có lẽ đã làm mất đi thiện cảm trước mặt cậu ấy.



“Sao mà không sao được cơ chứ!! Đi đến đâu cũng bị người khác nhận ra, đến mức thì thầm to nhỏ cười nói sau lưng.”



“Vậy cậu muốn thế nào, cậu không phải muốn tự sát tạ tội chứ.”



Tiêu Hãn Vũ rất biết cách phối hợp, tôi có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ cậu ấy khi nói những lời này với một nụ cười trên môi. A, tôi lại bắt đầu tự luyến rồi.



“Thế cậu có muốn tôi đem đến trước cổng ký túc xá một cái loa cỡ lớn xin lỗi cậu không? Hay là treo một dải băng màu đỏ viết lời xin lỗi treo trên cổng trường? Cậu thích được xin lỗi kiểu nào?”



Cứ như thế, Trần Tinh Hoà Thủ Đoạn đã giải quyết ổn thoả vụ bê bối bằng cách trêu chọc, đùa giỡn một cách kỳ diệu.



Vụ bê bối này sau một tuần cũng dần dần hạ nhiệt từ top 1 xuống top 10. Chỉ là mười năm sau, có lẽ trên giang hồ vẫn còn đồn đại về giai thoại năm xưa.



Nghiêm Thiến Thiến nói rằng tôi dạo này mặt mày rạng rỡ, có thể cảm nhận được hoocmon hạnh phúc toát ra, dường như đã gặp được chuyện gì đó may mắn.



“Haha, mày nằm mơ à. Nếu như tao đang hẹn hò cùng Tiêu Hãn Vũ, tao sẽ gội đầu bằng đầu gối.”



Nghiêm Thiến Thiến: “Mày tàn nhẫn với bản thân mình quá đấy.”



“Thôi đi nào, tao dẫn mày đi ăn đồ ngon, nhớ trang điểm đẹp một chút, đến lúc mày gội đầu bằng đầu gối cũng không đến nỗi mất hình tượng.”



Nghiêm Thiến Thiến mượn cớ để đi ăn chực ở căn tin, đúng là không biết mất mặt.



Bây giờ tôi đối diện với Tiêu Hãn Vũ đã bình tĩnh hơn trước, hai người hợp tác làm bài tập trên lớp vô cùng vui vẻ.



Có nhiều lúc tôi ngắm cậu ấy từ đầu đến chân, cảm khái trong lòng: Chàng trai này tuyệt như thế, ông trời lại không có mắt, tôi với cậu ấy chỉ có thể có duyên không phận thật sao?



Tiêu Hãn Vũ đang làm tay cầm của cái ấm nước, dùng ánh mắt trìu mến nhìn sang tôi.



“Cậu không biết làm sao, để tôi dạy cậu.”



Tôi rất thành tâm muốn chỉ cậu ấy, tựa như niềm vui của một người thạo nghề chỉ dạy cho mấy đứa trẻ non nớt, mới chập chững còn luống cuống.



Nói đến đôi tay của Tiêu Hãn Vũ này cũng thật kỳ lạ, tiết học ngày thứ ba rõ ràng vẫn còn khéo léo, nhưng tới tiết thứ tư bỗng chốc trở nên vụng về.



Đến cả cô giáo đeo kính đứng lớp cũng vậy, lúc nhìn Tiêu Hãn Vũ có vài phần phức tạp, cùng với nụ cười trìu mến khó hiểu.



Chẳng lẽ môn này cậu ấy bị đì nên căng thẳng sao?



Ngược lại, người nắm bắt được những điểm mấu chốt cơ bản như tôi, chỉ cần nhìn sơ qua là đã hiểu.



“Thật ra, cái này cậu cứ làm theo hướng dẫn, làm sao có thể tạo hình được cái ấm, làm sao tạo hình được cái bát, cậu nhìn xem mục chú ý ở đây này…”



Tôi diễn thuyết cho cậu ấy vô cùng nhập tâm, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy vô thức được kéo gần lại.



Mũi, khuôn mặt, xương quai hàm…đều là vẻ đẹp trời phú, mỗi một chỗ đều giống với bản mẫu người yêu lý tưởng.



Cậu ấy tập trung nhìn vào bàn xoay, đôi bàn tay với những đốt ngón hiện rõ bị nhuộm màu vàng nâu của bùn.



Tôi cũng chăm chú nhìn theo.



Đột nhiên Tiêu Hãn Vũ xoay người, hai gương mặt phút chốc kéo lại gần nhau.



So với lần trước đụng mặt ở quán thịt nướng, lần này có chút khác, tôi trở nên bối rối hơn nhiều.



Mũi của Tiêu Hãn Vũ thẳng dọc dừa, khuôn mặt nét nào ra nét đó, khi cậu ấy nở nụ cười vô cùng dịu dàng.



Ba giây trước: Cậu ấy thật đẹp.



Ba giây sau: Sao cậu ấy nhìn mình mãi thế? Sao vẫn còn nhìn vậy?? Mặt tôi bị trôi phấn à?



Tiêu Hãn Vũ không rời mắt, nhìn tôi đờ đẫn: “Cậu…”



“Cậu chảy máu mũi kìa.”



“Chết rồi, tôi mắc chứng sợ máu…” Vừa nói dứt lời, tôi liền nhắm mắt té xỉu.



Khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong phòng y tế của trường. Gió từ bên ngoài thổi vào, tấm màn trắng đung đưa nhẹ theo làn gió, trong khoảng không gian yên tĩnh, thời gian trôi qua thật êm đềm.



Trong giây lát, tôi nhớ đến bản thân là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì.



Tiêu Hãn Vũ ngồi trên ghế, nhìn thấy tôi tỉnh dậy, cậu ấy liền giải thích: “Dạo này thời tiết khô nóng, cơ thể dễ sinh nhiệt. Bác sĩ nói cậu nên ăn thêm một chút đồ ăn giải nhiệt, ăn thêm nhiều rau củ.”



Hả? Bị nhiệt? Nhiệt đâu ra chứ?



Mấu chốt là một năm 365 ngày đã có 100 ngày mưa, vào mùa mưa thì cả thành phố Giang Tân đâu đâu cũng nghe mùi ẩm mốc, thời tiết hanh khô ở đâu ra? Đứng ngay đầu phố mà chỉ cần nói như thế, người khác còn tưởng cậu ấy là kẻ mất trí.





Tôi cảm thấy bác sĩ đang ám chỉ gì đó nhưng lại không có chứng cứ.



Cho dù giọng nói của Tiêu Hãn Vũ vẫn điềm đạm, dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vài phần giảo hoạt.



Nếu như nói vì thèm khát cơ bụng, lần trước nhìn thấy đến chảy cả máu mũi…thì cũng hợp tình hợp lý, thứ đó quyến rũ thế cơ mà.



Nếu tôi là Tiêu Hãn Vũ, gặp tình huống như thế không cười thành tiếng cũng thật có lỗi với bản thân.



Giây phút này, cảnh tượng tôi cùng với Nghiêm Thiến Thiến ở căn tin hiện lên sống động trước mắt. Haha, quay về nhớ phải cảm ơn con nhóc, thật sự.



“Chắc thế, thời tiết có vẻ hơi nóng, nhỉ…” Tôi cười ngượng ngùng, khuôn mặt đơ cứng.



Nghe Tiêu Hãn Vũ nói, lúc trên lớp đã ồn ào một phen, cậu ấy và cô giáo đã đưa tôi đến đây. Sau khi nhìn thấy tôi bình an vô sự, cô giáo liền trở về lớp, còn Tiêu Hãn Vũ vẫn ngồi chờ tôi tỉnh dậy đến giờ.



Hết lần này đến lần khác gây ra chuyện mất hết mặt mũi. Bát tự của tôi và cậu ấy có phải không hợp không???



Tiêu Hãn Vũ kiên nhẫn đổi chủ đề: “Nếu như cậu sợ máu, thì nghe nói nếu nhìn thấy đồ vật màu đỏ cậu cũng sợ à? Bình thường nếu như vậy thì không bất tiện chứ?”



“Không đâu.” Nhất thời tìm được chủ đề giảm đi không khí ngượng ngùng, tiếp đó tôi dùng năm phút để giải thích rõ ràng cho Tiêu Hãn Vũ, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn về chứng sợ máu, tôi đều kể cho cậu ấy cả.



Tiêu Hãn Vũ ngồi bên cạnh cũng cười phối hợp, đôi mắt như các bậc phụ huynh đang lắng nghe con mình thao thao bất tuyệt kể chuyện trên lớp, cảm giác cứ như được nuông chiều? Tôi đang mơ sao?



“Bây giờ nhìn thấy đèn giao thông màu đỏ cũng chẳng sao, nhưng khi nhìn thấy những thứ to hơn thì khó tránh hoảng sợ, những vật thể rắn thì không sao, còn những vật thể lỏng như máu thì xỉu là cái chắc.”



Tiêu Hãn Vũ ngồi chăm chú lắng nghe cũng gật gù theo.



(6)



Ngày hôm sau, tôi nhận được một chiếc ba lô màu đỏ, một chiếc kính đỏ sẫm, còn kèm theo tin nhắn của Tiêu Hãn Vũ.



Cậu ấy nói đã nghiên cứu hết rồi, muốn tôi tập thích nghi từ những vật nhỏ rồi đến thứ lớn hơn, từ từ khắc phục chướng ngại tâm lý.



Không cần chờ nữa, ngay tiết học ngày hôm sau, cậu ấy đã mặc ngay chiếc áo thun màu đỏ vô cùng nổi bật.



Tôi muốn nhắm mắt lại ngay, hít một hơi thật sâu mới có thể khống chế được cơn nhức đầu chuẩn bị đến, đến cả Tiêu Hãn Vũ cũng hồi hộp theo.



Một thanh niên đẹp trai như vậy mặc trên mình chiếc áo thun màu đỏ trông rất nổi bật. Nhưng mà màu đỏ của chiếc áo này cũng rất hợp thời, mặc vào vừa không quê mùa mà còn rất đặc biệt.




Tôi vẫn chưa rõ tâm ý của cậu ấy. Chỉ vì muốn giúp tôi chữa khỏi chứng sợ máu, cậu ấy thật sự đã tốn công phí sức suy nghĩ mấy trò này sao.



Nhưng mà vẻ ngoài của cậu ấy đã đánh tan đi nỗi sợ chiếc áo, rất nhanh tôi đã không còn nhìn vào nó nữa, mà tập trung vào khuôn mặt Tiêu Hãn Vũ.



“Nhìn nó không đều à?”



Trong tiết học, tôi và Tiêu Hãn Vũ cùng nhìn đôi giày hổ trẻ con, mỗi người một bên, tiến lại gần vài bước để quan sát hình dạng, sờ thêm vài cái.



Haiz, trong việc học tập tôi rất nghiêm túc, kể cả những lớp học thủ công cũng không kém.



Vì thế, nhờ vào sự kiên trì, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nhìn rõ khuôn mặt của Tiêu Hãn Vũ trong khoảng cách chỉ một chiếc tò he.



Đứng cách nhau bởi một chiếc tò he, khoảng cách gần đến nỗi có thể đếm rõ được bao nhiêu cọng lông mi.



“Cậu có cảm thấy không khí này có chút kỳ lạ không?” Tôi cau mày, cảm giác sự việc này không đơn giản.



“Quả thực…có hơi lạnh sống lưng.”



Chúng tôi cùng nhau quay lại nhìn chỗ phát ra khí lạnh thất thường đó, quả nhiên không sai, phía sau là một gương mặt với nụ cười nham hiểm.



Mắt kính cô giáo loé lên tia sáng, nụ cười lộ vẻ bí ẩn, đầu còn nghiêng nghiêng cúi xuống nhìn chằm chằm chúng tôi không chớp mắt.



Chúng tôi run rẩy, lập tức tách nhau ra. Tôi ho mấy tiếng: “Thưa cô, chúng em đang kiểm tra xem nó có đều không.”



“Ừm, cô cũng đang kiểm tra, kiểm tra xem sức khoẻ của em như thế nào, đã không còn chảy máu mũi nữa chứ.”



“Chảy máu mũi cũng không sao, đừng xỉu là được.”



“Xỉu cũng được, có thể nhờ bạn cùng nhóm này đưa đi phòng y tế, mọi người ở đây vẫn lên lớp bình thường mà, không sao đâu~”



?? Sinh viên đại học bây giờ đang chạy theo xu hướng quan tâm tình yêu thần tượng đến thế à? Cả giáo viên cũng thế luôn à?



Giữa tiếng vui cười của mọi người, tôi đã quen với việc mang trên mình chiếc mặt nạ xi măng.



Tôi trộm nhìn Tiêu Hãn Vũ, thấy cậu ấy sắc mặt bình tĩnh, thậm chí còn nhìn tôi với ánh mắt như biết cười, xem ra cậu ấy chẳng gặp phải vấn đề gì to tát.



Kịch cũng đã xem xong, ai làm việc nấy tập trung vào tác phẩm, phòng học bị bao trùm bởi những tiếng thầm thì bàn tán công việc.



“Cho nên, thật sự là nói đùa sao?” Tiêu Hãn Vũ ghé vào tai hỏi nhỏ.



Tôi mơ hồ nhìn cậu ấy.



“Nội dung tin nhắn, cậu chỉ nói đùa thôi sao?”



Tôi bỗng dưng hiểu ra cậu ấy đang nói đến chuyện gì. Lúc tôi xin lỗi cậu ấy về chuyện lộ Wechat để cậu ấy tha thứ cho tôi và Nghiêm Thiến Thiến, tôi đã bịa chuyện.



Tuy buộc phải nói lời dối lòng, dù sao chị em chúng tôi cũng cần phải giữ vẻ nghiêm túc, đàng hoàng trước mặt cậu ấy chứ.



Ánh mắt Tiêu Hãn Vũ ra vẻ trầm ngâm: “Cho nên, cậu thật sự không muốn chụp trộm tôi sao?”



“Đúng thế.” Tôi liền trả lời cậu ấy.



“Cậu cũng không muốn biết tôi có bao nhiêu múi hả?”



“Không muốn, đương nhiên không rồi, tôi chính là…nữ sinh chân chính, đàng hoàng mà.”



“Cá hấp, cá rán, cá chua ngọt cũng không sao?”



“…Đương nhiên là không, cậu đã từng thấy qua nữ sinh mảnh mai nào như tôi ngày ngày phàm ăn tục uống không?” Dứt lời liền cảm thấy như tự tát vào mặt, nếu như tỏ vẻ đàng hoàng như vậy sao không nhân lần gặp mặt lúc trước gặp mặt tại quán nướng giải thích rõ ràng đi, chậc chậc.



“Cho nên cậu và bạn thân cậu đã chụp trộm tôi vài tấm hình?”



“Không nhiều, chỉ gần 10 tấm thôi, tôi thề…” Chưa dứt câu, tôi liền cảm thấy có chỗ không đúng.



Cậu ấy hỏi một tràng, bất ngờ đột kích hỏi chêm thêm câu bất ngờ như vậy, tôi liền bị cậu ấy cạy ra lời thật lòng.



Tiêu Hãn Vũ ráng nhịn cười, tôi cảm thấy cậu ấy vui sướng lắm thì phải.



“Hoa quế mùa thu, thơm thật nhỉ.” Cậu ấy nhẹ nhàng nói.



Trời đã vào thu, mùi hoa quế từ bên ngoài cửa sổ phảng phất bay vào, mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng xoa dịu lòng người.



Tôi cứ có cảm giác Tiêu Hãn Vũ đang cố ý tán tỉnh tôi, nhưng nó không rõ ràng, cũng chẳng có chứng cứ.



Chuyện đã đến bước đường này mà tôi và Nghiêm Thiến Thiến mỗi ngày vẫn nhắn tin qua lại hơn 800 tin, duy chỉ một chủ đề về Tiêu Hãn Vũ, nhưng có một chút thay đổi so với trước, chính là bọn tôi không còn bàn những tư liệu cá nhân về cậu ấy nữa mà chủ đề lần này là mọi chuyện tiến triển giữa tôi và Tiêu Hãn Vũ.



Không chỉ thế, kinh nghiệm đau đớn lần trước sao có thể quên được, mỗi lần bắt đầu cuộc hội thoại tôi đều hỏi: Này chị em, mày có đang trình chiếu không đấy?




Về chuyện thả thính này, xem ra con nhóc rất đắc ý, còn nói cái ngày mà tôi gội đầu bằng đầu gối chắc chắn không còn xa đâu.



Tôi cứ nghĩ con nhóc đang mơ giữa ban ngày.



Nhưng tôi quả thật không ngờ cơn sóng lại ập tới quá đỗi bất ngờ, chẳng kịp đề phòng.



Đó là vào ngày cuối tuần, tại ký túc xá nữ lầu 17 phòng 311, tôi đang say sưa trong giấc mơ hẹn hò với Bành Vu Yến và Bạch Kính Đình.



Mặt trời đã lên ba sào, em sinh viên cạnh giường ngáp một cái rõ dài, ngồi dậy bước vào đánh răng rửa mặt, vớ lấy điện thoại lướt bản tin hôm nay, bắt gặp một tin động trời, hơi thở trở nên gấp rút.



Sau đó em ấy chạy như tên bắn tới giường tôi, kéo tôi ngồi dậy: “Trần Tinh Hoà, chị đăng mấy cái này hả?”



Tôi mơ màng hí mắt nhìn: “Em đang nói gì vậy?”



“Sao chị lại đăng H văn lên nhóm công khai vậy?”



Trong phòng chỉ có vài nữ sinh mơ màng thức dậy, nhưng sau đó toàn bộ đều thất hồn bật dậy.



Phản ứng đầu tiên của tôi là “Em đừng có vu khống chị, chị xem mấy cái đó lúc nào chứ”, phản ứng thứ hai là “Công khai?”



Đăng…công khai…lên nhóm.



Tôi giật mình bật dậy, chẳng còn buồn ngủ nữa, mở điện thoại vào QQ.



Quả nhiên tài khoản đã bị đăng xuất, cần đăng nhập lại.



Tôi vội nhập mật khẩu, mật khẩu sao lại sai rồi?



C.h.ế.t tiệt, bị hack rồi?



Mấy nữ sinh khác nhanh hơn tôi một bước, mở điện thoại lên, sau đó cười một trận vỡ bụng. Cả Nghiêm Thiến Thiên không có trong nhóm chat cũng ghé vào tai tôi cười như được mùa.



“Xem H văn đã đành, sao mày lại đăng công khai vậy chứ?”



Tôi nghiến răng trả lời: “Tao bị hack tài khoản…”



Tôi cầm điện thoại run rẩy bấm mật khẩu, nhấn vào nhóm của chúng tôi gần 200 người liền thấy tin tức này chẳng một ai bỏ sót, bọn họ đều xem cả rồi.



Vào lúc 7 giờ sáng, tôi đã gửi một đường link, mà tiêu đề của đường link này quá là bạo rồi, cái gì mà “Một đêm mười hiệp”, nhìn xong mà xây xẩm mặt mày.



Vào lúc 8 giờ hơn, bạn học quản lý nhóm đã gửi một tin nhắn, cậu ấy bình thường rất ôn hoà với mọi người xung quanh: “Xin đừng gửi mấy thứ như thế này vào nhóm nữa.”



Cậu ta còn nói thêm: Muốn gửi nữa thì xuống phòng hội đồng kỷ luật mà uống trà.



Phía bên dưới mọi người còn không ngừng thả trạng thái haha, còn có mấy cái icon gấu trúc hài hước tự chế.



Cho đến khi bạn học quản lý bật chế độ, bọn họ mới dừng lại.



Cái này là loại chuyện người có thể làm ra à?



Có người bị hack tài khoản, lúc trước chẳng động đậy gì tới, tiền trong tài khoản còn 80 tệ cũng chẳng thấy mất, cũng chẳng phát sinh sự cố nào, nhưng lần này sao lại gửi mấy cái H văn này vào nhóm chat vậy chứ?



Đây là muốn bức chết tôi sao?



Cảm thấy ánh mắt kì thị mọi người nhìn tôi chưa đủ à?



Trước mặt tối sầm, có thể ví như lọt xuống đáy vực đại dương sâu 800 thước. Không sai, là đại dương tàn khốc.



Nghiêm Thiến Thiến nhanh nhẹn nhảy vào nhóm chat riêng nói thêm một câu: “Trần Tinh Hoà, mày lại lên xu hướng rồi, lần này tiêu đề chính là nữ sinh ngây ngô bắn link H văn vào thẳng nhóm chat.”



“Nhất định lần này sẽ vượt xa scandal lần trước.”



Tôi đủ phiền rồi, như cây chết khát, à không tâm can như sa mạc.



Chỉ cần nhìn thấy ảnh chụp màn hình tôi gửi link vào nhóm chat lên xu hướng, nhiều vụ bê bối như thế, xém chút nữa ba chữ Trần Tinh Hoà đã thành chủ đề bàn tán, vang vọng trong miệng của sinh viên toàn trường.



Bên dưới status đủ các lời bình luận, ai cũng thả haha, sau đó cuộc chiến bàn phím bắt đầu.



“Haha, haha, haha, thảm thật, nhưng mắc cười ghê.”



“Cười rụng rốn mất, haha, haha.”



“Nữ sinh đại học ngây ngô nào mà làm ra loại chuyện này chứ?”



“Hình như là bị hack rồi.”




“Nhưng còn vụ bê bối lần trước, biết đâu lần này là thật thì sao.”



…Vô lý, vô lý hết lần này đến lần khác.



Tôi gửi tin nhắn mình bị hack tài khoản vào nhóm chat, mọi người liền khiển trách.



Phía dưới status, tôi thả icon mặt cười, dùng biết bao từ ngữ văn minh để nói đến tên hacker không biết bao nhiêu lần.



Không lâu sau đó, tôi nhận được phản hồi, phần lớn đám đông đều an ủi tôi.



Một trong số đó còn có của cả Tiêu Hãn Vũ, chỉ gửi bốn chữ, ngắn gọn nhưng quả quyết: “Tôi ủng hộ cậu.”



Tuy sử dụng tài khoản ảo, nhưng có người đã phát hiện ra tài khoản quen thuộc của Tiêu Hãn Vũ mà tiết lộ ra thân phận thật sự của cậu ấy.



Rất nhanh đã có người ngửi thấy mùi drama, gấp rút gộp chúng tôi lại thành một bọn, bắt đầu cười khinh bỉ.



Bình luận của Tiêu Hãn Vũ nhanh chóng chạy lên đứng đầu, phía dưới toàn là những bình luận kiểu này “Á à, chúng ta đang được chứng kiến bộ phim tình yêu bắt đầu à?”



“Nữ sinh c.h.ế.t tiệt cùng với đối tượng cô ta thèm khát quả nhiên đã rục rịch, lẽ nào câu chuyện tình yêu của bọn họ bắt đầu rồi?”



Nghe có vẻ rất lãng mạn, nhưng mà việc cấp bách bây giờ là tìm cho ra “thủ phạm”.



Nghiêm Thiến Thiến bật cười thành tiếng, “Trong cái rủi có cái may cả đấy, hahaha, Trần Tinh Hoà, xem ra cái ngày mà mày gội đầu bằng đầu gối không còn xa nữa đâu.”



Bạn thân bị tơi tả đến bước đường này, mà con nhóc còn muốn bạn thân mình vác cái đầu gối đi gội đầu nữa sao? Tôi liếc con nhóc một cái, sau đó nó liền bịt mồm im phăng phắc.



(7)



Thế giới này vốn dĩ vận hành như vậy, sẽ có lúc có một kẻ nào đó ập vào đời bạn, huỷ hoại danh tiếng của bạn, xong chuyện liền lặng lẽ quay người rời đi.



Có lẽ bạn phải đánh đổi rất nhiều mới có thể đổi lại trong sạch, hoặc cuối cùng kẻ đó sẽ nói lời xin lỗi với bạn. Tuy nhiên, những vết thương trong quá khứ vẫn cứ tiếp tục theo bạn suốt cả chặng đường còn lại. Đi bộ trên con đường lớn, lúc nào cũng có những người chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ thầm thì to nhỏ bạn chính là người trong scandal chấn động ngày trước.



Tôi có thể chịu đựng được lời ra tiếng vào của dư luận về sự việc bại lộ cuộc nói chuyện giữa tôi và Nghiêm Thiến Thiến lúc trước, nhưng tuyệt nhiên lần này tôi không thể chịu đựng được.



Chuyện này không phải do tôi làm, có người vu oan giá hoạ cho tôi.



Nghiêm Thiến Thiến vỗ vai an ủi tôi, đôi mắt sáng rỡ, dường như đã phát hiện ra được điều gì đó.



“Tiêu Hãn Vũ không chỉ là mỹ nam mà còn là thiên tài trong khoa, hay là chúng ta đi tìm cậu ấy nhờ giúp tìm ra kẻ hack tài khoản mày đi.”




Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, vừa dứt lời Tiêu Hãn Vũ đã gửi đến một tin nhắn.



“Cậu không sao chứ?” Một lúc sau khi cậu ấy gửi tin nhắn, thấy tôi không trả lời, cậu ấy bèn nói tiếp, một chuỗi tin nhắn sau đó bắt đầu thay đổi cách thức an ủi.



“Mọi người đều biết cậu bị hack tài khoản mà, đừng lo, sẽ không có ai hiểu lầm cậu đâu.”



“Hay thế này đi. Tôi thuê một chiếc loa lớn, sau đó thuê thêm một chiếc xe máy chở cậu đi vòng quanh trường thanh minh được không?”



Tôi bật cười, chưa kịp phản hồi lại cậu ấy đã cướp lời tôi.



“Cậu có muốn đi ăn quán thịt nướng cậu thích nhất không, biến đau thương thành dục vọng ăn uống? Tôi mời.”



“Mời luôn một tuần.”



“Sao có thể dễ dàng như vậy?”



“Hai tuần.”



Tiêu Hãn Vũ rộng lượng thật, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu ấy cả.



“Cậu đừng đùa nữa, tôi cho cậu ăn luôn hai tháng còn được, cho cậu tăng 20 cân luôn.”



Chỉ nói chuyện với Tiêu Hãn Vũ vài câu mà tâm trạng đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.



Tôi giật cả mình, vội xỏ dép chồm người nhìn ra cửa sổ ngó xuống bên dưới ký túc xá.



Bên dưới, Tiêu Hãn Vũ dáng đứng hiên ngang, tựa như trăng sáng nơi tuyết phủ đêm đông.



Wow, hôm nay cậu ấy không mặc áo màu đỏ, xem như đây cũng là sự an ủi.



Chẳng hiểu vì sao, điều này khiến tôi cảm thấy có chút vui mừng. Sau đấy, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, cười đến nỗi nước mũi sắp phụt ra bay xuống lầu.



Nhìn thấy tôi, cậu ấy vẫy vẫy tay, cho dù cách ba tầng lầu tôi cũng có thể nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của cậu ấy.



Tiêu Hãn Vũ đứng dưới ánh mặt trời, khí thế phát ra hệt như tinh tú ngoài dải ngân hà.



Tôi nhanh chóng quay mặt đi, cảm giác tim đập lệch đi nửa nhịp. Sau đó, tôi nhìn thấy Nghiêm Thiến Thiến cùng với các nữ sinh cùng phòng khác nháy mắt ra hiệu.



Bọn họ cười thầm với nhau rồi tiến về hướng ban công, Nghiêm Thiến Thiến còn vẫy tay chào Tiêu Hãn Vũ, con nhóc định hét lên gì đó nhưng bị tôi bịt miệng ngăn lại.



“Mày còn không nhanh lên, người ta đã đến tận dưới đấy rồi còn đợi gì nữa.” Bọn họ bắt đầu thúc tôi xuống.



“Đừng, đừng đẩy nữa mà, tao có nói không đi đâu.”



Tôi chỉnh lại hai vai, sau đó nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc, đánh phấn nền, ra vẻ một cô thiếu nữ đã chịu đủ oan ức, buồn bã nhưng vẫn giữ được sức sống, tỏa sáng rạng ngời.



Phía sau lưng vang lên tiếng rít vui sướng.



Tôi bước xuống lầu, đi đến bên cạnh Tiêu Hãn Vũ: “Cậu sao vậy, chẳng phải đến để an ủi tôi sao? Thật ra cũng chẳng sao cả, chỉ là cảm thấy mọi chuyện có chút bất ngờ ngoài ý muốn…”



Tiêu Hãn Vũ nhìn tôi cười, không phải là nụ cười trêu chọc mà chính là nụ cười phát ra từ sự chân thành tận đáy lòng.



Dường như cậu ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý để lắng nghe những ấm ức và gánh nặng của tôi.



Sau đó, tôi rất nhanh đã xổ ra một tràng, bực bội nói: “Cậu nói xem, những chuyện xảy ra gần đây cứ như là nghịch nước đẩy thuyền, cứ nhắm thẳng vào tôi…”



Tiêu Hãn Vũ nói lời an ủi: “Nhưng mà cậu biết mà, khổ tận cam lai, cho nên những chuyện tiếp theo nhất định sẽ là những chuyện tốt cả thôi.”



“Như là…” Tôi nháy nháy mắt, suýt chút nữa không kìm được mà đi hỏi có phải cậu muốn làm người yêu tôi không.



Tiêu Hãn Vũ cười bí hiểm, cố làm ra vẻ mập mờ, nhưng lại khiến tôi không thể nào thoát ra được.



Cậu ấy lấy ra từ đằng sau một cốc nước, còn là màu hồng nhạt, giống hệt như màu sắc của sinh tố dâu tây.



“Khổ tận cam lai đến rồi, việc đầu tiên chính là được nhận một cốc sinh tố dâu.”



Tôi nhận lấy với tâm trạng phức tạp, bỗng dưng phát hiện bản thân đã không còn chảy máu mũi nữa. Mấy ngày cố gắng gần đây quả nhiên có chút hiệu quả, máu đã không còn chảy ra như trước nữa.



“Việc thứ hai là chúc mừng cậu đã không còn chảy máu mũi nữa.”



Tiêu Hãn Vũ chớp chớp mắt, xem ra cậu ấy rất hài lòng với thành quả sau những ngày cất công huấn luyện.



Tôi hút lấy hút để cốc sinh tố, mùi vị ngọt ngào tràn vào, tâm trạng cũng bớt đi phiền muộn, giải toả rất nhiều.



Tiêu Hãn Vũ ngồi trước máy tính, tập trung tinh thần mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, ngón tay lướt qua lướt lại gõ lọc cọc vào bàn phím, đúng là người đẹp nhìn góc nào cũng đẹp, quả là say đắm lòng người.



Tôi cảm nhận sâu sắc thanh danh nam thần trong khoa từ đâu mà có.



Phong thái này không phải cô gái nào cũng có thể kiềm chế được.



Phòng máy yên tĩnh, bỗng dưng có người mở cửa bước vào, đúng lúc bắt gặp tôi đang ngắm nhìn Tiêu Hãn Vũ say đắm.



Cậu ta đứng chôn chân tại chỗ, sau đó nở nụ cười bí ẩn mà chỉ bọn con trai mới hiểu: “Hãn Vũ, cậu dẫn cô bạn này tới đây à. Ồ, cứ tưởng là ai, hoá ra là bạn học Trần.”



Vừa nói dứt lời, cậu ta liền chào tôi: “Chào cậu, tôi là bạn học của Tiêu Hãn Vũ, cứ gọi tôi là Lý Dương là được.”



Tôi từng gặp qua cậu ta, chính là lúc ở trước cửa phòng vệ sinh quán thịt nướng, cậu ta đã bắt gặp tôi giúp Tiêu Hãn Vũ lau vết dơ trên áo. Sau đó cậu ta tiếp tục giữ nụ cười bí ẩn ấy bước ra ngoài.



Nhưng sao cậu ta biết tôi là Trần Tinh Hoà cơ chứ??



Lý Dương lấy đồ rồi vẫn chưa chịu đi: “Chuyện này cậu tìm Tiêu Hãn Vũ là đúng rồi, Tiêu Hãn Vũ của bọn tôi…”



Đúng là bề dày giao tiếp không thể xem thường, trình độ này có thể sánh ngang với Nghiêm Thiến Thiến. Hơn nữa nghe giọng hình như là người Thiên Tân, chọc tôi đến mức cười bịt mồm chẳng kịp.



Tiêu Hãn Vũ cạn lời, nhìn sang như muốn cậu ta cuốn gói rời khỏi.



“Đúng rồi, làm gốm rất vui phải không? Haiz nếu như tôi không anh dũng hy sinh thì Tiêu Hãn Vũ cậu ta sao có thể vui vẻ bên cạnh cậu …”



Lời còn chưa dứt, Tiêu Hãn Vũ liền liếc mắt nhìn, ánh mắt sắc bén như dao, cũng may là Lý Dương ngậm mồm lại kịp.



Tôi nhìn Lý Dương với ánh mắt đầy nghi hoặc, lại ngó sáng nhìn Tiêu Hãn Vũ, cậu ấy không dám nhìn thẳng vào tôi, bầu không khí này có chút không đúng, dường như bọn họ đang giấu tôi một bí mật.



“Thôi nhé, tôi đi đây, không làm phiền hai người nữa.”



Lý Dương vội vàng vắt chân lên gối mà chạy đi.



Tiêu Hãn Vũ tiếp tục công việc quan sát màn hình, nhưng người tinh tế như tôi liền phát hiện ra có chỗ bất thường, tai cậu ấy hơi đỏ lên rồi.



Chị em à, trái tim tôi bất giác bừng tỉnh.



Tôi mạnh dạn suy đoán, nhưng không biết nên nói hay không nên nói đây.



(Còn tiếp)