Giang Hổ liếc nhìn những con tê giác sừng bạc trên mặt đất với vẻ mặt kinh ngạc, Giang Hàn thật sự đang bãy giết tê giác sừng bạc, còn giống như đang lấy tỉnh huyết căn nguyên của chúng để tiến hành luyện hóa?
Tuy rằng không biết Giang Hàn có ý đồ gì, nhưng hành vi của hắn thần bí khó lường, trong lòng Giang Hổ nổi lên sát ý.
Giang Hổ chậm rãi rút trường kiếm trong tay ra, da thịt trên mặt run lên, dân dần đến gần Giang Hàn, lạnh lùng quát: “Giang Hàn, vậy mà ngươi lại tu luyện ma công ở đây! Lập tức theo ta về trấn Giang Gia chấp nhận thẩm tra của Trưởng Lão Đường, nếu không đừng trách ta không niệm tình cảm đồng tộc!”
Thật ra Giang Hổ và Giang Báo đã đi vào dãy núi Thiên Hồ từ lâu, sở dĩ đến bây giờ mới tìm được Giang Hàn là bởi vì bọn họ tìm kiếm ở bốn ngọn núi phía trước, còn lãng phí rất nhiều thời gian ở đỉnh Hắc Đầu.
Để tiết kiệm thời gian, Giang Hàn dụ giết tê giác sừng bạc xong cũng không xử lý thi thể nên mùi máu tươi thu hút rất nhiều yêu thú tìm đến. Trong quá trình tìm kiếm, hai người Giang Hổ đã gặp phải rất nhiều yêu thú, khiến hai tên vô cùng chật vật, Giang Hổ còn bị thương nhẹ.
Lúc này nhìn thấy Giang Hàn, trong lòng Giang Hổ đã nghẹn một bụng lửa giận, nhưng phát hiện hắn lại đang luyện hóa tinh huyết căn nguyên của tê giác sừng bạc, điều này khiến trong lòng hắn ta cảm thấy bất an không giải thích được.
Năm đó, cha của Giang Hàn là thiên tài hiếm có của gia tộc Giang thị, chẳng lẽ ông đã để lại mấy môn tuyệt học quỷ dị mạnh mẽ cho Giang Hàn?
Nửa tháng sau Hàn Sĩ Kỳ sẽ đến cưới Giang Lý, chuyện này vô cùng quan trọng đối với Tam trưởng lão, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Giang Hổ cầm kiếm trong tay, từng bước đi về phía Giang Hàn, Giang Hàn đang nhắm mắt đứng đó, vẫn không nhúc nhích, cả cơ thể chậm rãi vặn vẹo, sắc mặt càng lúc càng hồng hào, xung quanh cơ thể có một luồng khí tức khó hiểu đang lưu chuyển.
“Đi chết đi!”
Trong mắt Giang Hổ lóe lên ánh sáng lạnh, tốc độ nháy mắt tăng vọt, trường kiếm trong tay hóa thành một vệt sáng cầu vồng đâm thẳng về phía ngực Giang Hàn.
Lúc này, hai mắt của Giang Hàn đột nhiên mở ra, một tia sáng màu bạc lóe lên trong mắt, trường đao trong tay đột nhiên đánh vào đầu Giang Hổ.
Giang Hàn bỗng nhiên ra tay, sức mạnh đáng kinh ngạc, như thể mơ hồ mang theo sức mạnh của gió và sấm sét.
Giang Hổ còn chưa kịp ra hết chiêu, hắn ta cong chân lại, chuyển kiếm hướng lên trên, lựa chọn đối mặt trực diện với trường đao trong tay Giang Hàn.
Hắn ta là Tử Phủ tầng thứ sáu, Giang Hàn chỉ là Tử Phủ †âng thứ năm, hơn nữa còn vì nguyên nhân công pháp mà sức mạnh của hắn ta mạnh hơn võ giả ở cảnh giới Tử Phủ tầng thứ sáu một bậc.
Trận này đánh bừa một cái, hắn ta tự tin có thể dễ dàng đánh gấy trường đao của Giang Hàn, đến lúc đó cửa giữa của Giang Hàn sẽ mở rộng, hắn có thể dùng một kiếm đâm chết Giang Hàn.
Chưa kể, kinh nghiệm thực chiến của Giang Hổ không tệ, phương pháp đối phó cũng không có khuyết điểm.
Tuy nhiên...
Khoảnh khắc đao kiếm va chạm vào nhau, một sức lực cuồng bạo ập đến, lòng bàn tay của Giang Hổ lập tức bị đánh rách. Sức mạnh cuồng bạo truyền đến đánh bay cơ thể hắn ta ra ngoài, có cảm giác như bị một con yêu thú khổng lồ điên cuồng chạy đến đâm trực diện vào...
Aml Giang Hổ đập mạnh vào một tảng đá lớn cách đó hai mét, đầu vô tình va vào một khối đá nhô cao, máu nhanh chóng chảy ra.
“Hổ ca!”
Giang Báo đang thản nhiên quan sát cuộc chiến ở bên cạnh trợn tròn mắt, thấy Giang Hổ rên rỉ thảm thiết trên mặt đất, lại nhìn về phía Giang Hàn khí thế hung hãn, hắn ta dụi dụi mắt, cảm thấy bản thân đang gặp ảo giác.
Hắn ta biết rất rõ sức chiến đấu của Giang Hổ, cùng là Tử Phủ tầng thứ sau, nhưng Giang Báo tự nhận không phải là đối thủ của Giang Hổ. Bây giờ Giang Hổ lại bị một Tử Phủ tâng thứ năm như Giang Hàn đánh bay chỉ trong một chiêu? Cho dù trước đó Giang Hổ có bị thương nhẹ, nhưng cũng không đến mức này.
“Huh?”
Giang Báo sửng sốt, Giang Hàn cũng vậy, hắn nhìn Giang Hổ đang kêu thảm thiết, đâu đầy máu trên mặt đất, không dám tin nhìn chiến đao trong tay mình.
“Mạnh quá! Sức mạnh của ta ít nhất đã tăng lên gấp năm lần, nói không chừng còn mạnh hơn Tử Phủ tầng thứ chín một chút!”
Giang Hàn âm thầm tính toán, trong lòng tràn đây hưng phấn.
Quả nhiên Vạc Thiên Thú chính là một bảo vật hiếm có, hắn luyện hóa mười giọt tỉnh huyết căn nguyên của tê giác sừng bạc, thật sự đã có được huyết mạch thần thông “Cuồng Bạo Chi Lực”.
Sau khi thi triển thần thông này, cảm giác như sức mạnh †oàn thân bùng nổ, hắn tin rằng lúc này bản thân có thể dùng một nhát đao chém đứt một cây cổ thụ bằng ba người ôm.
Phạch phạch phạch!
Tiếng bước chân dồn dập đánh thức Giang Hàn đang chìm đắm trong suy nghĩ, hắn ngẩng đầu thì phát hiện Giang Báo đã cầm kiếm trong tay lao đến.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Giang Hổ, trên khuôn mặt xấu xí của Giang Báo lộ ra vẻ tàn nhẫn, hung hăng nhìn chăm chằm vào Giang Hàn quát lên: “Giang Hàn, tên cặn bã như ngươi lại dám làm Hổ ca bị thương? Lão tử phải lấy mạng chó của ngươi!”
Nhìn thấy Giang Báo hung hãn quá mức, Giang Hàn cũng dần nổi lên sát ý vô tận. Người trong dòng họ của Tam trưởng lão thật sự khinh người quá đáng, cưỡng ép bắt muội muội hắn phải gả cho Hàn Sĩ Kỳ làm thiếp thì thôi đi, bây giờ còn muốn lấy mạng của hắn!
“Chết đi cho ta!”
Giang Hàn nén giận ra đòn, trường đao trong tay giống như một dải lụa trắng.
Vốn dĩ Giang Báo muốn vận dụng huyền kỹ, nhưng thế tấn công của Giang Hàn vừa nhanh vừa vội, huyền lực trong cơ thể hắn ta điên cuồng vận chuyển, chỉ có thể đánh bừa một đòn.
Bang!
Hai bên đối đầu, Giang Báo không thể chịu đựng được sức mạnh cuồng bạo như vậy, trường kiếm trong tay hắn ta nhanh chóng bị đánh bay, lực đạo còn lại trên trường đao giống như một làn sóng cuồn cuộn đánh mạnh vào người Giang Báo.
“A..aa..”
Giang Báo ngã xuống đất, chỉ thấy ngực và bụng hắn ta bị lõm vào một hố thật lớn, xương sườn đều gãy hết, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy nội tạng vỡ nát, hắn ta ngã xuống đất, co giật hét lên hai tiếng, sau đó dần dần im lặng.
“Giang Báo? Giang Báo!”
Giang Hổ giãy giụa đứng lên, ôm lấy thi thể của Giang Báo lắc lắc hai cái, hắn ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Giang Hàn gầm lên: “Giang Hàn, tên cặn bã nhà ngươi dám giết Giang Báo! Ngươi đúng là to gan lớn mật, ngươi điên rồi! Ngươi nhất định phải chết! Không ai có thể cứu được ngươi đâu!”
“Vậy sao?”
Giang Hàn chậm rãi tiến về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “To gan lớn mật? Các ngươi muốn giết ta, lẽ nào †a chỉ có thể vươn cổ chờ chết? Phát điên? Các ngươi giết ta là chính nghĩa, ta giết các ngươi lại là tội ác tày trời? Không ai cứu được ta? Ai sẽ đến cứu ta đây?”
Xoẹt!
Giang Hàn còn chưa nói xong đã nhanh chóng lao đến bên cạnh Giang Hổ, trường đao vung lên, chém về phía cổ Giang Hổ.
Giết một cũng là giết, giết hai cũng là giết!
Một khi đã mở ra sát giới thì sẽ không còn đường lui nữa, trong lòng Giang Hàn cũng không có chút kiêng ky nào!
Cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương mà trường đao truyền đến, Giang Hổ sợ đến mức hồn vía lên mây, hắn ta lăn lộn ra mặt đất theo bản năng, muốn tránh khỏi đao này của Giang Hàn.
Nhưng trên người hắn ta bị thương, tốc độ phản ứng vẫn chậm nửa nhịp. Trường đao bén nhọn chém ngang cổ họng của hắn ta, cái đầu bay lên, máu từ thi thể không đầu phun ra như suối, nhuộm đỏ một vùng rộng lớn trên mặt đất.
Tí tách tí táchI
Máu từ mũi dao tụ lại, nhỏ xuống những chiếc lá khô, phát ra âm thanh đáng sợ.
Sắc mặt Giang Hàn tái nhợt, im lặng nhìn về phía trấn Giang Gia, ánh mắt không có chút tình cảm nào, hắn lẩm bẩm: “Giang Khiếu Thiên, tất cả những chuyện này là do ngươi ép ta, các ngươi muốn cướp đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta, vậy thì các ngươi phải trả giá bằng máu!”
“Giang Lý, đợi ca!”
Giang Hàn mím môi, lại bắt đầu thì thào nói: “Chờ ca ca thức tỉnh ba huyết mạch thần thông sẽ trở về trấn Giang Gia đưa muội rời đi, đến lúc đó kẻ nào dám ngăn cản ta, ta liền giết kẻ đó!”