Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 102






Dụng hình xong, Lăng Bất Nghi không nói câu nào, Ngũ hoàng tử gào thét gọi cha gọi mẹ, Thiếu Thương khóc lóc gạt lệ, gân xanh trên trán Tam hoàng tử giật mạnh vì ồn ào, vung tay cho hoạn quan cung nữ lui xuống.

Thiếu Thương hớt hải lao đến cạnh Lăng Bất Nghi, nức nở khàn giọng: “Chàng có đau không, có đau không? Có nhận ra em không, có bị chóng mặt không… Không nói được thì đừng nói! Chúng ta đi tìm thái y… Chàng đừng sợ…”

Tam hoàng tử rất muốn mắng: Ai sợ? Dù cả đô thành này bị công phá thì gã đàn ông của ngươi cũng không sợ!

Thiếu Thương nhìn vết máu đáng sợ trên vai vị hôn phu, với kinh nghiệm từng bị đánh mà đoán, lúc trước mình bị đánh không chảy máu mà đã đau chết đi sống lại, thế chẳng phải bây giờ Lăng Bất Nghi còn tệ hơn nữa ư.

Vậy là con tim nàng vỡ nát, không dám động vào những vết thương loang máu ấy, chỉ biết ôm đầu Lăng Bất Nghi đang đổ mồ hôi lạnh nhợt nhạt vào lòng, Tam hoàng tử đứng bên trợn trắng mắt.

Lẽ nào cô ngốc này không phát hiện vị trí Lăng Bất Nghi bị đánh khác hẳn Ngũ hoàng đệ? Phụ hoàng cũng quá hết lòng vì Lăng Bất Nghi rồi. Bàn về cô gái Trình thị này, vừa không có tài học lại không có gia thế, nay xem ra đầu óc cũng ngớ ngẩn, ngoại trừ xinh đẹp chút chút, Tam hoàng tử không hiểu nổi Lăng Bất Nghi coi trọng gì ở cô ta.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng thấy Lăng Bất Nghi nhìn lên từ khuỷu tay Trình Thiếu Thương, trong mắt lộ vẻ hoài nghi.

Tam hoàng tử nhướn mày, ồ, phát hiện ra rồi à? Phản ứng không chậm tí nào.

Thực ra có một số điểm khá kỳ quặc về lần dụng hình này. Tuy nhiên nô tỳ thị vệ không dám mở miệng, chỉ có Ngũ hoàng tử là có cơ hội nói toạc ra, nhưng lúc này hắn chỉ biết kêu cha kêu mẹ lo cho cái mông sưng vù của mình, cuống quýt chạy về chỗ mẹ ruột Từ mỹ nhân la đau kể khổ, nào còn sức lo mấy thứ vớ vẩn ấy.

Tam hoàng tử cười thầm, quan tâm nói đôi lời che giấu, tránh Lăng Bất Nghi không rõ nguyên nhân lại chất vấn ‘vì sao đánh cả buổi đổ cả máu mà không thấy đau’, hỏng màn kịch phụ hoàng khổ tâm sắp xếp.

Nào ngờ một khắc sau, Lăng Bất Nghi đã nghiêng đầu đổ ập vào lòng vị hôn thê, trông như hôn mê ngất xỉu đến nơi. Thiếu Thương tưởng vị hôn phu ngất vì quá đau, thế là lại gào khóc thống thiết.

Tam hoàng tử: …

Bấy giờ trời đã tối, gió lạnh bên ngoài thổi qua như tiếng thú dữ gầm gừ, không khí lạnh buốt, đợt lạnh đầu tiên của mùa Đông đã đến.

Lăng Bất Nghi được đưa về chỗ cũ ở Trường Thu cung ngày trước – thiên điện tại mé đông chính điện, trong phòng đốt lò lửa, Thiếu Thương nằm cạnh giường Lăng Bất Nghi khóc nức nở, đế hậu ngồi ngay ngắn một bên, nhìn thái y rửa ráy bôi thuốc cho Lăng Bất Nghi.

Hoàng đế thấy kế đã thành, cực kỳ viên mãn: “Thiếu Thương à, Tử Thịnh bị thương như vậy là vì ngươi đấy. Về sau ngươi phải nghĩ cho Tử Thịnh nhiều vào. Vợ chồng như chim liền cánh, nhất cử nhất động của ngươi luôn liên hệ trực tiếp đến nó.”

Thiếu Thương vác đôi mắt sưng đỏ như quả đào, đau đớn đáp: “Bệ hạ, thiếp nhất định sẽ nghe lời dạy dỗ, không ngỗ ngược nữa.”

Hoàng đế rất hài lòng: “Như thế mới đúng, về sau ngươi phải quan tâm nhiều hơn…” Ông đang định thêm bó củi thì thấy Hoàng hậu sầm mặt trợn mắt, vậy là đành thôi, “Thôi, trẫm và Hoàng hậu về trước, ngươi ở lại đi.”

Hoàng hậu nói: “Ở lại cái gì, Tử Thịnh lớn rồi, trong cung nhiều bất tiện, Thiếu Thương, ngươi theo ta về.” Bà đưa mắt nhìn con nuôi, thầm mắng quả nhiên cha con nuôi với nhau, diễn kịch hay lắm!

Thiếu Thương thút thít như con thú nhỏ: “Nương nương, Lăng đại nhân vẫn chưa dùng bữa tối.”

Hoàng hậu suýt nữa đã tắt hơi: “Ngươi cũng đã ăn gì đâu hả!” Bà thở hắn ra, bình tĩnh nói, “… Không còn sớm nữa, Thiếu Thương về dùng bữa với ta. Hôm nay ngươi chạy tới chạy lui mấy hồi, buổi chiều còn chăm sóc ta mà chưa được nghỉ ngơi, chắc là mệt lắm đúng không. Tối nay ngủ một giấc thật đẫy, sáng sớm mai lại đến thăm Tử Thịnh.” Nói đoạn, bà đi thẳng ra ngoài.

Lăng Bất Nghi kín đáo nhìn cha nuôi.

Hoàng đế rất muốn giúp hắn, nhưng Hoàng hậu đang tức giận, ông đành sờ mũi ngoan ngoãn đi theo.

Thiếu Thương không chịu đi, song Hoàng hậu bình thường dịu dàng mà lúc này lại rất kiên quyết, nàng không dám trái lời, bịn rịn ra tới cửa.

Dưới giám sát của Địch ảo, Thiếu Thương ăn hết cơm tối không rõ ngon dở ra sao, sau đó bị Hoàng hậu ra lệnh rửa mặt đi ngủ. Không có sự uy hiếp của Ngũ công chúa, cuối cùng tối nay nàng đã được ngủ trong phòng mình.

Rèm ngủ là gấm nhung dày màu vàng củ gừng, thêu chim bói cá tinh xảo bằng những sợi tơ xanh vàng, đây là gấm cống phẩm vừa về trong năm nay. Lúc chia thưởng Hoàng hậu đã cố tình giữ thớ gấm này lại cho nàng. Chất liệu quý giá vừa mềm vừa dày, quan lại bình thường dùng làm áo mùa đông còn không kịp, vậy mà nàng có thể lấy nó làm rèm ngủ, ôi, đúng là chóp bu của xã hội.

Không biết chỗ Lăng Bất Nghi treo rèm gì, có ấm không? Ặc, phòng chàng có rèm không  nhỉ.

Dù ở đó là phòng cũ của chàng nhưng cũng đã nhiều năm không ai ở, không biết đã xua sạch hơi ẩm chưa, chăn nệm có mềm mại ấm áp không. Tối nay trời lạnh lạ thường, chàng còn đang bị thương trên người, chỉ mong đừng thêm bệnh mới.

Thiếu Thương vừa phiền muộn vừa lo lắng, lăn qua lăn lại trên giường, suýt nữa đã đánh thức tiểu cung nữ ngủ ở bên ngoài. Nhưng lăn lộn đến lần thứ ba mà nàng vẫn không tài nào ngủ nổi, cuối cùng nàng mất kiên nhẫn xốc chăn lên, nhanh chóng mặc váy áo dày ấm vào, túm mái tóc dài thành đuôi ngựa, sau đó ôm chăn đứng dậy, rón rén đi ra ngoài.

Trước khi rời phòng, nàng chần chừ bên lò lửa, bên bếp có đặt một chén canh ngọt nhuận họng do Hoàng hậu đưa tới. Nghĩ một hồi, nàng cố gắng vươn ngón tay ra khỏi chiếc chăn bông mũm mĩm, quấn tay áo cầm lấy hũ sành lên, nhón chân trượt ra ngoài cửa.

***

Lăng Bất Nghi đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, Lương Khưu Phi đứng canh bên ngoài, lẩm bẩm mình có thể lẻn tới đây chăm sóc thiếu chúa công thật không dễ dàng, chỉ thiếu nước xén một đao biến thành hoạn quan.

“… Đừng ồn nữa, ngươi đi vào ngủ đi.” Lăng Bất Nghi nhắm hai mắt.

Lương Khưu Phi lập tức im bặt, đang định đi ngủ thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc nặng nhẹ không đều.

Lăng Bất Nghi chợt mở bừng mắt, Lương Khưu Phi ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Lẽ nào ở ngoài kia lạnh quá, con thú ở vườn thượng uyển vào phòng tránh rét.” Sau đó đi tới cửa mở ra nhìn.

Cửa chỉ vừa mở hé, một trận gió lạnh đập vào mặt Lương Khưu Phi, sau đó một cơ thể nho nhỏ ôm thứ gì đó tròn vo loạng choạng xông vào, tuyết phất phơ như hoa dương liễu màu hồng trắng bên bờ tháng ba, theo ánh trăng và gió lạnh bay vào nhà.

Lấy chăn nệm ra, người đến để lộ gương mặt nhỏ bé ửng hồng.

Lăng Bất Nghi chợt nhổm người dậy, một cảm giác ấm áp ùa vào tim như nước đổ về từ cõi hồng hoang, vừa siết vừa dữ dội, chàng kêu lên: “… Thiếu Thương! Sao em lại đến đây.”

“Đóng cửa lại nhanh!” Thiếu Thương quát Lương Khưu Phi đang còn ngơ ngác, “Huynh muốn thiếu chúa công nhà mình đông cứng hả?” Nhân tiện cúi người đặt hũ sành xuống đất.

Lương Khưu Phi giật mình, hấp tấp xoay người đóng cửa lại.

Lăng Bất Nghi mặc mỗi trung y màu trắng ngồi bên mép giường, trong mắt ngập tràn nỗi niềm sung sướng, chẳng đợi chàng đứng dậy đi tới, Thiếu Thương đã xông đến, miệng còn la lớn: “Chàng đừng ngồi dậy, đừng ngồi dậy, cẩn thận vết thương sau lưng…!” Nàng lắc mạnh hai tay, mở tấm chăn bông dày mềm mại ra, khoác lên người Lăng Bất Nghi.

Lăng Bất Nghi như rơi vào cõi mộng, ngẩn ngơ tại chỗ, bao trùm cơ thể là mùi hương dịu dàng ấm áp của người con gái.

“Em biết ngay chăn nệm chỗ này vẫn là kiểu mùa Thu mà, vừa mỏng vừa lạnh!” Cô gái nhìn chiếc giường với vẻ chê trách, “Có quỷ mới biết vì sao lại lạnh nhanh thế này! Lại đây, dùng chăn của em đi, Địch ảo đã hong khô sưởi ấm mấy ngày rồi đó… Ấm lắm đúng không.”

Lương Khưu Phi há miệng, rồi lập tức khép lại dưới cái nhìn của thiếu chúa công.

Vì sợ quen với ấm áp không chịu nổi vất vả trong quân nên thiếu chúa công rất ít khi dùng lò lửa, dù vào mùa Đông, chỉ cần nước chưa đóng băng thì ngài ấy vẫn nằm chăn mỏng ván lạnh.

“… Em không biết bên ngoài có tuyết, quay về lấy ô dầu thì sợ đánh thức cung nữ nên cứ thế chạy thẳng tới đây luôn. May mới chỉ là tuyết nhỏ, không nhiều lắm. Em vừa chạy vừa tránh gió nên chăn không bị dính tuyết nhiều đâu.” Thiếu Thương nói miết, hai tay bé nhỏ cố kéo chăn trùm kín cho chàng.

Tiếc là cơ thể Lăng Bất Nghi cao quá, tấm chăn đủ mà mình quấn hai vòng có dư mà nay chỉ khoác vừa đủ lên người chàng, Thiếu Thương buồn bã. Nào ngờ Lăng Bất Nghi đã duỗi tay hé chăn bông lên, ôm chầm cô gái vào lòng, bế bổng lên cùng với cả chăn.

Lương Khưu Phi chép miệng, tuy hắn không có bốn hồng nhan tri kỷ như huynh trưởng nhưng cũng biết bây giờ bản thân là người thừa, thế là rất tự giác đẩy cửa ra, cẩn thận lắc mình biến đi.

Thiếu Thương được ôm vào lòng, lúc kéo đẩy lại vô tình kéo mở vạt áo của Lăng Bất Nghi, để lộ bộ ngực cường tráng như đá cẩm thạch trắng của chàng. Lăng Bất Nghi cúi đầu mỉm cười: “Em muốn gì, đều do em cả.”

“Do cái đầu chàng!” Thiếu Thương đỏ mặt, thấp giọng la, “Thả em xuống đi! Đồ háo sắc nhà chàng, em tốt bụng đến đưa chăn cho chàng mà chàng còn trêu em!”

Lăng Bất Nghi giang rộng hai tay, để lộ ngực trần, cười nói: “Chi bằng gọi người đến phân xử xem là ai trêu ai.”

“Kêu thì kêu!” Thiếu Thương đẩy mạnh chàng ra.

Lăng Bất Nghi bỗng nhíu mày, hít hà một hơi, cơ thể mềm oặt khuỵu xuống, Thiếu Thương hốt hoảng ôm cơ thể cao lớn của chàng: “Có phải em động vào vết thương không, có đau không? Đừng nhúc nhích nữa, có cần em đi gọi thái y không…”

Lăng Bất Nghi tựa vào cô gái, hai tay ôm chặt nàng, vùi mặt vào hõm cổ ấm áp mịn màng của nàng, nhẹ nhàng ma sát.

Thiếu Thương bị cọ đến đỏ mặt, cố nâng đầu chàng lên, nghiêm mặt nói: “Có phải chàng giả vờ không, đang dùng khổ nhục kế chứ gì.”

Lăng Bất Nghi hỏi: “Khổ nhục kế là gì?”

Thiếu Thương cố gắng giải thích: “Là chàng tự làm tổn thương mình để em đau lòng, dễ dàng đạt được mục đích.”

“Vì sao ta làm mình bị thương thì em sẽ đau lòng?” Lăng Bất Nghi tựa vào vài nàng, cười lấp lánh hai mắt, “Nếu em không đau lòng, chẳng phải kế sách này công cốc à.”

Thiếu Thương bị chặn họng, tức giận đẩy chàng nằm xuống đệm, hổn hến đứng bên giường.

Lăng Bất Nghi cúi người bật cười, sau đó nở nụ cười ấm áp, dịu dàng kéo tay nàng nói: “Được Thiếu Thương quân quan tâm đau lòng là may mắn ba đời của Tử Thịnh.”

Thiếu Thương bĩu môi, bị kéo ngồi xuống giường, đối mặt với chàng ở cự ly gần.

Đưa mắt nhìn lại, thấy Lăng Bất Nghi nằm giữa chăn nệm, vẻ mặt trắng bệch làm nổi bật lọn tóc mai đen như lông quạ, vương những bông tuyết nhỏ hóa thành giọt nước, gương mặt trẻ tuổi tuấn tú thấm mệt. Cõi lòng nàng bỗng mềm như bông, tan thành vũng nước.

Ma xui quỷ khiến, nàng tiến tới hôn lên tóc mai chàng, rồi trong ánh mắt khó tin của chàng, dịu dàng đặt nụ hôn an ủi lên vầng trán chàng.

Hơi thở của Lăng Bất Nghi bỗng trở nên nóng hầm hập, chàng ôm cổ nàng kéo lại gần, đầu tiên là chạm nhẹ vào cánh môi đỏ bừng vì bị đông cứng của nàng, lúc rời ra, chàng lại thấy gương mặt ngơ ngác của cô gái vẫn chưa kịp phản ứng. Chàng mỉm cười, cảm thấy nàng là người đáng yêu nhất cõi đời này, khiến chàng thích đến cùng cực, và rồi chàng lại hôn lên môi nàng.

Thiếu Thương cảm nhận được sức mạnh ở bàn tay đang đè gáy mình, cơ thể như được bao phủ bởi hơi thở trong lành thoang thoảng mùi đàn hương của chàng. Người thông minh như chàng nhưng lại rất lóng ngóng trong chuyện này, chỉ biết mơn trớn liếm mút lặp đi lặp lại, vậy mà vẫn khiến nàng cảm thấy đầy dịu dàng luyến lưu.

Hôn một lúc, Lăng Bất Nghi thở hổn hển buông nàng ra, giữ khoảng cách nhỏ giữa hai người, khàn giọng nói: “… Có vài việc vẫn nên đợi thành thân rồi làm tiếp.”

Thiếu Thương hé môi cười: “Đáng lẽ phải là em nói câu này mới đúng.”

Lăng Bất Nghi nhìn vào đôi má ửng hồng của nàng: “Vậy ta hôn lại em lần nữa, sau đó em nói.”

“Chàng mơ hay quá!”

 Thiếu Thương cười cười đẩy chàng ra, Lăng Bất Nghi trở tay, dễ dàng đè cô gái xuống giường, hai người cười đùa làm loạn như trẻ con một hồi, bấy giờ Thiếu Thương mới nhớ ra hũ thuốc mình vất vả đem đến, vậy là đặt hũ sành lên lò lửa hâm nóng rồi đổ ra chén cho Lăng Bất Nghi uống.

Lăng Bất Nghi không thích đồ ngọt, song vẫn mỉm cười nhận lấy.

Trong phòng nặng mùi thuốc, Thiếu Thương đẩy hé cửa sổ cho thoáng khí. Khi xoay người lại thì thấy Lăng Bất Nghi dựa vào đầu giường, áo phanh ra cầm bát thuốc, trông đoan trang tuấn tú. Nàng mỉm cười, rút cây sáo trong tay áo ra, nhỏ nhẹ nói: “Chàng uống từ từ thôi, đừng sốt ruột, em thổi sáo cho chàng nghe nhé.”

“Là khúc thúc thẩm em mới soạn?”

“Vâng.”

Tiếng sáo cất lên, một giai điệu nhẹ nhàng lại đơn côi, tựa một tiếng thở dài cô độc.

Trước khi gặp Tang Thuấn Hoa, Trình Chỉ đã sống cuộc đời hai mươi mấy năm thuận buồm xuôi gió, không cảm thấy cuộc đời có gì tồi tệ; Trước khi yêu Trình Chỉ, Tang Thuấn Hoa đã nguội lòng với ái tình, quyết tâm bàng quan sống một mình hết đời. Nhưng may mắn thay, cuối cùng bọn họ vẫn có duyên phận, không để lỡ nhau.

Tiếng sáo từ từ xoay chuyển, cuối cùng vượt qua ngàn dặm núi sông, yêu nhau chẳng cần ngất ngây mà tựa như bạn cũ tái ngộ, chung tay đến bạc đầu, không bao giờ lìa xa.

Tiếng sáo như thơ như kể, du dương vang vọng, ngay cả gió lạnh ngoài cửa cũng như dịu đi, theo làn gió truyền đến phòng ngủ trong chính điện, Hoàng đế đẩy cửa sổ ra, dỏng tai lắng nghe.

Ban đầu Hoàng hậu không muốn để ý tới ông, nhưng một lúc sau bà đã ngồi dậy bên mép giường, im lặng lắng nghe tiếng sáo. Lúc lâu sau, bà mỉm cười: “Nhạc này chỉ có trên trời thấu, ừ, chắc chắn là vợ chồng Tam thúc phụ của Thiếu Thương sáng tác rồi.”

Dừng lại lắng nghe, đoạn bà khen, “Khúc hay khúc hay. Trong trẻo như nước suối trên núi, tao nhã như tuyết đầu cành mai, vừa hàm xúc uyển chuyển lại vừa thong dong tự tại, đôi lòng hiểu nhau… Thật là một đôi thần tiên quyến lữ.”

Tiếng sáo dần dừng lại, Hoàng đế khép cửa xoay người, mỉm cười thở dài: “Thật ra đứa bé này rất thông minh, nhìn rõ bản chất, có điều lại bướng bỉnh quá.”

Hoàng hậu cười đáp: “Sao bệ hạ không khen trước mặt Thiếu Thương như thế, lần nào gặp nàng ấy là lại quở trách, hại nàng bây giờ thấy bệ hạ là lại như chuột trốn mèo.”

Hoàng đế lắc đầu: “Nó có phải là Tử Thịnh đâu. Tử Thịnh trưởng thành sớm, rất biết tự suy ngẫm, tiến thoái có chừng mực. Nhưng tâm tính nó vẫn chưa đủ, phải cần người dạy dỗ. Nghiêm phụ từ mẫu, nàng chiều con bé thế là đủ, để trẫm làm người xấu… Ai bảo thằng nhóc đó chọn nó. Ôi, nếu nó chịu học hành thì mai sau Tử Thịnh cũng có người biết yêu thương quan tâm xót xa. Tương lai xuống cửu tuyền, trẫm cũng có mặt mũi đi gặp Hoắc Xung huynh trưởng.”

***

Thổi xong khúc nhạc ấy, Thiếu Thương đặt sáo xuống, kiêu ngạo hỏi: “Thế nào? Đúng là nhạc hay chứ, em có khoác lác đâu.”

Lăng Bất Nghi ngạc nhiên nhìn nàng, Thiếu Thương thấy lạ, hỏi liên tục sao vậy ba lần thì chàng mới nói: “Không có gì, chỉ là ta nhớ lại lần đầu gặp em.”

Thiếu Thương nghiêng đầu nhớ chuyện cũ: “Ừ, nhắc tới thì, lần đầu chúng ta gặp nhau ở nhà Vạn bá mẫu, mặt em sưng vù không ra hình thù gì. Lúc nào cũng gặp chàng trong cảnh khó coi, đúng là xui xẻo.”

Lăng Bất Nghi ngạc nhiên: “Em nói gì vậy, lần đầu chúng ta gặp nhau không phải ở Vạn gia, mà là trong hội đèn đêm rằm tháng giêng.”

“Hả, chàng nói gì.” Thiếu Thương ngạc nhiên, ngơ ngác nghệt mặt, “Đêm đó em có gặp chàng à.” Gặp người như Lăng Bất Nghi thì sẽ không có chuyện quên được.

Hai người trố mắt nhìn nhau nửa buổi, Lăng Bất Nghi lên tiếng trước, chậm rãi nói: “Hội đèn đêm đó, em và Trình Hiệu úy, Tang phu nhân cùng các anh em khác đi xem xiếc. Ta đứng ở phố đối diện trông thấy em.”

“A!” Thiếu Thương vỡ lẽ, cuối cùng cũng đã nhớ ra, “Thì ra chàng là ‘đèn kéo quân’ đêm hôm ấy?”

“Đèn kéo quân?” Lăng Bất Nghi nhớ lại, “Cũng phải, đúng là có chiếc đèn kéo quân treo dưới mái hiên cạnh chỗ ta đứng. Em không thấy ta ư, nhưng rõ ràng em nhìn về phía ta lâu lắm mà.” Đến đèn còn nhớ mà lại không nhớ ra mình?

Thiếu Thương vội giải thích: “Đúng là em có nhìn chàng, nhưng em không biết là chàng!”

Lăng Bất Nghi không hiểu.

Thiếu Thương nói: “Tức là em thấy chàng, nhưng không thấy rõ mặt chàng. Chàng vốn dĩ cao nên chiếc đèn kéo quân đó che khuất mặt chàng, em không biết người ấy chính là chàng.”

Bầu không khí trở nên lúng túng, Lăng Bất Nghi tái mặt: “Ta nhìn em lâu như vậy mà em không tò mò ta là ai?” Nếu là tiểu nữ nương nhà bình thường thì đã chủ động đi tới làm quen rồi.

Thiếu Thương cười xấu hổ: “Hóa ra, chàng đang nhìn em à, ha ha, ha ha ha…”

“Không nhìn em thì ta còn nhìn ai.”

“Ấy, là em đoán thế này. Chiếc đèn kéo quân ở chỗ chàng vẽ cảnh gia đình đoàn viên, mà em với phụ thân thẩm thẩm cùng các anh em không phải nhìn rất giống gia đình mỹ mãn ư. Em tưởng chàng tức cảnh sinh tình, đang nhìn cả nhà em…”

“Nói lung tung!” Lăng Bất Nghi quở mắng, giận quá hóa cười, “Nếu ta muốn tức cảnh sinh tình cần gì phải xuống phố phường. Yến tiệc Nguyên Tiêu hoàng cung, gia đình bệ hạ cũng rất đoàn viên mỹ mãn, ta ở trong cung cũng có thể tức cảnh sinh tình!”

Thiếu Thương nghĩ ngợi, cũng cảm thấy buồn cười: “Vậy vì sao chàng nhìn em lâu thế mà không đến tìm em?”

Ánh mắt Lăng Bất Nghi trở nên buồn rầu, thấp giọng nói: “Lúc ấy ta vẫn chưa nghĩ xem rốt cuộc có nên lấy vợ không.”

Thiếu Thương dở khóc dở cười, không nén nổi thở dài: “Lăng đại nhân à, chỉ là tới bắt chuyện làm quen thôi mà, có ai nói đến chuyện cưới vợ gì đâu.” Đầu tiên là làm quen rồi lôi kéo tán tỉnh, sau đó mới nói chuyện cưới gả.

Ánh mắt trong veo của Lăng Bất Nghi bắn đến: “Nếu không vì lấy vợ thì việc gì phải bắt chuyện. Lẽ nào em không nghĩ như thế?”

Trông ánh mắt không thiện chí của vị hôn phu, Thiếu Thương nghiêm túc nói: “Chàng nói không sai. Trong đời em ghét nhất nam nữ thanh niên tằng tịu làm bậy, đã không muốn cưới gả thì cần gì nói chuyện nữa!”

Lăng Bất Nghi lườm nàng, chậm rãi đứng thẳng người lên, thở dài nói: “Hầy, thì ra ngay từ đầu đã sai, được rồi, chúng ta lại ôn chuyện cũ nào.”

Thiếu Thương ngoan ngoãn lại gần ngồi yên.

“Nói cách khác, lần đầu em gặp ta là ở Vạn gia. Có phải em thấy rất bất ngờ khi ta chỉnh lại dây ngựa cho em không?”

“… Hơi hơi.” Lúc ấy bị chàng nắm lấy bắp chân, cả người Thiếu Thương tê rần.

“Sau đó ở ngoại ô huyện Hoạt, hai ta lại gặp nhau lần nữa. Ta cho rằng mối duyên gặp nhau ba lần thật hiếm có, nhưng em không có suy nghĩ đó đúng không?”

“Thật ra… Ơn cứu mạng cũng là duyên phận mà.”

“Khi ấy em chữa thương cho ta, lời lẽ rất ân cần, nét mặt cũng dịu dàng, ta tưởng em ái mộ ta, nhưng hóa ra là ta tự mình đa tình?”

Thiếu Thương im lặng – lần này bị chàng đoán đúng rồi.

“Rồi sau đó chàng cảm thấy gì khi em và A Nghiêu đính hôn?” Nàng nghĩ đến vài chuyện không hay ho lắm.

Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói: “Ta cho rằng em không có lập trường, vừa bị Lâu Nghiêu dụ dỗ là lập tức quên khuấy ta.”

Quả nhiên là thế mà! Nét mặt Thiếu Thương rất xuất sắc, từ đen thùi lùi chuyển sang xanh da trời rồi cuối cùng là màu xanh lục.

“Thế vì sao sau đó chàng còn tốt với em làm gì?!” Thiếu Thương bực bội. Thì ra vô hình trung nàng đã thành người hai lòng.

“Nếu ta chưa từng tỏ ý định thành thân với em, mà Lâu Nghiêu đã cầu hôn em thì đương nhiên em có thể chọn lấy cậu ta… Ta chưa bao giờ trách em.” Lăng Bất Nghi buồn bã nói.

Chỉ mới là chuyện của vài tháng trước mà nay nhắc lại đã ngẩn nơ, như thể là câu chuyện cũ đã xảy ra từ rất rất lâu rồi. Thiếu Thương thở dài: “Chàng mà không nhắc tới thì em cũng không biết đâu…”

Lăng Bất Nghi nhìn ánh nến: “Nếu chúng ta quen nhau từ trước, liệu có thể bớt cãi nhau không?”

Thiếu Thương nghĩ ngợi, xóa bỏ khả năng này: “Không biết. Trời sinh chúng ta đã như vậy, nếu cần cãi nhau thì kiểu gì cũng sẽ cãi.” Không có ơn cứu mạng và lọc kính anh hùng, có khi tình hình còn trở nên tệ hơn.

Có vẻ Lăng Bất Nghi cũng nghĩ đến điểm ấy, bất đắc dĩ lắc đầu.

Rồi cả hai nhìn nhau mỉm cười.

“Nè nè, lần đầu chàng thấy em là như thế nào.” Thiếu Thương rất tò mò.

Lăng Bất Nghi nói: “Đêm ấy em mặc khúc cư xanh biếc, khoác áo choàng lông chồn trắng muốt, trên đầu búi hai bím tóc, mỗi bên điểm xuyết một viên minh châu, trông rất giống một con búp bê. Khi ấy em vẫn còn nhỏ, có lẽ chỉ cao tới trước ngực ta.”

Nhớ lại chuyện lúc đó, xung quanh là những ánh đèn đủ màu sặc sỡ, đầy ắp tiếng nói tiếng cười, cô gái đứng ở góc phố khuất bóng, cô đơn và bướng bỉnh, có một nỗi buồn quạnh quẽ lạ lùng.

Khi nàng nhìn sang, đôi mắt to đen láy sáng ngời, ngây thơ và tò mò như nhìn thẳng vào tim chàng, ánh đèn rực rỡ khắp phố phường cũng không đẹp bằng đôi mắt nàng.

Chàng đứng nhìn một lúc rồi rời đi.

Từ nhỏ chàng đã là người trầm tính, mọi việc đều có nề nếp, không thích những chuyện xảy ra bất ngờ. Nên lúc ấy chàng chỉ cho rằng tâm trạng vô tình thay đổi mà lại không nghĩ nhiều.

Giờ đây nghĩ lại, có lẽ từ trong xương tủy chàng chỉ thích cô gái như vậy.

– HẾT QUYỂN 3 –