Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 28






Trong ngõ sâu hun hút, Viên Thận đứng nguyên tại chỗ, mãi khi đồng tử và phu xe tới giục chàng mới chậm rãi lên xe. Tiếp một đường chòng chành, lúc quay về Cẩm Dương phường nơi hào tộc tụ cư thì bếp đã nghi ngút khói.

Viên phủ là một tòa nhà cũ được xây dựng từ bao đời thế hệ, hơn mười cây đại thụ trồng theo vị trí các ngôi sao đã phát triển thành cây cổ thụ chọc trời, cành lá che trời lợp bóng bị tuyết dày bao phủ, cả tòa dinh thự khép thành hình tròn, rộng lớn sâu thẳm.

Thuở nhỏ, mỗi lần đi ở nơi này, dẫu có lão bộc cầm đèn đi trước thì Viên Thận vẫn thấy sợ hãi. Nhưng mẫu thân đã nói với chàng rằng: không có chuyện chỉ vì con sợ mà chuyện trong đời sẽ không đến. Trăng khó tròn, người khó chu toàn, con phải học cách quen với thế sự.

Và hôm nay chàng đã không còn sợ nữa.

Quay về chỗ ở, một bà già mặt mày hiền từ bước lên đón, cười nói: “Cuối cùng công tử cũng về, mới sớm đã ra ngoài, không sợ lạnh sao.” Vừa nói vừa bà vừa sai các từ nữ hầu hạ Viên Thận thay y phục dùng canh nóng.

“Mẫu thân đang làm gì?” Viên Thận lau tay bằng khăn ấm, đoạn hỏi.

Bà già ngạc nhiên, đáp: “Phu nhân vẫn đang dâng hương cầu chúc. Công tử có chuyện cần tìm phu nhân ạ?” Bình thường cứ dăm ba hôm hai mẹ con này mới gặp nhau một lần.

Viên Thận khựng lại, nói: “Dặn mẫu thân đừng để mệt mỏi, nên sớm nghỉ ngơi.”

Cũng không có chuyện gì, chỉ là chàng muốn nói với mẫu thân rằng gần đây chàng gặp phải một tiểu nữ nương, tổng cộng mới gặp ba lần nhưng đã có hai lần là nàng bỏ chạy trước.

Chàng còn muốn nói với mẫu thân rằng, lần đầu gặp mặt, chàng cảm thấy mình rất giống tiểu nữ nương ấy. Dù ánh đèn có sáng rực tới đâu, gia đình có sum vầy quấn quít thì vẫn chỉ thích một mình theo sau đám đông. Chỉ cần một biến động nhỏ là ngay lập tức cảnh giác giữ mình, nghi ngờ dụng ý của đối phương, nếu không chắc chắn có thể an toàn rút lui thì tuyệt đối không liều mạng.

Viên Thận dựa lưng vào túi mềm, lấy thêm một chiếc khăn ấm phủ lên mặt, mỉm cười nghĩ, tốt nhất lần này nàng ta nên ngoan ngoãn chuyển lời.

***

Lần này ai đó đã đoán không sai, Thiếu Thương không dám chậm trễ.

Nếu vấn đề này đổi thành cô nàng blogger trong phòng ký túc xá – người đi từ lớp trưởng xuất sắc đến bí thư đoàn trường,  thì có lẽ sẽ giận dữ mà nói ‘anh dựa vào đâu mà bắt tôi làm này làm kia, dựa vào đâu mà uy hiếp tôi’, nhưng giang hồ tập sự Trình Thiếu Thương lại rất xem thường, người ta muốn bắt nạt mình mà còn cần lý do à, xã hội chủ nghĩa ở trấn nhỏ đã như thế thì nói gì tới xã hội phong kiến này.

Nàng có thể đục nước béo cò ở nơi vùng xám lâu như vậy mà không bị bắt đằng chuôi là nhờ biết rắn biết mềm, thấy tình hình không ổn thì lập tức co giò bỏ chạy. Biết rõ ai có thể chọc, ai không thể dây, lúc ấy mới có thể làm lãng tử quay đầu. Không giống cô em chảy nước mũi, do nóng đầu nên dù bị lừa đi hành trộm thì vẫn trông chừng giúp người ta, nếu không nhờ bố mẹ cô ấy chịu khó rửa bát lau bàn ở nước ngoài, gom góp mở được một tiệm ăn nhỏ rồi đón cô ấy đi, thì không biết sẽ còn vướng vào bao lâu.

Quay về phủ, Thiếu Thương chẳng kịp nhấp hớp nước nào đã chạy thẳng tới phòng của Tang thị, thấy Tang thị đang cầm con dao bạc cạo râu cho Trình Chỉ, bên cạnh là một thau nước nóng và cao bồ kết, ngoài ra còn có thêm một hũ cao bôi mặt. Trong lúc cạo dao bạc, đôi vợ chồng già còn thủ thỉ tình thú.

Một người nói: Tay này của phu nhân sờ mặt vi phu, thật đúng như nụ xuân mơn mởn.

Người kia nói: Chàng còn cười à, cười nữa là thiếp cạo rách mặt chàng đấy, tới khi ấy khéo quân cô khóc sập cả tường thành!

Người kia lại nói: Trên người ta có chỗ nào không phải là của phu nhân, chớ nói rách mặt, phu nhân muốn thêu hoa cũng được, tiểu sinh tất chiều theo…

Thiếu Thương nổi cả da gà, xoay đầu toan bỏ đi thì lại nhớ đến quỷ đòi nợ Viên Thận kia, rất sợ nếu không chuyển lời thì y sẽ nghĩ ra trò yêu khác tìm tới, nàng đành nhắm mắt quay trở lại, lần này giẫm mạnh tạo tiếng bước chân, đánh động đôi uyên ương đứng tuổi trong phòng.

“Cháu có lời muốn nói với thẩm, xin thúc tạm thời tránh mặt.” Nàng giả vờ nghiêm mặt.

Trình Chỉ kéo khăn tay che mặt, cả giận: “Tránh cái gì mà tránh! Không thấy trưởng bối đang bận hả? Có chuyện gì gấp gáp mà không thể để sau hẵng nó.” Cái con bé không có mắt chết tiệt này!

Tang thị cười chọc vào trán chồng, thân thiết kéo tay Thiếu Thương: “Chớ để ý đến ông ấy, Niệu Niệu có chuyện gì cứ nói đi.”

Thiếu Thương vẫn lắc đầu, nhất quyết muốn Trình Chỉ tránh mặt, Trình Chỉ không ép được cháu gái, vốn định đi, nào ngờ lại bị Tang thị kéo lại, nói: “Niệu Niệu cứ nói đi, chuyện của thẩm, thúc phụ của cháu cũng biết.” Bà đã lờ mờ đoán được vài phần.

“Muốn cháu nói thật ạ? Được, cháu con nói luôn!” Thiếu Thương thấy Tang thị vẫn bình tĩnh, nghĩ bụng cũng không giấu được thúc phụ, thế là nói, “Thời gian trước có một người tên Viên Thận tìm cháu, bảo cháuchuyển lời tới thẩm, lôi một đống từ phú lung tung cháukhông nhớ nổi. Tóm lại ý là, có cố nhân vẫn vương vấn thẩm, cầu đôi vài lời.”

Nàng nói một mạch, đoạn nhìn chằm chằm vẻ mặt Tang thị. Chẳng ngờ Tang thị lại khó hiểu: “Viên Thận? Viên Thiện Kiến? Đó không phải là Đại công tử của Viên thị Giao Đông sao? Ngoài bữa tiệc lần trước, ta cũng chưa gặp cậu ta lần nào.” Bà cứ tưởng là người khác.

Nhưng như thế vẫn đấm một cú vào Trình Chỉ: “Ồ, ta nhớ rồi, Viên Thiện Kiến này có phải là tiểu đệ tử mà hắn ta thu nhận hồi ấy không! Không phải hắn còn chạy đến chỗ huynh trưởng nàng đắc chí, nói mỹ ngọc tương lai gì đó à.”

Tang thì ồ lên, thong dong đáp: “Ra là cậu ta.” Rồi quay sang hỏi Thiếu Thương, “Rồi sao nữa, cậu ta muốn làm gì?”

Thiếu Thương ói búng máu: “Không phải cháu đã nói rồi à? Có cố nhân bận lòng, cầu đôi vài lời… Được rồi, thật ra cháu cũng không biết y muốn làm gì nữa. Họ Viên kia chỉ bảo cháu chuyển những lời này chứ không nói gì thêm…” Người thời xưa đúng là đáng ghét, không thể nói rõ ràng được à.

Tang thị hồ nghi: “Cầu đôi vài lời, đôi vài lời gì, ta với y đã mười mấy năm không gặp… A… Ta nhớ ra rồi.” Nàng quay sang nói với trượng phu, “Trên đường về đô thành chúng ta đã gặp y còn gì… Ôi, thiếp hiểu ý y rồi.”

Bà vừa nói vừa rút lấy thẻ gỗ trên bàn, ghi lên bảy con chữ thanh tú ‘bệnh ho đã khỏi, đừng nghĩ nhiều’, thuận tay đưa cho Trình Chỉ, nói: “Chàng cho người đem đi đi.”

Trình Chỉ nhận lấy nhìn, bật cười: “Ra là chuyện này, xem trí nhớ của nàng kìa. Lúc đó y nói tràng giang đại hải, nàng cũng bảo bao giờ khỏi bệnh sẽ báo cho y còn gì.” Ông cũng không nói nhiều, lập tức đi ra ngoài gọi người hầu.

Thiếu Thương kéo Tang thị, ngạc nhiên: “Vậy là xong rồi ạ?” Chỉ bảy chữ đã giải quyết được vấn đề, thế mà nàng với gã Viên Thận kia còn dây dưa lâu như thế, suýt gây ra án mạng nữa đó! “Thẩm không đề tên sao!” Như vậy nàng có thể dòm lén xem là gửi cho ai.

Tang thị híp mắt: “Y biết chữ của ta, không cần viết.”

Thiếu Thương bất lực bó gối, ngồi bệt xuống đệm nhung, hệt như một chú ếch con thẫn thờ.

Nàng ai oán nhìn Tang thị: “Tam thẩm, thẩm không định kể ẩn tình cho cháu nghe à?” Ví dụ như ‘người kia’ tên họ là gì, có tình duyên với thẩm thế nào, vân vân…

Tang thị cầm dao bạc lên, đầu ngón tay rà theo lưỡi dao: “Chuyện này kể ra dài lắm.”

Thiếu Thương không chịu bỏ qua: “Vậy chúng ta cứ từ từ mà kể.”

Tang thị trợn mắt: “Khi người ta nói ‘chuyện rất dài’ có nghĩa là không muốn kể.”

“Thế thôi cháu không hỏi nữa.” Không hiểu vì sao, Thiếu Thương cảm thấy tuy trông Tang thị hiền lành nhưng rất có chủ kiến, nàng đành lùi một bước: “Nhưng thẩm cũng có thể nói cho cháu biết, vì sao họ Viên kia không trực tiếp nói với thẩm mà lại lòng vòng vậy không.”

Nghe thấy thế, bàn tay cầm dao của Tang thị khựng lại, trầm tư một lúc lâu rồi cười khổ nói: “… Vì thẩm đã từng nói với một người rằng, ‘về sau, dù là huynh hay bằng hữu đệ tử của huynh, đừng bao giờ đến gặp ta nữa, cũng đừng gửi thư đưa đồ gì cho ta cả’. Chỉ là lời giận dỗi thôi, nhưng người đó vẫn giữ lời với ta.”

Thiếu Thương im lặng, nghĩ bụng mình đoán không sai mà, quả nhiên là mối hoa đào cẩu huyết.

Tang thị thấy nàng không nói gì, cười hỏi: “Cháu sao thế, nói chuyện của ta mà trông cháu buồn vậy.”

Thiếu Thương lắc đầu: “Cháu chỉ thấy thẩm nói vậy gắt quá, không khác gì chặn hết mọi con đường người kia có thể tìm đến thẩm.”

Nghe qua chỉ là một câu giận dỗi bình thường, nhưng nghĩ kỹ mà xem, thật sự là cắt đứt mọi cách để liên lạc trực tiếp với Tang thị.

Vì chuyện này dính dáng đến tình duyên xưa, người biết chuyện năm đó chưa chắc đã chịu chuyển lời – ví dụ như huynh trưởng của Tang thị hay những người khác trong Trình gia, mà rõ ràng Viên Thận cũng không muốn để mọi người biết hết về chuyện riêng của ân sư nhà mình. Người chuyển lời phải vừa gần gũi với Tang thị, lại không thể huỵch toẹt hết với người nhà họ Trình, vậy không phải đến lượt mình rồi ư.

Thật ra bản thân cũng không phải là người phù hợp nhất, nếu Trình Vĩ lớn chút nữa thì nhờ con chuyển lời tới mẹ sẽ thích hợp hơn, tiếc rằng Trình Vĩ còn quá nhỏ, làm không khéo lại lợn lành chữa thành lợn què thì nguy.

Tang thị không ngờ Thiếu Thương sẽ nói như vậy, bà bỗng buồn rầu, nghĩ bụng, phụ nữ không phải nói câu đó mới là may mắn. Thím cháu hai người thoáng im lặng, chợt Tang thị sực nhớ tới một chuyện, lập tức lấy lại tinh thần: “Đúng rồi, cháu gặp Viên Thiện Kiến kia như thế nào vậy, ở đâu, bao giờ.”

Thiếu Thương tự dưng bị hỏi một tràng thì thở dài: “Chuyện này kể ra ‘cũng dài dòng’ lắm.”

Tang thị trợn mắt với nàng, Thiếu Thương tròn mắt nhìn lại, hai người nhìn nhau rồi bật cười.

Tang thị lắc đầu: “Cháu không nói với ta cũng không sao, nhưng lỡ như mẫu thân cháu hỏi thì cháu phải tìm cớ cho tròn đấy. Mẫu thân cháu nhìn như không quan tâm, nhưng cháu ra ngoài gặp ai đi đâu, bà ấy đều biết hết.”

Thiếu Thương cố ra vẻ cao thâm: “Không đâu, không đâu. Chỉ cần thẩm không nói thì sẽ không ai biết họ Viên kia nhờ cháu chuyển lời cả.”

Tang thị thông minh thế nào cơ chứ, bà truy hỏi ngay: “Hai đứa lén gặp nhau?” Trên mặt vô thức hiện lên vẻ hiểu lầm.

Thiếu Thương sợ nhất là chuyện này, vội chắp tay cầu xin: “Thẩm đừng nghĩ bậy đừng nghĩ bậy, không có đâu. Thẩm không tin thì cháu có thể thề. È hèm, trên có trời, dưới có đất, nếu cháu và Viên Thận kia có léng phéng thì cháu sẽ…”

“Dừng dừng!” Tang thị lật đật ngăn lại, giơ tay vỗ nhẹ vào miệng Thiếu Thương, “Tiểu oan gia à! Không thể tùy tiện thề thốt được đâu! Với có gì mà phải sợ, nam nữ mến mộ là chuyện thường, chỉ cần cháu giữ phép…” Bà thấy Thiếu Thương lại cuống lên thì nói, “Được rồi được rồi, ta tin cháu, tin cháu được chưa?!”

Thiếu Thương trợn mắt uy hiếp Tang thị, phụng phịu nói: “Thẩm cũng không được nói với thúc đâu đấy, nếu không, cháu sẽ mặc kệ thẩm đó! Kể ra cũng vì thẩm mà cháu mới bị dính líu!”

Nào ngờ Tang thị lại không nghĩ vậy: “Người ngồi trong nhà mà họa từ trời rơi xuống. Trên đời này, trừ khi một thân một mình không điều ràng buộc, không thì chẳng ai đảm bảo sẽ không có liên quan dính dáng. Quan trọng hơn là cháu phải đối phó thế nào sau khi bị liên lụy…” Đuôi mắt xếch lên, bà nói, “Nay xem ra cháu đối phó vẫn chưa đâu vào đâu, có phải bị người ta nắm cán rồi không?”

Thiếu Thương nghe hỏi thế thì sa sầm, ủ rũ thừa nhận: “Vầng. Cháu nhất thời sơ suất nên làm sai. Vốn đều do họ Viên kia không đúng, nhưng cháu lỡ lời hứa với y, nên thành ra cháu cũng có lỗi. Cháu chỉ định đánh bậy đánh bạ kết thúc cho nhanh mà thôi.” Nói tóm lại, vẫn bởi vì nàng luôn nghĩ mình là Du Thái Linh.

Tang thị mỉm cười, nhưng Thiếu Thương không biết vốn dĩ con bé có dáng vẻ khiến người ta rất muốn khiêu khích.

Thấy Tang thị không nói gì, Thiếu Thương cuống lên: “Thẩm thẩm, thẩm tuyệt đối không được nói đó nha, cả thúc phụ nữa.”

Tang thị bảo đảm: “Được được được, ta tuyệt đối không nói. Nếu thúc phụ của cháu dám nói thì ta sẽ đuổi ông ấy ra khỏi phòng!” Thiếu Thương chẳng phải là người kiểu cách, nghe thấy bà quả quyết như thế, xem chừng Tang thị đã thật sự tin rằng giữa hai người không có chuyện gì.

Mấy ngày sau đó, vì đề phòng Tiêu phu nhân đến vặn hỏi, Thiếu Thương nín thở ngưng thần, bày trận chờ đợi, nào ngờ không hề có ai đến hỏi nàng cả?! Nàng hồ nghi, cọp mẹ ngủ gật rồi hả? Song cũng không phải là không có điểm khác thường.

Những ngày qua, Tiêu phu nhân quan sát gương mặt thân hình nàng với ánh mắt lo lắng, nhìn tới nỗi khiến Thiếu Thương sợ hãi;

Mà ánh mắt Trình Thủy nhìn mình ngày một đắc ý, y như cây củ cải trồng trong sau vườn của bà nội giành được giải nhất trong hội chợ rau củ của thị trấn năm đó vậy;

Mà kỳ quặc nhất chính là Đại ca Trình Vịnh. Huynh ấy là người đứng đắn nghiêm túc, thế mà gần đây lại có vẻ né tránh khi gặp Thiếu Thương, nàng tính hỏi thăm rốt cuộc sư phụ của Viên Thận là ai, nhưng mãi mà vẫn không thành công.

Nàng không hề hay biết, thì ra ngay đêm hôm ấy Tiêu phu nhân đã biết được chuyện tặng than củi; nàng lại càng không biết, tuy không ai hay nàng và Viên Thận gặp nhau trong ngõ, dù lời lẽ của nàng và Viên Thận đã rất đúng mực, song thị lực của người hầu lâu năm vẫn nhạy bén hơn bọn họ nghĩ nhiều.

Sau bữa tối hôm ấy, Trình Thủy cầm hai cuốn chính trị triều đình do môn khách của Vạn Tùng Bách ghi lại, chậm rãi giảng giải cho con cả, còn Tiêu phu nhân thì ngồi trên ghế chính ở phòng bên, hỏi hai lão quản sự ở kho hàng là Trình Ương làm việc thế nào, ai dè trong lúc nói lại lộ ra Viên Thận, lập tức dẫn cha con Trình Thủy tới.

“… Hai đứa nó đã nói như vậy?” Tiêu phu nhân cau mày.

Phó quản sự bẩm: “Lão bộc không hề rời đi, tiểu nữ công tử chỉ nói mấy câu này với Viên công tử chứ không có gì khác.”

Tiêu phu nhân quay sang nhìn con trai, Trình Vịnh nói ngay: “Không sai ạ. Con trai từng đàm luận từ phú với Viên Thiện Kiến, cũng có nhắc tới chuyện này với Niệu Niệu.” Thật ra cũng chỉ buột miệng nói một vài câu mà thôi.

“Vậy còn Ương Ương?” Tiêu phu nhân do dự, “Con bé có gặp Viên công tử không?”

Phó quản sự lắc đầu đáp: “chưa hề gặp”. Quản sự ở bên vội cười nói chêm: “Chẳng phải lúc ấy Tam nương tử đang ở sau kho kiểm hàng với lão bộc sao.”

Tiêu phu nhân nghe thì mất mát.

Còn Trình Vịnh lại giật thót, thầm chửi mình miệng mồm mắm muối, rất sợ sẽ gặp chuyện gì đó.

Hắn vội nói: “Niệu Niệu nói năng lễ độ như vậy là tốt quá còn gì. Cũng không còn chuyện gì khác nữa, hai lão trượng về nghỉ ngơi đi.” Cả hai đều là lão binh theo cha mẹ nhiều năm, hành xử thận trọng, vì bị thương trong trận chiến nên mới phải về quản lý kho hàng.

Hai người đang định cáo lui, bỗng Tiêu phu nhân liếc thấy phó quản sự cười cười có điều muốn nói, nghĩ một lúc, bà cho quản sự về trước, giữ phó quản sự lại.

“Có chuyện gì ông cứ nói thẳng.” Tiêu phu nhân nói, “Có phải có gì không ổn không.”

Phó quản sự lắc đầu, “Tiểu nữ công tử không có gì không ổn hết, nói năng rất khéo. Nhưng mà, Viên công tử ấy…” Ông bất giác mỉm cười, “Nhìn nữ công tử nhà chúng ta mấy lần.”

Ông cũng là người trải đời. Với thế gia công tử kiềm chế giữ lễ như Viên Thận, lần đầu gặp một tiểu nữ nương mà không có trưởng bối giới thiệu, nếu sau câu chào hỏi xã giao mà còn nói chuyện nữa, thì cách bình thường là giữ tầm mắt trước người vài thước.

Viên Thận có thái độ điềm đạm, tuy gật đầu mỉm cười với người hầu đấy, nhưng lão bộc để ý chàng luôn nhìn nữ công tử nhà mình (thật ra là đang nhìn phản ứng của Thiếu Thương), tới khi nữ công tử nói ‘là phú, không phải thơ’ thì thậm chí còn cười rạng rỡ như gió mát ngày xuân, cảm giác hớn hở đó quá rõ ràng, không giống đang khách sáo.

Cha con Trình Thủy và Tiêu phu nhân nghe xong, mỗi người một vẻ mặt.

“Tiểu nữ công tử nhà ta dễ mến, ai ai cũng thích.” Phó quản sư bật cười, cứ như ông cụ tự hào vì cô cháu gái xinh xắn của mình được coi trọng.

Tiêu phu nhân cười gượng: “Chuyện này mình ông biết là đủ, đừng để người khác biết.”

Phó quản sự vội thôi cười, ôm quân quyền nghiêm túc trả lời: “Lão bộc biết danh tiếng của nữ công tử mới là điều quan trọng, tuyệt đối không nhiều lời.” Một nhà có gái trăm nhà hỏi, sau này không biết nữ công tử nhà mình sẽ được gả cho ai, không thể nói bóng gió được.

Báo xong câu ấy, ông khom người cáo lui.

Trình Thủy ra vẻ dè dặt vuốt râu, đang định đắc ý vài câu thì thấy chân mày vợ mình nhíu lại, bèn nói: “Mình như thế là sao, đừng có trách Niệu Niệu nữa. Ương Ương đang kiểm hàng, đâu phải Niệu Niệu không để con bé gặp Viên Thiện Kiến!”

Tiêu phu nhân bất lực thở hắt ra, đây chính là hậu di chứng từ sau sóng gió chiếc bàn đó, hễ bà có chút bất mãn với con gái là cả chồng lẫn con đều nghi ngờ bà lại thiên vị. Bà mắng chồng: “Mình nói lung tung gì đấy, sao ta có thể nghĩ như vậy?!” Không phải bà không thấy tiếc cho Trình Ương, nhưng đôi khi đấy chính là duyên phận.

Trình Thủy đắc chí: “Thiếu niên mà, biết thích sắc cái gì gái tơ gì đó… Ôi chao Vịnh nhi, câu ấy nói sao hả?”

Trình Vịnh dúm dó: “Biết thích sắc đẹp thì yêu mến gái tơ.”*

(*Trích từ “Mạnh Tử – Vạn Chượng thượng”, ý nói tình cảm của con người sẽ tự đến theo từng giai đoạn cuộc đời, thuở nhỏ mến cha mẹ, lớn lên yêu nam nữ, có vợ con thì yêu mến ợ con.)

“Đúng, chính là câu này.” Trình Thủy vỗ đùi, “Được rồi, con về nghỉ trước đi. Đừng nói chuyện hôm nay cho Niệu Niệu biết, chớ để trẻ con suy nghĩ lung tung.”

Trình Vịnh vâng dạ, hành lễ với cha mẹ rồi lui xuống.

Thấy con trai đã đi, Trình Thủy quay sang nói với vợ: “Chuyện này thì có gì mà ủ dột. Nếu Viên Thận kia thật sự nhìn trúng Niệu Niệu, đến cửa cầu hôn thì chúng ta cứ đồng ý là xong. Không phải mấy hôm trước mình còn dặn ta dò hỏi tính cách cậu ta à. Không háo sắc không nghiện rượu, không vồn vã không ngông cuồng, làm người chính đáng, còn rất được bệ hạ coi trọng, mai sau… Khéo có khi còn có chức Tam công đấy… Ta thấy tốt lắm, hầy, phải là chúng ta không xứng với sự cao quý của Viên thị Giao Đông.”

Nói đến đây, ông thở dài: “Có lẽ cậu ta cũng chỉ thấy Niệu Niệu dễ nhìn nên mới nhìn thêm. Mình chớ nghĩ nhiều.”

Ông vào quan trường đã nhiều năm nên biết rõ quan hệ thông gia của các thế gia hào tộc, trừ khi giống như Vạn lão phu nhân và Vạn thái công đã qua đời, thật lòng mến mộ khó bị chia cắt, còn không thì hầu hết đều là môn đăng hộ đối. Nói khó nghe, nếu chẳng phải thiên hạ đại loạn, cho những người hùng nhà tranh như bọn họ một cơ hội thì gia thế của hai nhà Viên Trình thực sự khác nhau một trời một vực.

Tiêu phu nhân chợt nói: “Ta sẽ không để Niệu Niệu làm thiếp.” Dù nhà có cao quý đến mấy thì bà cũng không muốn.

Trình Thủy giật mình: “Ta còn tưởng mình đang nghĩ gì, thì ra là chuyện này, không phải chúng ta đã nói rồi à. Thà chấp nhận nhà thấp một chút, để Niệu Niệu sống bình an qua ngày.” Dù thế nào đi nữa ông vẫn muốn bảo vệ con gái.

Lúc này Tiêu phu nhân mới mỉm cười, sau đó cao giọng: “Đại nhân đừng coi nhẹ mình! Gì mà không xứng với chả xứng, chúng ta đi đến ngày hôm nay, chưa từng hà hiếp dân chúng, chưa hề giết người lành giành công lao, luôn bảo vệ người già phụ nữ, tận trung dẹp loạn vì bệ hạ, tất cả là dựa vào chính bản lĩnh bản thân, cúi đầu ngẩng cổ không thẹn với đất trời, việc gì xót xa! Hào tộc thế gia có thể vĩnh viễn không đổi ư, những người đi theo Lệ Đế nối giáo cho giặc, những kẻ theo nhầm bạo chúa, không tru di toàn tộc thì cũng thoi thóp lay lắt. Còn những kẻ bo bo giữ mình đã bị chiến loạn làm hại, cũng chỉ mấy năm đó, nếu trong tộc không xuất hiện con cháu có khả năng trở mình thì sau này còn có thể xứng nữa không?!”

“Nói hay!” Trình Thủy lớn tiếng khen, bàn tay như quạt hương bồ nắm lấy vai vợ ôm vào lòng, ông rất cảm kích lẫn kiêu hãnh, “Có thê tử như mình, ta còn cầu gì hơn!”

Trong mắt Tiêu phu nhân lóe ánh lệ, bà nghĩ: mình mới là người thật sự có phúc.