Tình Kiếm

Tình Kiếm - Chương 21: Chương 5: Kiếm thí phong mang





"Đúng là vừa ra cửa đã gặp quý nhân" Vân Cửu cười ha hả nói.
Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng quyết định hôm nay trở về Hoa Sơn, quyết định như vậy có nhiều nguyên nhân khác nhau. Với yêu cầu của Giang Thanh Nguyệt, hắn đương nhiên không còn cách nào khác, lại thêm Hoa Thiên Tinh trong đầu hắn không ngừng tác động, mặt khác trong lòng Nhược Hư cũng muốn trở về. Hắn biết được trên hỉ thiếp của Hoa Ngọc Loan không nói rõ chú rể là ai, mà Hoa Thiên tinh ở bên cạnh cứ bảo rằng Hoa Ngọc Loan đang đợi hắn trở về, tâm tư hắn cũng có chút xáo động. Dù sao, nhiều năm thầm thương nhớ trộm Hoa Ngọc Loan rồi, bảo bỏ cũng chẳng thế bỏ được, hắn đột nhiên suy nghĩ, nếu như Hoa Ngọc Loan có thể tiếp nhận Giang Thanh Nguyệt, nếu vậy chẳng phải….. Nghĩ đến đây hắn thầm mắng bản thân tham lam, bất quá trong lòng hắn thực sự muốn như vậy!
Vân Cửu và Phong Bình nghe nói Hoa Nhược Hư phải về Hoa Sơn, cũng nói là muốn đi cùng. Phong Bình thuận đường còn muốn thăm ý trung nhân của hắn, Vân Cửu đối với Hoa Nhược Hư lại tựa hồ rất hứng thú, bốn người nhân tiện kết bạn cùng đi, sáng sớm đã xuất hành, vừa mới ra khỏi khách điếm đã gặp mấy người mà Hoa Nhược Hư không muốn gặp là Diệp Bất Nhị và bốn tên hầu cận.
"Vân huynh nói đùa, Diệp mỗ mới là người được gặp khách quý" Diệp Bất Nhị cười nói, tuy nhiên Hoa Nhược Hư luôn cảm thấy nụ cười của lão thật dối trá, không biết vì lý do gì mà khi đối diện với Diệp Bất Nhị hắn lại luôn nảy sinh cảm giác này, "Diệp tiên sinh, không biết tới gặp chúng ta có việc gì không? Nếu không, thì chúng ta phải đi bây giờ" Hoa Nhược Hư nắm lấy tay Giang Thanh Nguyệt, định kéo nàng đi.
"Hoa công tử xin hãy dừng bước" Diệp Bất Nhị tựa hồ như không cảm thấy trong giọng nói của Hoa Ngược Hư có chút địch ý, trên mặt vẫn ra vẻ tốt bụng, khẽ mỉm cười "Vị cô nương này có phải là Giang đại tiểu thư?" Lão chuyển hướng nói với Giang Thanh Nguyệt.
"Mười năm trước cùng Giang huynh quen biết tương giao, năm ngoái còn gặp nhau một lần, có biết đâu lời từ biệt lại hóa thành vĩnh biệt, cũng may trong bất hạnh có đại hạnh, chính là hiền nữ có thể may mắn thoát khỏi ma trảo của gian đồ, việc này thật làm cho thúc phụ cảm thấy vui mừng" Diệp Bất Nhị đáy mắt ươn ướt, giọng nói tràn ngập vẻ thương tâm.
Hoa Nhược Hư lấy làm ngạc nhiên, chẳng lẽ Diệp Bất Nhị thật sự quen biết phụ thân Giang tỷ, hơn nữa lại có giao tình thâm sâu đến vậy? Nếu không phải, thì khả năng đóng kịch của hắn là quá giỏi.
Hắn đứng tại chỗ trầm ngâm, Giang Thanh Nguyệt cũng đã đi tới ra mắt "Cháu gái Thanh Nguyệt bái kiến Diệp thúc thúc!" Giang thanh nguyệt thanh âm có chút nghẹn ngào.
"Mau đứng lên, mau đứng lên, cháu không việc gì là tốt rồi!" Diệp Bất Nhị ra bộ dáng muốn đỡ Giang Thanh Nguyệt đứng dậy, nhưng Hoa Nhược Hư lại nhanh tay hơn đỡ nàng lên.
"Cháu ngoan, cháu không việc gì là tốt rồi, mấy ngày này ta vẫn lo cho an nguy của cháu, giang hồ đồn đại ầm ĩ, thiếu chút nữa ta nghĩ cháu đã gặp bất trắc, bây giờ nhìn thấy cháu ta đã an tâm rồi" Diệp Bất Nhị giọng nói kích động, Cháu yên tâm, từ đây về sau có ta ở đây, nhất định sẽ không để người khác đối xử với cháu bất lợi".
"Cảm ơn, Diệp thúc thúc" Giang Thanh Nguyệt trong lòng Hoa Nhược Hư cuối cùng bật khóc, nhiều ngày đã trôi qua, rốt cục cũng có người đến vì nàng mà chủ trì công đạo.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng vỗ vai Giang Thanh Nguyệt, bất đắc dĩ nhìn Phong Bình và Vân Cửu, xem ra hôm nay không thể đi rồi.
"Diệp đại tiên sinh, nơi này là đường lớn, không tiện nói chuyện, hay là trước hết mời Giang đại tiểu thư và bằng hữu tới chỗ ở của Diệp tiên sinh nói chuyện?" Trịnh Hành Anh lần này nói chuyện cực kỳ khách khí, ở bên cạnh đề xuất.

"Trịnh huynh nhắc nhở thật đúng, nếu như hiền nữ không phản đối, hãy cùng với Hoa công tử và Vân huynh, Phong đại hiệp đến chỗ ta làm khách, ta sẽ làm lễ tẩy trần cho cháu" Diệp Bất nhị vội vàng nói.
Giang Thanh Nguyệt nhìn nhìn Hoa Nhược Hư, như muốn hỏi ý kiến hắn, Nhược Hư gật gật đầu, hắn biết thực ra Giang Thanh Nguyệt rất muốn đi, dù sao bây giờ cũng không vội về Hoa Sơn, cứ tới chỗ của Diệp Bất Nhị vậy.
"Chỗ này tạm thời là nơi ở của ta, có chút đơn sơ, mong các vị cứ thoải mái" Bước vào căn phòng nhỏ, Diệp Bất Nhị tỏ vẻ xin lỗi, đến khi vào rồi mới thấy cái gì là đơn sơ của hắn không biết phải gọi là gì nữa.
"Đơn sơ ư, quá xa hoa mới đúng, thật nhìn không ra là người này xa hoa đến vậy" Hoa Nhược Hư trong lòng thầm nghĩ.
Căn nhà mặc dù không lớn, nhưng vật dụng thứ gì cũng có, nha hoàn với người hầu cũng có đến mấy người.
"Nhà lão tiểu tử này chắc chắn có nhiều tiền, hôm nào ta phải ghé thăm một chút" Vân Cửu trong lòng thầm nghĩ, chỗ ở tạm thời mà đã như vầy, tưởng tượng ra nhà của hắn thì không biết thế nào.
Diệp Bất Nhị tiếp đãi một bàn tiệc rượu, đối với Giang Thanh Nguyệt vẫn ôn tồn hỏi han, hết thảy ra dáng hiền lành trưởng bối, nếu không phải Hoa Nhược Hư vốn không có ấn tượng tốt với hắn, khẳng định cũng sẽ lầm tưởng là hắn thật lòng quan tâm đến Giang Thanh Nguyệt, chỉ là hắn với Diệp Bất Nhị có chút thành kiến, trong lòng sớm nhận ra lão vì có âm mưu nên mới làm như vậy.
Hoa Nhược Hư âm thầm quan sát bốn người bên cạnh, phát hiện ra trừ Trịnh Hành Anh là ngoại đạo, còn lại ba người đều mang bộ dạng như chẳng liên quan đến sự tình, chỉ là Viên Năng hoà thượng kia tựa như thường xuyên cố ý liếc nhìn hắn, tựa như đối với Hoa Nhược Hư hắn cảm thấy hứng thú.
Phong Bình và Vân Cửu chỉ lo ăn lo uống, những thứ khác lại chẳng để ý, Trịnh Hành Anh nhìn thấy bộ dạng hai người, trên mặt thoáng hiện vẻ coi thường.
"Hoa lang, chàng nói xem Diệp thúc thúc là người như thế nào?" Ban đêm, dưới sự nhiệt tình của Diệp Bất Nhị, bốn người được giữ nghỉ ngơi lại đây, Giang Thanh Nguyệt và Hoa Nhược Hư mỗi người được cấp một căn phòng, tuy nhiên Giang Thanh Nguyệt lại ở lại bên phòng Nhược Hư không trở về.
"Ông ta à, nhìn qua có vẻ là người tốt" Hoa Nhược Hư miễn cưỡng trả lời.
"Thật vậy sao? Chàng nghĩ vậy ta cũng thấy yên tâm, vì ta cũng chưa tin tưởng lắm" Giang Thanh Nguyệt thấp giọng nói.

"Thanh tỷ, nàng không tin cái gì?" Hoa Nhược Hư cảm thấy chính mình như mới quen biết Giang Thanh Nguyệt, vội hỏi.
"Ta cũng không biết, chỉ là ta cảm giác có cái gì đó không đúng" Giang Thanh Nguyệt nằm trong lòng hắn ôn nhu nói "Bất quá chàng nói ông ta là người tốt, nên ta cũng tin vậy"
"Thanh tỷ, nàng tín nhiệm ta ư?" Hoa Nhược Hư cười khổ nói.
"Ngốc tử, ta không tin chàng thì tin ai?"Giang Thanh Nguyệt lườm yêu hắn.
"Thanh tỷ, ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này, kỳ thật, ta hiểu là Diệp Bất Nhị không thể tin được, chỉ là ông ta không lộ sơ hở gì ra ngoài, ta nghĩ chúng ta nên sớm rời khỏi nơi đây." Nhược Hư nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
"Đệ đệ, cẩn thận, có người đến" đột nhiên trong lòng truyền đến thanh âm của Hoa Thiên Tinh.
"Thanh tỷ, đừng nói chuyện nữa, có người đến" Hoa Nhược Hư truyền âm tới Giang Thanh Nguyệt, Giang Thanh Nguyệt ngạc nhiên, gật gật đầu.
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng cầm lấy Tình Kiếm, lúc này cảm giác bên ngoài truyền đến tiếc bước chân rất nhỏ. Mới cách biệt có nửa tháng mà công lực hắn đã tiến triển nhanh chóng, lúc này đã đạt tới cảnh giới nhất lưu cao thủ, nhưng lại chưa có kinh nghiệm thực chiến, có lẽ đêm nay là cơ hội cho hắn thể hiện thân thủ.
Kẻ ấy đến cạnh cửa sổ, tựa như đang nghe ngóng động tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Giang Thanh Nguyệt và Hoa Nhược Hư không hề di chuyển, ánh mắt khẽ nhắm lại, kẻ đến rốt cục yên tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ. Một bóng đen nhằm hướng giường đánh tới, nhẹ nhàng phách ra một chưởng.
Giang Thanh Nguyệt chưởng trái dùng sức đẩy Nhược Hư ra, hắn vừa lăn đi bỗng nhiên nhúc nhích, xoay người đứng bật dậy, đinh đinh một tiếng, Tình Kiếm đã xuất ra khỏi vỏ, hàn mang lấp lánh hướng thẳng tới kẻ mới đến. Giang Thanh Nguyệt cũng đã chuyển người dừng lại trên mặt đất, không kịp rút kiếm, cánh tay nhẹ giương, một đạo chưởng phong bổ về phía kẻ ấy.
Kẻ mới đến hơi kinh hãi, dường như không ngờ người trong phòng lại không ngủ, hơn nữa lại có đến hai người, càng không nghĩ là võ công hai người này so với tưởng tượng của hắn cao hơn nhiều, mắt thấy thế tấn công khó đỡ được của hai người đang tới gần, y vội lắc mình một cái lộn ra bên ngoài, trước khi rời đi ánh mắt lại liếc về phía Tình Kiếm trên tay Nhược Hư với vẻ tham lam.

"Chớ đuổi theo, ngươi không phải là đối thủ của hắn" Nhược Hư vừa định đuổi theo, Hoa Thiên Tinh trong lòng vội ngăn hắn lại, Nhược Hư chỉ đành dừng chân vẻ bất phục, trơ mắt nhìn người nọ chạy ra ngoài, trông bóng lưng của hắn thật cao lớn, có lẽ là một nam tử hán.
"Một kích không xong lại tháo lui, bỏ chạy nhanh thật!" Giang Thanh Nguyệt thì thào nói.
"Thanh tỷ, nàng nói kẻ ấy là ai?" Nhược Hư hỏi khẽ.
"Ta cũng không biết, tựa hồ hắn đến là nhằm vào chàng, hơn nữa lại rất quen thuộc nơi này" Giang Thanh Nguyệt lắc lắc đầu nói.
Nơi đây vừa xảy ra chuyện lập tức kinh động đến những người khác, chẳng bao lâu sau năm người Diệp Bất Nhị và Phong Bình, Vân Cửu cũng đã ập đến.
"Hoa lão đệ, xảy ra chuyện gì vậy? Hình như ta nghe thấy tiếng đánh nhau" Phong Bình hỏi.
"Vừa rồi có người đến tập kích Hoa lang, bất quá một chưởng không đắc thủ đã chạy rồi, võ công rất cao, chúng ta không đuổi kịp hắn" Giang Thanh Nguyệt thanh âm dịu dàng thêm vào một ít dáng vẻ bất đắc dĩ.
"Hỗn láo, kẻ nào to gan đến vậy, hoàn toàn chẳng để Diệp Mổ ta vào mắt. Hiền nữ yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra ra là ai" Diệp Bất Nhị giận đến tím mặt.
"Đệ đệ, người tập kích các ngươi không phải bọn hắn" trong lòng truyền đến thanh âm Hoa Thiên Tinh, Nhược Hư rùng mình.
"Tỷ tỷ, làm sao mà người biết?" Hắn trong lòng thầm hỏi "
Tỷ tỷ ta thần thông quảng đại, đương nhiên là phải biết, chỉ cần ta thấy lại kẻ kia nhất định sẽ nhận ra" Hoa Thiên tinh nói một cách bí ẩn.
"Dám ở phủ của Diệp tiên sinh hành thích, đúng là không phải do người bình thường làm ra, tửu quỷ, ngươi nói có phải không?" Vân Cửu cười hì hì, thanh âm có chút quái dị.
"Đương nhiên đương nhiên, có điều làm sao người này thoáng cái lại tìm được chỗ ở của Hoa lão đệ? Không phải là đánh bừa đánh bậy chứ?" Phong Bình trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
"Có lý, rất có lý, chẳng lẽ là do người tại đây ra tay? Phì phì, Diệp đại tiên sinh đừng nên hiểu nhầm, ta chỉ là tuỳ tiện nói ra, chớ có tưởng thật, thế nào mà Diệp đại tiên sinh ngài lại làm như vậy được? Ực, ta lại nói sai rồi, ta muốn nói làm sao người trong phủ của Diệp đại tiên sinh có thể làm thế chứ? Ấy ấy, cũng không phải, ý ta vừa là không phải Diệp đại tiên sinh làm cũng chẳng phải người trong phủ của ngài làm. Già rồi, ta thật sự già rồi, nói chuyện hồ đồ quá cỡ, bất quá Diệp đại tiên sinh ngài sẽ không trách ta chứ?" Vân Cửu làm ra vẻ luống cuống, tựa như sợ Diệp Bất Nhị hiểu lầm.

"Đương nhiên là không, Vân huynh thật đúng đã nhắc nhở ta, ta cũng mới đến chỗ này, một ít hạ nhân cũng vừa tuyển tới, nói không chừng bọn họ thật sự có vấn đề, ta đi trước xem vậy" Diệp Bất Nhị trong lòng thầm mắng Vân Cửu không biết bao nhiêu lần, bất quá trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, lại phải lập tức đi điều tra, Vân Cửu không thể không bội phục khả năng hàm dưỡng của con người này.
"Hoa lão đệ, hai người cũng phải cẩn thận, ta thấy, ngày mai chúng ta nên rời khỏi chỗ này" bọn người Diệp Bất Nhị vừa rời đi, Vân Cửu sắc mặt ngưng trọng nhìn Nhược Hư nói.
"Vân đại ca nói có lý, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này" Nhược Hư gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lông mày lại nhíu lên nói "Chỉ là không biết tại sao có người đến tìm ta gây phiền toái? Theo lý mà nói, bọn họ nên tìm Thanh tỷ mới đúng, chẳng lẽ bọn họ biết ta và Thanh tỷ ở chung một chỗ?”
"Hoa lão đệ, ngươi không nhớ thanh kiếm trên tay ngươi ư?" Vân Cửu thở dài một hơi nói" Mặc dù ngươi chưa nói, nhưng giờ ta có thể khẳng định, thứ ngươi đang cầm trên tay chính là Tình Kiếm, mà ta biết rồi thì người khác cũng biết, Diệp Bất Nhị là người khôn khéo, hắn khẳng định đã phát hiện ra."
"Nguyên lai là vậy, chỉ là ta không rõ một vấn đề, thanh kiếm này bề ngoài nhìn cũng bình thường như mọi thanh kiếm khác, không có gì đặc biệt, làm sao người ta lại có thể nhận ra? Hơn nữa, trước đây chưa có ai từng gặp qua nó?" Nhược Hư trầm ngâm nói.
"Hoa lão đệ, một người biết về kiếm, chỉ cần liếc qua một cái là có thể biết đấy là bảo kiếm hay không" Vân cửu nói, "Đương nhiên, ta là ngoại lệ, mặc dù ta không am tường về kiếm, nhưng đối với bảo vật, ta có một loại cảm giác trời sinh, ngày đó khi lần đầu tiên nhìn thấy Hoa lão đệ, ta đã phát giác ra thanh kiếm trên tay ngươi nhất định bất phàm".
"Hoa lang, Vân đại ca nói đúng, xem ra tin tức Tình Kiếm ở trên người chàng đã có người biết, từ nay về sau chúng ta càng phải cẩn thận hơn" Giang Thanh Nguyệt thở dài một hơi, thầm nghĩ vì thanh kiếm này mà mình tan nhà nát cửa, chẳng lẽ bây giờ lại còn muốn chuyển tai hoạ lên mình tình lang hay sao, lúc trước đưa Tình Kiếm cho chàng chẳng hóa ra là hại chàng à?
"Thanh tỷ, nàng yên tâm, ta bây giờ không phải như trước kia, ta đã có thể chiếu cố bản thân, chỉ là Thanh tỷ nàng đi theo ta có lẽ phải chịu khổ" Nhược Hư ôm Giang Thanh Nguyệt ôn nhu nói.
"Hai người các ngươi cứ từ từ thân mật, chúng ta đi trước đây, bất quá Hoa lão đệ ngươi cần phải giữ ý một chút, đề phòng còn có người đến nữa" Vân Cửu vẻ mặt mờ ám, lôi kéo Phong Bình, hì hì bước ra.
"Đều tại chàng cả, bây giờ bị người khác chê cười rồi đấy" Giang Thanh Nguyệt đỏ mặt, có chút trách cứ Nhược Hư, lại không biết bộ dạng thẹn thùng của nàng lúc này càng động lòng người hơn, khiến cho Nhược Hư thiếu chút nữa đã nhịn không được, bất quá đang trong lúc nguy hiểm nên hắn cũng không dám làm càng.
"Tỷ tỷ, bao giờ thì võ công ta mới giỏi được đây?" Nhược Hư trong lòng thầm hỏi Hoa Thiên Tinh, vì Hoa Thiên tinh từng nói cần đến ba tháng, hắn còn tưởng là ba tháng trôi qua rất nhanh, nhưng mà bây giờ nghĩ lại cảm thấy ba tháng thật sự là quá dài.
"Đệ đệ thông minh, không cần phải vội, học võ không thể nhanh được" Hoa Thiên tinh vội vàng dỗ dành hắn, hệt như gạt gẫm tiểu hài tử.
"Tỷ tỷ, ta còn có thể không vội sao? Ta không thể cứ để cho Thanh tỷ bảo vệ ta mãi, hơn nữa ta còn muốn bảo vệ ngược lại cho Thanh tỷ" Nhược Hư thật sự có chút nóng vội, bây giờ Tình Kiếm trên tay hắn đã có kẻ biết, phiền toái e rằng sẽ tiếp tục kéo đến, mà cừu nhân vốn có của Giang Thanh Nguyệt chắc chắn cũng sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy, bằng vào thực lực bấy giờ của bọn họ, khẳng định là khó có thể cùng vô số địch nhân chống cự.