Tình Kiếp Tam Sinh

Chương 9: Chúng ta hẳn đã từng quen biết




Tôi mượn màn đêm để ẩn mình, ngồi sau gốc cây mai nghe bọn họ nói chuyện.

“Sư huynh!”. Đạo cô khẩn thiết nói: “Bây giờ yêu tinh sói đến quấy nhiễu, sao huynh vẫn để cái đồ yêu vật không rõ lai lịch ấy ở đây? Phải trừ khử sớm mới phải chứ!”.

Tôi thở dài, đã nói đến mấy nghìn lần rồi, ừ thì lai lịch của tôi không rõ, nhưng tôi thực sự không phải là yêu quái đâu! Phá hủy Thiên Tỏa tháp của các người, lẽ nào vẫn không thể chứng minh thân phận của tôi sao! Ngu ngốc quá! Con người thật là ngu ngốc không thể chịu nổi!

Tôi ở đây vẫn còn chưa cảm thán xong, lại nhìn thấy bóng Trùng Hoa ở phía kia lay động, nói: “Việc này để hôm khác bàn tiếp”. Giọng nói của chàng có chút khản đặc yếu ớt, như thể bị người ta chuốc cho không ít rượu.

Say rồi.

Đạo cô kia vẫn không buông tha: “Lẽ nào sư huynh nhìn thấy đồ yêu quái đó bề ngoài yếu ớt mà sinh lòng cảm mến?”.

Trùng Hoa hơi cáu, hất tay cô ta ra hạ giọng quát: “Nói linh tinh gì thế!”.

“Muội nói linh tinh thì còn tốt”. Nữ tử lạnh lùng nói: “Sư huynh hẳn chưa quên, lúc đầu chính vì sư phụ mềm lòng, đã thu nạp tên yêu tinh sói ty tiện Hô Di đó, cuối cùng mới dẫn đến đại nạn của Lưu Ba hai mươi năm trước. Thanh Linh vạn lần mong sư huynh đừng đi theo vết xe đổ của sư phụ”.

Trùng Hoa im lặng một lát, xua tay: “Muội hãy về đi”.

Tôi dẩu môi suy nghĩ, theo như đạo cô vừa rồi nói, yêu tinh sói Hô Di có lẽ là một kẻ lấy oán báo ân, bất nhân bất nghĩa, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm duyệt quỷ vô số lần bên bờ Vong Xuyên của tôi, tay yêu sói đó hẳn không phải là kẻ như vậy.

Xem ra việc hai mươi năm trước có uẩn khúc rồi!

Sau khi Thanh Linh đạo cô về, Trùng Hoa đứng một mình trong góc tối một lúc rồi mới vịn vào tường chậm rãi bước vào tẩm điện của chàng.

Nhìn bóng hình cô đơn của chàng, tôi thở dài một tiếng.

Kiếp trước, mỗi khi Mạch Khê vấp ngã, tôi đều thương xót bảo vệ cục cưng của mình, chưa từng để cho chàng phải cảm thấy buồn bã cô đơn. Mà Mạch Khê kiếp này mặc dù đã trở thành một Trùng Hoa tôn giả chí cao vô thượng, nhưng khi uống say ngay cả một người hầu hạ cũng không có. Có lẽ chàng còn không được thoải mái bằng Trường An đang ngủ say như chết trong phòng của tôi.

“Ai?”. Chàng quay phắt đầu lại.

Tôi chớp chớp mắt, càng cảm thấy ngày thường chàng cũng phải sống rất mệt mỏi, say rượu mà tiếng thở khẽ của tôi cũng làm chàng chú ý, xem ra bình thường lòng cảnh giác của chàng nhất định là chất đầy hàng lớp.

Thấy không có ai đáp lại, Trùng Hoa đứng thẳng lên, chậm rãi đi về phía tôi. Tôi biết mình không trốn được, liền đường đường chính chính đi ra, cười với chàng: “Ồ! Buổi tối tốt lành!”.

Nhìn thấy tôi, lông mày chàng nhíu chặt lại rồi quay người bỏ đi, giống như nhìn thấy một thứ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Chàng sải những bước dài, không thấy loạng choạng nữa.

Tôi sững người, lửa giận bốc cao ba trượng trong lòng. Tôi xấu đến mức ma chê quỷ hờn hay sao mà chàng phải vội vàng tránh xa như thế?

“Đứng lại!”. Tôi hét lên.

Bước chân của chàng càng nhanh hơn, chỉ vài bước là đã không nhìn thấy bóng người rồi.

Tôi càng bốc hỏa. Trốn à? Để em xem chàng sẽ trốn em như thế nào!

Tôi đi về ngôi nhà tranh rách nát, túm lấy Trường An đang say giấc nồng trong chăn ra. Nó chớp chớp đôi mắt còn đang ngái ngủ, ù ù cạc cạc chưa hiểu gì. Tôi nhăn răng cười với nó: “Trường An à, giúp tôi làm một việc được không?”.

Lúc này nó mới quay đầu lại nhìn tôi, sững ra một lát, hét to hai tiếng kinh hoàng, chân tay hoảng loạn muốn cuộn tròn người lại không cho tôi nhìn thấy.

Tôi nghiêm mặt xách cổ áo nó đi ra ngoài. Đem nó đến chỗ gần tẩm điện của Trùng Hoa nhất, tôi vỗ vỗ vào khuôn mặt đang nước mắt nước mũi giàn giụa của nó: “Khóc đi, khóc to lên”.

Nó ngẩn ra nhìn tôi.

Tôi nhếch miệng, để lộ nụ cười vừa tươi sáng vừa dâm đãng: “Tôi nghĩ, cái đó của cậu tuy nhỏ, nhưng méo mó có hơn không, tim tôi mặc dù đã thuộc về tiên tôn của cậu, nhưng mà đứng trước một cậu bé xinh đẹp thế này, khó lòng kiềm chế nổi cái ham muốn đó. Hôm nay cậu chiều tôi nhé”.

Trường An như bị sét đánh bên tai, ngây người ra vì sợ.

Như thế cũng phải, nửa đêm canh ba, một sinh vật giống cái không rõ lai lịch xông vào phòng cậu ta, đem cậu ta bắt đi nói muốn cưỡng bức cậu ta. Cho dù là ai cũng không khỏi chấn động. Cho nên tôi vô cùng độ lượng cho phép cậu ta được ngây ra một lúc. Sau đó thì hài lòng nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa của Trường An.

“Không!”. Chân cậu ta mềm nhũn bò đến chỗ gần sát kết giới, đập vào kết giới hét toáng lên: “Tiên tôn cứu con! Tiên tôn ơi! Trường An còn nhỏ! Trường An không muốn chết!”.

Khóc được một lúc, tiên tôn nhà cậu ta cuối cùng cũng ôm trán, mặt mày sầm sì xuất hiện. Chàng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Trường An hạ giọng quát: “Giỏi lắm!”.

Tôi cho rằng, vị tiên tôn vừa nhìn thấy tôi đã chạy thì cũng chẳng giỏi hơn cậu ta là bao.

Tôi cười lạnh lùng, Trường An đang nằm bò trên đất, mông chổng cao, tôi đạp đạp vào cái mông cậu ta, nói: “Được rồi, đã có tiên tôn nhà cậu thế chỗ cho cậu rồi, hôm nay tôi sẽ tha cho cậu, quay về ngủ đi”.

Trường An ngước nhìn Trùng Hoa, rồi lại quay đầu nhìn tôi, thấy chúng tôi đều ngầm cho phép, Trường An vội vàng lăn mấy vòng rồi co cẳng chạy, ngay cả quay đầu lại cũng không dám.

Tôi nhìn Trùng Hoa, cười đắc ý. Chàng day day trán, nhắm mắt không nhìn tôi nói: “Có chuyện gì?”.

“Chẳng có chuyện gì cả”.

Gân xanh trên mu bàn tay chàng nổi lên. Không nói thêm lời nào, chàng quay đầu bỏ đi.

Trước khi chàng ra khỏi kết giới, tôi vội túm lấy tay áo của chàng. Có lẽ vì say rượu, phản ứng của chàng chậm hơn nhiều, bị tôi tóm được. Tôi nói: “Chàng trốn tôi làm gì? Tôi không ăn thịt chàng đâu”.

“Không trốn”, chàng đáp, “Ngươi vốn dĩ là tù nhân trong địa giới Lưu Ba...”.

“Đúng vậy, tôi là kẻ bị giam, nếu trốn thì cũng phải là tôi trốn chàng, chàng làm thế này là có ý gì? Mặt tôi mọc mụn mủ hay lông lá đen sì hay sao? Chàng nhìn tôi một cái thì mắt sẽ bị ruồi nhặng làm tổ sao? Sẽ thượng thổ hạ tả sao, mồm miệng mắt mũi sẽ chảy máu sao? Sẽ...”.

Tôi vẫn chưa nói xong, chàng liền hít sâu một hơi, quay lại nhìn tôi. Đây vốn dĩ là ánh mắt thẳng thắn và trong sáng thể hiện sự không chịu thua và muốn chứng minh bản thân của chàng, nhưng tôi lại không hề trong sáng như chàng.

Tôi nhìn thấy cả một bầu trời sao in trong đôi mắt trong veo của chàng, nhìn thấy cả những bông tuyết trắng phau và những bông hoa mai âm thầm tỏa hương, và còn có cả bóng tôi trong đó nữa.

Tất cả in sâu trong mắt chàng.

Đã rất lâu rồi tôi không thấy chàng nhìn tôi chăm chú thế này, tôi bất giác bước lên phía trước một bước, áp sát người chàng, bàn tay đang kéo tay áo chàng thuận thế nắm lấy tay chàng.

Bóng tôi trong mắt chàng nở nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt chàng dịu dàng, không hề đẩy tôi ra. Nụ cười của tôi càng rộng mở hơn.

“Hương thầm tuyết trắng, lại còn có chàng, Tam Sinh mãn nguyện rồi”.

“Hương thầm tuyết trắng, còn có Tam Sinh, Mạch Khê mãn nguyện rồi”. Đây vốn là lời Mạch Khê nói với tôi từ kiếp trước.

Chàng nghe câu đó, trong phút chốc khẽ lặng người, nhíu mày, như thể đột nhiên bừng tỉnh, chàng bỗng đẩy tôi ra bản thân lại không đứng vững, trượt ngã trên nền tuyết. Biểu hiện của chàng có vẻ bối rối.

Tôi tiến đến định đỡ chàng, chàng giơ tay ngăn bước chân tôi. Chàng ôm đầu, ngồi trên nền tuyết không nói một câu.

“Mạch... Trùng Hoa, chàng...”.

“Chúng ta hẳn đã từng quen biết?”.

Chàng hỏi tôi như vậy tôi phải trả lời thế nào? Đúng, chúng ta quen biết nhau. Ở đâu? Ở địa phủ, bên bờ sông Vong Xuyên... Chỉ sợ tôi nói như vậy, chàng lại cho rằng tôi nói đùa.

Tôi gãi gãi đầu: “Ồ, nếu như chàng nhìn thấy tôi quen quen, vậy thì là có duyên đấy, duyên phận!”.

“Duyên phận?”. Chàng nhếch môi cười, như thể cực kì giễu cợt, “Thế gian này làm gì có nhiều duyên phận thế...”.

Nghe chàng nói một câu như đã nhìn thấu nhân tình thế thái như vậy, tôi nhíu mày hỏi: “Sao lại không có? Tôi với chàng tương ngỗ rõ là có duyên phận, có thể ở đây nói chuyện cũng là duyên phận rồi”. Một hòn đá như tôi có thể đến nhân gian để quyến rũ chàng càng là một duyên phận cực kỳ lớn. Đương nhiên câu này tôi đã nén lại, không nói cho chàng nghe.

Chàng nằm trên tuyết, mượn ánh trăng nhìn tôi một hồi, sau một lúc lâu đôi môi mỏng mới khẽ nói ra hai chữ “nghiệt duyên”.

Tôi thầm gật gật đầu, nghiệt duyên thì cũng là duyên. Hơn nữa so với duyên bình thường thì lại càng vấn vít, càng dài lâu. Tôi đang thích thú thì chợt nghĩ không ổn. Nghe giọng điệu chàng tỏ ý rất coi thường mới đúng. Tôi kiên quyết không cười cho chàng phải uổng công mong đợi. Hơn nữa... Tôi liếc mắt ngó tư thế chàng nằm trên tuyết.

Quả thật là một dáng nằm rất tiện cho người ta sàm sỡ!

Thế là, tôi nũng nịu chỉ vào chàng nói: “Chàng, chàng, chàng! Chàng thật là làm tôi tức chết!”.

Mắt chàng khẽ nheo lại, vẻ mặt trở nên rất sâu xa.

Tôi xoay mông lại, làm ra vẻ tức giận bỏ đi, chờ đến lúc đi đến bên người chàng thì kêu lên: “Ôi chao! Thật là trơn!”.

Rồi làm một tư thế mà tôi cho rằng tuyệt đẹp, ngã lên người chàng. Đây vốn là một tư thế được tính toán chính xác, đáng lý ra thì cú ngã này phải làm tôi ngã lên ngực chàng, dệt nên câu chuyện mỹ nhân yểu điệu thẹn thùng nằm trên ngực anh hùng.

Nhưng thật không ngờ tôi cũng bị trượt chân ngã như Trùng Hoa, ngã trên người chàng với một tư thế cực kỳ không đẹp, đầu đập vào đầu. Đáng tiếc là môi thì lại không đập vào môi, mà đập vào trán chàng.

Tôi chỉ nghe thấy người nằm dưới hự lên một tiếng, rồi ngay tức khắc không có phản ứng gì nữa.

Khi tôi ôm đầu bò dậy, Trùng Hoa nằm trên đất nhắm chặt hai mắt, trán bị răng cửa cứng như đá của tôi đập vào để lại hai lỗ máu.

“Ê...”. Tôi ngập ngừng đưa tay chạm vào chàng: “Này...”, rồi lại vỗ vỗ vào má chàng, chàng vẫn không có phản ứng gì. Tôi có chút hoang mang, lần này không phải là bị tôi tiễn thẳng đi gặp Diêm Vương đấy chứ, nhưng kiếp này của chàng vẫn chưa độ xong, thế này thì sẽ xảy ra chuyện mất.

“Trùng Hoa! Trùng Hoa! Không đến nỗi thế chứ!”. Tôi gãi gãi đầu. Dù sao chàng cũng là một tiên tôn mà, sao lại có thể bị một nữ nhi như tôi va chết, việc này, việc này... việc này mà truyền ra ngoài thì tức cười lắm. Tôi vừa hoang mang ấn vào nhân trung của chàng vừa thì thầm nói: “Mạch Khê à Mạch Khê, chàng nhất thiết đừng để em gây đại họa, va chết thiên thần ứng kiếp thì sẽ bị trời phạt mất, Mạch Khê à...”.

Tôi khóc lóc giàn giụa gọi tên chàng một hồi, chàng dường như cực kỳ hiểu cho nỗi khó xử của tôi, chẳng bao lâu chàng rên lên một tiếng rồi chầm chậm mở mắt ra. Tôi mừng quýnh chắp tay vái lạy tạ ơn Diêm Vương đến mấy mươi lần.

“Sư phụ...”. Chàng nhìn tôi khẽ gọi.

Tôi ngây ra, bây giờ mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong miệng chàng. Có lẽ là hơi rượu bốc lên đầu, ý thức mất kiểm soát rồi.

“Sư phụ”. Chàng lại gọi, “Tại sao...”.

“Gì cơ?”. Chàng nói quá nhỏ, tôi nghe không rõ tý nào, liền kề sát đầu vào môi chàng, chăm chú lắng nghe, nhưng mà lời của chàng, tôi nghe như sấm đánh bên tai, đầu óc quay mòng mòng một lúc. Chàng nói: “Sao lại nảy sinh tình cảm như vậy với Hô Di?”.

Chúng ta tạm thời không bàn sư phụ của Trùng Hoa và Hô Di nảy sinh tình cảm như thế nào. Điều tôi tò mò hơn là sư phụ của Trùng Hoa rốt cuộc là nam hay là nữ?

Tôi hỏi khéo: “Sư phụ của chàng là nam hay là nữ? Sư phụ chàng yêu Hô Di sao? Bọn họ đến mức độ nào rồi? Sau đó thì xảy ra chuyện gì? Hô Di tại sao lại bị nhốt trong tháp vậy? Sư phụ của chàng bây giờ thế nào?”.

Tôi chớp chớp mắt, im lặng chờ Trùng Hoa trả lời.

Nhưng chàng lại ngả đầu sang một bên, ngủ mất.

Tôi bóp tay.

Cái cảm giác hiếu kỳ không được thỏa mãn làm cho tôi bực mình muốn chọc mạnh vào hai lỗ răng trên trán chàng. Nhưng mà nhìn dáng ngủ bình yên của chàng, cuối cùng tôi chỉ thở dài một hơi, cam chịu xé váy mình thành những dải vải rách, băng lại vết thương cho chàng.

Tôi nghĩ Trường An đang ngủ trong phòng, lôi tiên tôn của cậu ta vào phòng thế này thì không được thanh nhã lắm, hơn nữa cũng không tiện cho tôi sàm sỡ chàng.

Suy tính trước sau một hồi, tôi kéo chàng đến dưới gốc mai, để cho chàng gối lên chân tôi, còn tôi thì ngồi tựa gốc mai, vuốt ve trán chàng, nhéo nhéo tay chàng, sau đó hôn chụt một cái lên môi chàng, rồi ngủ một giấc khoan khoái nhất từ bao lâu nay.

Ngày hôm sau tỉnh lại, thấy một đôi mắt trong veo đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cười, vẫy tay với chàng: “Chào buổi sáng, tiên tôn! Chàng vẫn còn ở đây à?”.

Chàng lại nhắm mắt hít một hơi sâu, dường như rất nỗ lực giữ bình tĩnh, sao đó một hồi lâu mới ức chế nói: “Cởi dây thừng ra”.

Tôi cười gượng hai tiếng, cởi sợi dây thừng buộc cổ chàng và chân tôi lại với nhau, hồn nhiên nói: “Chẳng phải là vì sợ chàng chạy mất sao?”.

Không chờ tôi cởi xong dây thừng, chàng liền vùng vẫy đứng dậy, chau mày trừng trừng nhìn tôi.

Tôi xòe tay ra với vẻ vô cùng bất đắc dĩ: “Tôi biết sau khi tỉnh dậy nhất định chàng sẽ chạy, sau đó phủ nhận sự thực chúng ta đã ngủ chung với nhau một đêm. Cho nên tôi đã niệm mười bảy, mười tám câu thần chú lên dây thừng. Chỉ có làm như vậy mới có thể chứng minh tối qua chàng đã thực sự ngủ với tôi. Theo quy định của con người, chàng hãy có trách nhiệm với tôi đi, Mạch... Trùng Hoa”.

Mỗi khi tôi nhả một từ ra, sắc mặt của chàng càng thêm tối sầm, mà đến câu cuối cùng thì sắc mặt hiện lên màu vừa đỏ vừa đen hiếm thấy: “Không... Không... Không biết...”.

Chàng run rẩy hồi lâu mà vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Tôi thở dài giúp chàng: “Không biết xẩu hổ”. Có thể làm cho tiên tôn mặt lạnh tức đến mức này, thật là một việc đáng tự hào. Tôi nói: “Không biết xấu hổ cũng tốt, biết xấu hổ cũng tốt. Trùng Hoa, chàng đều phải lấy tôi”.

Chàng nhìn tôi một hồi, dường như đã trấn tĩnh lại. Vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng: “Ta tuy rằng say rượu, nhưng đã làm việc gì ta đều nhớ rõ ràng. Ngươi và ta không thuộc cùng một loài. Sao ta có thể làm việc đó với ngươi được chứ?”.

Tôi hiếu kỳ: “Không phải cùng một loài thì không thể làm hay sao? Vậy nhu cầu của chàng và Hô Di thì sao?”.

Vẻ mặt của Trùng Hoa đột nhiên lạnh hẳn xuống. Thần sắc trong mắt giống như muốn băm vằm tôi thành nghìn vạn mảnh. Chàng phất tay áo, giận giữ bỏ đi. Hòn đá tôi đây vốn cứng đầu, việc này không làm cho rõ ràng thì đêm nay chắc chắn tôi sẽ ngủ không yên. Tôi vội vàng đuổi theo, cao giọng hét to: “Này! Hô Di và sư phụ chàng thì sao? Chuyện của họ là sao? Sư phụ chàng...”.

Một luồng sát khí vụt qua tai tôi, đập vào nền tuyết sau lưng, làm bụi tuyết bay lên mù mịt.

Tôi sững người lại.

“Câm miệng”. Chàng ném lại hai tiếng lạnh lùng, quay người bỏ đi.

Mạch Khê chưa từng thể hiện thần sắc như vậy với tôi. Cho dù lần trước ở âm phủ chàng ném cầu lửa vào tôi cũng không hề có thần sắc làm cho người ta lạnh lẽo, kinh sợ thế này.

Thần sắc như vậy của chàng tôi chỉ nhìn thấy một lần. Đó là ở kiếp trước khi hai tên lưu manh du đãng vào nhà sàm sỡ tôi, chàng mới như thế.

Xem ra thì chàng cực kỳ kỵ người khác nhắc đến việc của sư phụ của chàng và Hô Di. Có lẽ chàng ghét Hô Di ngoài việc kì thị vì khác biệt sinh lý ra thì còn thù hận về tư tưởng tình cảm hơn nhiều. Xem ra, chàng rất quan tâm đến sư phụ của chàng…

Thậm chí đối với sư phụ có chút... không bình thường.

Thế là, tôi càng hiếu kỳ sư phụ của chàng là nam hay nữ.