Trong lúc Thần tộc thần hồn nát thần tính, thì Yêu tộc lại một mảnh tĩnh lặng.
Khi Dạ Đàm thức dậy, mặt trời đã lên cao. Bên người, Huyền Thương quân đang dùng lá chuối tây, đuổi muỗi cho nàng cả một đêm. Thanh Quỳ đã dậy từ sớm, lúc này đang hái chút thảo dược, Triều Phong thì giúp nàng phơi nắng. Dạ Đàm lười biếng vươn vai một cái, hỏi: "Bữa sáng chúng ta sẽ ăn gì?"
Triều Phong khinh thường: "Vừa dậy đã nghĩ đến ăn, bộ ngươi là một con sâu gạo à?"
Dạ Đàm giận dữ trừng mắt nhìn hắn, đang định chế giễu lại, đột nhiên, có người gọi: "Tam điện hạ."
Mọi người quay đầu lại nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Cốc Hải Triều đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm túc.
Triều Phong thấy hắn, tay cũng chẳng có tí mảy may nào sẽ dừng lại việc phơi nắng, hắn hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Cốc Hải Triều bước nhanh tiến lên, rất tự nhiên tiếp nhận thảo dược trong tay hắn, phủi sạch đất và bụi ở mặt trên: "Ma phi phái thuộc hạ đến đây thăm điện hạ."
Triều Phong không hề để ý tới tiết tháo như Huyền Thương quân —— chuyện tự làm khổ mình khi chết vẫn cần sĩ diện, hắn luôn luôn không làm. Hắn hỏi: "Nếu ngươi đã tới thăm bổn tọa, chắc hẳn sẽ không đến tay không đâu nhỉ?"
Nhưng mà Cốc Hải Triều một mặt thản nhiên, nói: "Ma phi nói, nếu Tam điện hạ đã xem tình yêu vững chắc hơn tiền bạc, tự nhiên cũng không sợ gian khổ. Thuộc hạ không cần mang cái gì đến hết."
"Cho nên......" Triều Phong u oán nhìn hắn, "Ngươi thực sự đi tay không đến đây á?"
Cốc Hải Triều lộ ra biểu cảm "chuyện này có gì không đúng sao?", Dạ Đàm ở bên cạnh nghiêm túc nghe hai người bọn họ nói chuyện, chợt nói: "Triều Phong, thực ra có một chuyện ta luôn muốn đề cập với ngươi."
"Đề cập?" Triều Phong nhướn mày lên cao, "Tiểu di tử có cao kiến gì sao?"
Dạ Đàm đến gần, thần thần bí bí nói: "Về thân thế của ngươi á. Ngươi nghĩ mà xem, ngươi tên Triều Phong, hắn tên Cốc Hải Triều. Ngươi có từng nghĩ tới, ngươi có thể do hắn cùng Ma phi sinh ra hay không?!"
"......" Biểu cảm trên mặt Triều Phong đông cứng lại, Cốc Hải Triều lại một mặt kinh hãi.
Dạ Đàm ăn không nói có: "Ma hậu luôn hoài nghi ngươi là con trai của Thần đế, nhưng theo ta thấy á, ngay từ đầu hướng nghi ngờ của bà ta đã sai rồi. Ngươi cứ cẩn thận ngẫm lại xem, lúc ấy Tuyết thần Thiên giới bị chư ma công kích nghi kỵ, lại vừa may có ngươi. Làm sao có thể đúng lúc như vậy được? Chắc chắn là có người âm thầm tương trợ." Nàng nhấn mạnh bốn chữ "âm thầm tương trợ", nói đến vô cùng sống động, "Khi đó Thần đế không hề có mặt ở đó, nhưng chẳng phải Cốc Hải Triều vẫn luôn ở đó sao? Nhiều năm như vậy, với phẩm chất thấp kém của ngươi, Cốc Hải Triều lại đối với ngươi không rời không bỏ, chưa từng hai lòng. Ta liền hiểu ra......"
"Ta ta ta......" Nàng còn chưa nói dứt lời, Thanh Quỳ đã chặn ngang bịt miệng nàng lại.
Muội vẫn là đừng nói nữa thì hơn!
Bên cạnh, Cốc Hải Triều đã sớm tự bấm huyệt nhân trung, Triều Phong dùng sức gõ đầu chính mình: "Ta vừa nghĩ đến chuyện Ma tộc suýt chút nữa cưới ngươi về, liền toát mồ hôi lạnh. Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi chỉ nghe như vậy thôi sao?"
Huyền Thương quân trầm mặc một lúc lâu, công bằng nghiêm túc mà bình luận: "Có lý lẽ có căn cứ, ăn khớp chặt chẽ."
Dạ Đàm cọ đến bên người hắn: "Đúng chứ đúng chứ?!"
Huyền Thương quân nghiêm túc gật đầu, dùng vai huých Triều Phong, nhanh chóng dắt nàng rời khỏi miếu cũ. Thanh Quỳ dùng hết toàn lực ngăn trở, Triều Phong mới không thể nhảy dựng lên gõ vỡ đầu Dạ Đàm.
Cách miếu cũ không xa là một con phố xưa cũ.
Dạ Đàm mới vừa đi hai bước, đã ngửi thấy mùi bánh bao. Nàng nuốt nước bọt ừng ực, Huyền Thương quân đương nhiên liền nhìn ra, hắn nói: "Nàng ở đây chờ ta, ta đi đổi chút tiền cho nàng mua bánh bao." Loading...
Dạ Đàm ngược lại khó hiểu: "Chàng lấy tiền ở đâu ra?"
Huyền Thương quân tháo ngọc bội mảnh sao nhỏ bên hông xuống, nói: "Vật này năm đó do ta tự tay mài, chính là sở hữu cá nhân. Vẫn luôn đeo bên mình hơn hai ngàn năm qua, mặc dù không giúp ích được gì, nhưng phẩm cấp hơn xa châu báu, ít nhiều còn có thể đổi chút tiền."
Dạ Đàm kinh ngạc: "Nhưng thứ này là tín vật của chàng mà. Cho dù không có công dụng gì, nhưng giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt."
Huyền Thương quân không chút để ý, nói: "Đã không quay đầu lại, cần gì phải lưu lại kỷ niệm." Hắn đi nhanh vài bước, vậy mà thực sự tìm một cửa hiệu cầm đồ, định đem cầm ngọc bội vẫn luôn đeo bên người này. Dạ Đàm nắm lấy góc áo của hắn, hỏi: "Chàng cứ như vậy mà cầm nó, không sợ Thần tộc Thiên giới nhạo báng sao?"
Tín vật cầm tay này của Huyền Thương quân từng tượng trưng cho Thần tộc có quyền thế chí cao, một thân chính trực thản nhiên: "Ta đã rời khỏi Thần tộc, tình cảnh tự nhiên cũng khác trước kia. Trong túi không có tiền cũng chẳng hề đáng xấu hổ."
Hắn nói một cách nghiêm túc, Dạ Đàm nhìn ngắm mảnh sao nhỏ kia, cuối cùng vẫn đoạt lấy, treo lại vào bên hông hắn, nói: "Vậy thì ta không nỡ! Có nói như thế nào đi nữa, cũng không thể để chàng đem vật tùy thân đi cầm được. Đúng rồi, không phải Mai Hữu Cầm có để lại Sa La Song Thụ sao? Lúc hắn gần đi có để lại cho ta thanh kiếm, chúng ta lấy vài lá vàng, chẳng phải được rồi à?"
Ách...... Huyền Thương quân mặt đầy tiếc nuối mà thông báo cho nàng: "Sa La Song Thụ là một trong những tài sản riêng ở Nhân gian của ta, tính cả Đào Yêu các nữa, đều giao nộp cho Thần tộc tiếp quản rồi."
"Cái gì?!" Dạ Đàm trừng to mắt, tóc cũng muốn dựng hết cả lên, "Dựa vào cái gì chứ? Đó là của ta mà!"
Huyền Thương quân vội vã trấn an nàng: "Thiên quy lệnh cấm, Thần tộc không được phép có tài sản riêng ở nhân gian, để tránh nảy sinh tham sân tạp niệm. Cho nên các thần sau khi độ kiếp trở về, tất cả tài sản riêng đều nhất định phải vứt bỏ hết. Thiếu Điển thị thân phận đặc biệt, sau khi độ kiếp trở về, có thể giữ lại một phần. Nhưng phải do Phổ Hóa Thiên Tôn ở Bật Chính điện phụ trách quản giáo. Nếu muốn chi tiêu, cũng phải được ông ấy thẩm duyệt."
"Đây là cái quy củ chó má gì vậy! Ta còn tự hỏi sao Phổ Hóa Thiên Tôn lại hào phóng đánh bài với ta như vậy, hóa ra tất cả đều là tiền của ta!" Dạ Đàm nổi trận lôi đình.
Huyền Thương quân dở khóc dở cười: "Xưa nay đều là như thế, đừng nên tức giận!"
Dạ Đàm nghiến răng nghiến lợi, Huyền Thương quân nói: "Chuyện tiền bạc, nàng không cần lo lắng, ta nhất định có thể cho nàng cơm no áo ấm. Mảnh sao nhỏ này hiện giờ đã vô dụng với ta, đem nó ra ngoài cầm, vượt qua thời điểm khó khăn này trước đã."
Giọng nói của hắn ấm áp trong trẻo như hồi ức, Dạ Đàm lý sự: "Ôi, vậy xem ra, ta chỉ có thể cầm chút đồ này thôi."
"Ta thân là nam nhi, sao có thể để nàng......" Huyền Thương quân còn chưa nói hết, Dạ Đàm đã lấy từ trong người ra một đống pháp bảo bày xuống đất. Nàng vừa móc pháp bảo ra ngoài, vừa đau lòng nhức óc: "Không thể tin được Li Quang Dạ Đàm ta đi tới đi lui Thiên giới một chuyến, nhưng lại thanh bạch, bần cùng đến nông nỗi này, vậy mà suy bại đến mức phải cầm đồ sống qua ngày. Mấy món pháp bảo đáng thương, ta còn có thể tiêu tiền được bao lâu?"
Huyền Thương quân: "......"