Yêu tộc, Thiếu quân phủ.
Đế Lam Tuyệt ở trong điện luyện công, nghe thấy bọn họ vào cửa cũng không ra ngoài, hiển nhiên đang sinh hờn dỗi.
Huyền Thương quân ngồi ở phía trước cửa sổ, cúi đầu viết nhanh thứ gì đó. Triều Phong bưng trà Thanh Quỳ tự tay pha trong tay, đến gần nhìn lướt qua: "Cách thức tu luyện thiển cận gì đây? Ngươi đúng thật là định giúp con hổ con kia à?"
Huyền Thương quân đầu cũng không quay lại, nói: "Mặc dù hắn đáng ghét, nhưng tốt xấu gì cũng có vài phần ngạo khí."
"Hờ." Triều Phong nhìn một cách khinh thường, "Thần tộc các ngươi đều thương người như vậy sao?"
Hắn vừa dứt lời, Dạ Đàm liền lấy ra bản thảo mà lần trước Huyền Thương quân đưa cho mình, nói: "Không cần phải viết công pháp gì hết á, chẳng phải lần trước chàng có cho ta một xấp bản thảo sao? Ta đã xem lời chú giải rất kỹ càng tỉ mỉ, ta trực tiếp đưa cho hắn là được rồi."
Ngòi bút của Huyền Thương quân chợt dừng lại, rất nhanh, hắn gạch bỏ hết toàn bộ công pháp đã viết trước đó, vớ lấy xấp bản thản Dạ Đàm đã móc ra, mở trang bìa ra, rột roạt viết xuống một hàng chữ to.
Sau khi viết xong, hắn nói: "Người đâu, chuyển cái này vào trong cho Thiếu quân của các ngươi."
Căn phòng hiện tại của bọn họ chỉ cách nội điện của Đế Lam Tuyệt một bức tường, nói chuyện có hơi lớn tiếng một chút, mọi người đều có thể nghe thấy. Nhưng Thiếu Điển Hữu Cầm chính là không muốn nói chuyện với Đế Lam Tuyệt.
Mà Đế Lam Tuyệt đương nhiên càng không muốn để ý đến hắn hơn. Đế Lam Tuyệt đang nhắm mắt luyện công, quả nhiên có người hầu mang bản thảo đi vào: "Thiếu quân, Thiếu Điển công tử lệnh hạ nhân đem bản thảo này giao cho ngài."
Đế Lam Tuyệt nhíu mày, nhưng vẫn chìa tay ra nhận lấy. Hắn mở bản thảo ra, chỉ thấy trang bìa viết một hàng chữ rồng bay phượng múa to tướng —— mười tám loại phương pháp tuyệt dục cho Yêu thú.
......
Dĩ nhiên rồi, nghĩa đen trên lời văn là không nên được tính đến.
Đế Lam Tuyệt phẫn nộ nhảy dựng lên, cầm lấy một bức tranh ném xuống đất, tức giận nói: "Người đâu, tặng tập tranh này cho Huyền Thương quân."
Chỉ chốc lát sau, Yêu thị liền đưa một tập tranh qua. Dạ Đàm, Thanh Quỳ, Triều Phong, không người nào không tò mò. Ba người đồng thời lại gần, Huyền Thương quân hừ lạnh một tiếng, mở cuộn tranh ra.
Chỉ thấy trong tranh, trăng thanh gió mát, trăm hoa rũ nước. Liếc mắt nhìn về phía một suối nước nóng nhiệt khí lượn lờ.
Ở ngay lúc hoa tiền nguyệt hạ, người chim mỏi mệt này, Huyền Thương quân và Triều Phong ngâm mình trong suối, liếc mắt đưa tình, ngoại bào thêu hoa văn Hình Thiên chiến của Triều Phong còn nằm trên bờ.
......
Mấy người bọn họ đang cho nhau cái nhìn thương tổn, đột nhiên, Cốc Hải Triều từ bên ngoài không mời mà đến.
Triều Phong liếc hắn một cái, sắc mặt không được tốt, hỏi: "Ngươi đến đây có việc gì?"
Cốc Hải Triều nhìn nhìn Huyền Thương quân, không muốn tiết lộ tin Ma phi gặp chuyện không may cho mọi người, đành phải nói: "Thuộc hạ đến đây mời Tam điện hạ trở về Ma tộc. Cô nãi nãi có nói, chỉ cần Tam điện hạ ba lạy chín khấu, một đường lạy đến Thần Hôn đạo, lỗi lầm mà Tam điện hạ phạm phải, cũng không phải không thể tha thứ."
Thanh Quỳ khẽ giật mình, nụ cười trên mặt liền phai nhạt.
Nàng biết chuyện này có nghĩa là gì.
Triều Phong đương nhiên rõ hơn ai hết, đối với hắn mà nói, chỉ cần Ma tộc chấp nhận Thanh Quỳ, hắn cũng không phải nhất định muốn trôi dạt bên ngoài. Hắn hỏi: "Cô nãi nãi có nhắc gì đến Thanh Quỳ không?"
Cốc Hải Triều nói: "Này thì không có."
Triều Phong phất phất tay, ý bảo Cốc Hải Triều hãy rời khỏi đây, nói; "Vậy chuyện ba lạy chín khấu đó, không cần nhắc tới nữa."
Cốc Hải Triều đứng yên bất động, Triều Phong rốt cuộc lại nhìn về phía hắn, Cốc Hải Triều phun ra một tin tức như sét đánh ngang tai: "Lần này Tam điện hạ nhất định phải trở về. Bởi vì...... Ma phi bị người khác bắt đi, không rõ tung tích." Loading...
"Cái gì?" Triều Phong không thể tin vào tai chính mình, Thanh Quỳ lại càng căng thẳng trong lòng. Ngay cả Huyền Thương quân cũng nhíu mày. Ma phi Tuyết Khuynh Tâm, vốn chính là Tuyết thần Thiên giới, hiện giờ lại là Ma quý phi, tuy rằng vẫn bị Ma tộc bài xích đề phòng, nhưng luôn được Ma tôn hết mực sủng ái.
Ai có thể bắt bà ấy đi được chứ?!
Cốc Hải Triều dứt khoát cũng không giấu diếm nữa, kể hết từng chi tiết mất tích của Tuyết Khuynh Tâm. Huyền Thương quân tai thính, lập tức nghe ra hai từ mấu chốt khác: "Hắc y nhân nói, cầm mảnh vỡ rìu Bàn Cổ đến đó đổi cái gì về?"
Cốc Hải Triều trí nhớ không tồi, thuật lại toàn bộ: "Thần hậu và Ma phi." Nói tới đây, hắn cũng mới phản ứng lại: "Thần hậu cũng......"
Bình thường nếu gặp phải chuyện này, Triều Phong khó tránh phải cười trên nỗi đau của người khác một phen. Nhưng mà hôm nay, chuyện lại liên quan đến cả thân mẫu của mình, Triều Phong và Huyền Thương quân trong nháy mắt đều thần sắc lạnh lùng. Huyền Thương quân quay đầu lại nhìn Dạ Đàm, Dạ Đàm còn chưa nói gì, Tử Vu đã lến tiếng: "Muội biết rồi, nhất định là hắc y nhân lần trước xâm nhập Thần tộc làm! Huynh trưởng, chúng ta phải cứu mẫu thần về!"
Huyền Thương quân dán mắt vào Dạ Đàm, nói: "Ta...... nhất định phải về Thiên giới một chuyến, xác định chuyện này là thật hay giả."
Triều Phong cũng quay đầu nhìn Thanh Quỳ, Thanh Quỳ không cần hắn nhiều lời, đã nói: "Ta sẽ cùng chàng trở về."
Dạ Đàm tuy rằng thích làm nũng với Huyền Thương quân, nhưng chuyện này nàng cũng hiểu được. Không chỉ hiểu được, nàng thậm chí còn biết thủ phạm.
—— Đông Khâu Xu, ông ta không phải là điên rồi đó chứ?
Nàng muốn nói lại thôi, Huyền Thương quân nói: "Thật xin lỗi."
Dạ Đàm vội nói: "Ta cũng không phải là không muốn, Thần hậu mất tích, chàng quả thực phải trở về. Ta, ta......" Tâm tư nàng loạn như trời tối, trong một khoảnh khắc, cũng không biết có nên đem chuyện Đông Khâu Xu nói cho Huyền Thương quân biết hay không.
Huyền Thương quân lại nắm lấy tay nàng, nói: "Theo ta cùng nhau trở về, được không?"
Dạ Đàm nhìn bàn tay đang chìa ra của hắn, tay hắn và ánh mắt hắn đều ấm áp kiên định như nhau. Dạ Đàm không khỏi đặt một tay lên. Huyền Thương quân thở phào nhẹ nhõm một hơi, mềm giọng an ủi: "Nói không chừng chuyện này chỉ là tin vịt được loan truyền, chúng ta có thể quay trở lại đây. Ta đã bằng lòng dẫn nàng rời khỏi Thiên giới, tuyệt đối sẽ không đổi ý."
Dạ Đàm được hắn dắt đi, rất nhanh rời khỏi Yêu tộc. Triều Phong tự nhiên cũng nắm tay Thanh Quỳ, nhanh chóng trở về Ma tộc, Cốc Hải Triều cùng rời đi theo. Trong điện nháy mắt chỉ còn lại Tử Vu. Đế Lam Tuyệt hỏi: "Sao ngươi không quay về? Nghê Hồng thượng thần mất tích, ngươi không lo lắng sao?"
Tử Vu ngây ngây ngẩn ngẩn, hồi lâu mới nói: "Ta...... ta nên làm gì bây giờ đây? Sau khi trở lại Thiên giới, huynh trưởng và phụ thần cũng sẽ không cho ta làm gì cả. Ta cần phải làm gì bây giờ? Tại sao ta lại vô dụng như vậy, lúc nào cũng không làm được chuyện gì hết?!"
Dứt lời, nàng hai tay ôm mặt, rốt cuộc nhịn không được khóc rống lên.
Đế Lam Tuyệt nhìn nàng, đột nhiên có vài phần thương cảm với nàng.
...... bất lực giống như mình vậy.