Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 279




Li Quang thị, hoàng cung.

Huyền Thương quân trị thương cho Li Quang Dương xong, Li Quang Dương chỉ cảm thấy cả người đều như sống lại một lần nữa. Vị Thần Quân trước mắt này, nét mặt tuy rằng lạnh nhạt, nhưng trị thương cho ông lại vô cùng cẩn thận.

Ốm đau của Li Quang Dương tạm thời không đáng ngại, mối nghi ngờ mới liền nổi lên. Ông cẩn thận hỏi thăm: "Quân thượng, không biết Thiên phi tương lai...... ở Thiên giới có ổn không?"

Huyền Thương quân đương nhiên biết ông muốn hỏi cái gì, thấy Dạ Đàm và mình ở cạnh nhau, quan hệ thân thiết, ông hiển nhiên lòng tràn đầy nghi ngờ rồi. Huyền Thương quân trong một lúc cũng không biết làm sao giải thích với vị "Thái Sơn đại nhân" này của mình. Xem ra nhạc phụ đối với chuyện đưa sai người hoàn toàn không biết gì cả. Với lại mấy ngày nay, ông ấy cũng thực sự bị Đông Khâu Xu giam cầm. Cho nên ngay cả chuyện mình và Triều Phong mang theo hai tỷ muội Dạ Đàm bỏ trốn cũng không thể nào biết được.

Chỉ là chuyện này cũng không dễ giải thích, hắn đành phải nói: "Mọi thứ đều ổn."

Li Quang Dương thân là quân chủ, không thể nào dễ bị lừa như thế. Mắt thấy Huyền Thương quân đáp lại một cách mập mờ, ông cười nói: "Nha đầu Dạ Đàm đó từ nhỏ đã lỗ mãng, chắc hẳn gây thêm rất nhiều phiền toái cho quân thượng, thực sự là rất không hiểu chuyện. Trẫm đây sẽ sai người đưa nó về Ma tộc, để tránh quấy rầy quân thượng."

Đã nói tới loại tình cảnh này rồi, Huyền Thương quân cũng không thể giả ngu được nữa. Hắn một mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Li Quang Dương, cho đến khi trong lòng Li Quang Dương thấy chột dạ, chỉ thấy hắn vén y quỳ xuống, nói: "Nhạc phụ đại nhân tại thượng, xin nhận tiểu tế (con rể) một lạy."

...... Li Quang Dương sợ tới mức đứng bật dậy, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cái chân gãy vừa mới được nối, lại nứt ra.

Huyền Thương quân đành phải dìu ông ngồi xuống, vừa lần nữa nối xương cho ông, vừa đem chuyện xảy ra mấy ngày nay ra kể hết một lần.

Li Quang Dương nghe đến mắt trợn ngược, hơn nửa ngày, ông rốt cuộc hỏi: "Vậy, vậy Thanh Quỳ nó......"

Huyền Thương quân rủ mắt xuống, nói: "Trước mắt hẳn là còn ở Ma tộc, nhưng lần trước gặp mặt, mọi thứ đều ổn. Nhạc phụ không cần quá mức lo lắng."

Một tiếng nhạc phụ này, hắn gọi được rõ ràng rành mạch. Ngay cả Li Quang Dương cũng nói thầm trong lòng —— trẫm đã đồng ý lời cầu thân của ngươi chưa hả?

Việc trước mắt, ông nhất thời tiêu hóa không được, một bụng tơ rối, đành nói: "Hôm nay may mắn được quân thượng cứu giúp, vẫn xin quân thượng ở tạm một đêm. Ngày mai trẫm sẽ đáp lễ tạ ơn."

Huyền Thương quân biết ông muốn yên tĩnh, không bàn đến lễ giáo nghiêm ngặt của nhân gian, cho dù phong tục dân gian cởi mở, thì biết được đứa con rể lớn mà mình chọn đột nhiên lại muốn cưới con gái út của mình, bất kể là ai cũng không thể chấp nhận được.

Hắn cũng không thúc ép, thi lễ cáo lui.

Ngoài cửa, Dạ Đàm ngồi ở cạnh bàn đá, xoa xoa hai đầu gối, lơ đãng không tập trung.

"Sao vậy?" Ngữ điệu của Huyền Thương quân mang theo sự quan tâm —— dù sao thời điểm Dạ Đàm bị thương thực sự nhiều lắm. Dạ Đàm than một tiếng, nói: "Không biết vì sao đầu gối và cổ tay đều đau quá. Không lẽ là Ma tộc đang ức hiếp tỷ tỷ của ta?"

Huyền Thương quân đành phải ngồi xuống, ôm nàng tới ngồi lên đùi chính mình, nhưng mà kiểm tra hồi lâu cũng không thấy gì khác thường. Hắn đành nhẹ nhàng giúp nàng xoa nắn.

Dạ Đàm nói: "Chàng nói hết mọi chuyện cho phụ vương biết rồi à?"

Huyền Thương quân khẽ thẳng lưng, nói: "Ừ." Dạ Đàm im lặng, qua một lúc, Huyền Thương quân rốt cuộc hỏi: "Nàng sẽ không đổi ý đâu đúng không?"

Dạ Đàm có một chút do dự, không biết vì sao, gốc Địa Mạch Tử Chi kỳ dị kia chợt hiện lên trước mắt nàng. Vẻ mặt Huyền Thương quân lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn nghiêm mặt nói: "Nàng do dự rồi."

"Ta, ta nào có!" Dạ Đàm lập tức nói, "Người ta chỉ là đau chân thôi."

Huyền Thương quân luôn tay không ngừng, vẫn giúp nàng nhẹ xoa hai đầu gối. Dạ Đàm cũng chìa cổ tay tới trước mặt hắn: "Nơi này cũng muốn xoa."

Cung nhân cúi đầu qua lại, vờ như không thấy gì hết.

Chuyện tai tinh công chúa đó câu dẫn Huyền Thương quân nhanh chóng lan truyền đến ồn ào huyên náo trong cung. Tất cả mọi người đều trở nên vô cùng hoảng sợ —— Thần tộc bị kẻ gây họa này làm hại, thực sự sẽ không tiêu diệt Li Quang thị chúng ta chứ......

Cách đó không xa, Li Quang Dương thông qua cửa sổ, cũng đang nhìn ra bên ngoài.

Cử chỉ thân mật của hai người trước bàn đá, rơi hết toàn bộ vào mắt ông. Ông nhìn đến mặt xanh mày xám.

—— chưa thành thân, ngay cả hôn ước cũng không phải là của nhau, cử chỉ như thế, còn ra thể thống gì!! Tứ giới đều loan truyền, Huyền Thương Thần Quân thanh ngạo cẩn trọng, thế nhưng nhìn người này xem, biết rõ con gái mình thân phận có nhầm, vậy mà vẫn đã sai thì theo sai luôn.

Lẽ nào cũng là một hạng người dối trá háo sắc á?

Còn nữa, nếu đồng ý qua cửa hôn sự này, ngoại giới sẽ đối đãi với Li Quang thị như thế nào đây? Hai đứa con gái này của mình, chẳng lẽ phải trở thành trò cười cho người khác hay sao? Loading...

Không được. Hôn sự này tuyệt đối không thể tùy tiện đồng ý.

Li Quang Dương cắn răng, mạnh chống thân mình đứng dậy. Cũng không biết sức mạnh từ đâu tới, ông không để ý cơn đau từ cái chân gãy, vịn một cái ghế, xê dịch tới cửa.

"Quân thượng!" Giọng ông khàn khàn.

Huyền Thương quân khẽ giật mình, buông Dạ Đàm ra, bản thân hắn thì đứng dậy thi lễ: "Nhạc phụ đại nhân có gì phân phó?"

Li Quang Dương là thật không nghĩ tới, người này nhìn có vẻ thanh cao kiêu ngạo, lại cũng có da mặt dày như thế. Ông nói: "Hai con gái của trẫm vẫn chưa thành thân, gánh không nổi tiếng xưng hô này của quân thượng. Nếu chuyện đã rồi, tạm xin quân thượng trở về Thiên giới, đợi trẫm đón Thanh Quỳ về, hỏi rõ sự thật, rồi mới quyết định."

Đây là có ý đuổi khách. Huyền Thương quân quay đầu lại, nhìn thoáng qua Dạ Đàm.

Dạ Đàm không nói gì, Huyền Thương quân cảm thấy hụt hẫng, đương nhiên càng không thể để nàng lại một mình. Tâm tính nàng hay thay đổi, Huyền Thương quân hiểu hơn ai hết. Lỡ như đến lúc nàng đổi ý, Yêu tộc có Đế Lam Tuyệt như hổ rình mồi, Thần tộc có đệ đệ Viễn Tụ của mình cũng rất đáng tình nghi!

Chuyện cứ kéo dài nhiều lần, khó tránh sẽ phức tạp.

Huyền Thương quân nhanh chóng đưa ra quyết định: "Nếu đã như vậy, tiểu tế sẽ đưa Dạ Đàm về Thiên giới trước. Đợi đến sau khi nhạc phụ đại nhân làm rõ thực hư, lại đến bàn bạc chuyện sính lễ hỏi cưới."

...... Cho nên ngươi không nghe rõ trẫm đang nói cái gì sao?

Li Quang Dương sắp không duy trì được dáng vẻ, trầm giọng nói: "Xem ra quân thượng không hiểu ý của trẫm rồi. Trẫm là nói, để Dạ Đàm lại, quân thượng tự mình trở về Thiên giới."

Dạ Đàm cũng phát hiện tia lửa giữa hai người, kỳ thực mình ở lại cũng tốt, có thể lần nữa nghiên cứu một chút Địa Mạch Tử Chi và mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Nàng nói: "Ta ở lại cũng tốt, phụ vương bị thương nặng, ta vừa hay có thể chăm sóc ông ấy, cũng cố gắng hiếu thảo."

Lời này của nàng, đồng thời nhận về hai ánh nhìn khinh bỉ, lần lượt đến từ phụ thân và vị hôn phu tương lai của mình.

Nàng có dị tâm! Huyền Thương quân đến cả mỗi một sợi tóc cũng nổi lên cảnh giác, đương nhiên càng không thể thả người. Hắn nói: "Công chúa được đưa đến Thiên giới làm khách, nếu muốn quay về, đương nhiên không thể dùng cách thức này được. Ta sẽ mang nàng về Thiên giới trước, đợi chọn được ngày lành tháng tốt, sẽ đưa về bên cạnh nhạc phụ, chính thức hỏi cưới. Thương thế của nhạc phụ, Thiên giới cũng sẽ đặc biệt phái y giả đến chăm lo."

Dứt lời, hắn lại thi lễ, nói: "Tiểu tế cáo lui trước, ngày khác nhất định đến nhà thăm nhạc phụ đại nhân."

—— Đây quả thực chính là lưu manh mà! Li Quang Dương nổi giận, nhưng còn chưa kịp sai người chặn hắn lại, Huyền Thương quân đã dẫn theo Dạ Đàm biến mất ở bên trong bóng đêm mờ mịt.

Li Quang Dương đang hừng hực lửa giận ngút trời, trước mắt đột nhiên có khói tím xoay tròn, một người khác xuất hiện ở trước mặt.

"Ai?!" Li Quang Dương tức giận nói, nhưng mà tập trung nhìn kỹ, người tới lại là Tam điện hạ Ma tộc —— Triều Phong. Suy cho cùng cũng là hoàng tử của Ma tộc, Li Quang Dương đành phải tạm thời thu lại vẻ giận dữ, tận lực điều hòa cảm xúc, nói: "Là Tam điện hạ à, Tam điện hạ đến Li Quang thị đây là có chuyện gì quan trọng?"

Triều Phong đứng ở trước mặt ông, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cúi người xuống: "Nhạc phụ đại nhân tại thượng, xin nhận tiểu tế một lạy."

Li Quang Dương trượt chân một cái, lại răng rắc một tiếng —— cái chân này của ông, xem ra thực sự đừng mong lành lại được.