Hoa Thủy Tiên điện.
Bộ Vi Nguyệt đã đợi ở cửa rất lâu. Nhìn thấy Dạ Đàm đi tới, nụ cười trên mặt nàng cuối cùng chân thật hơn nhiều —— chứng kiến kẻ địch cũng rơi vào tay Đông Khâu Xu, còn có cái gì khiến người ta sung sướng hơn được nữa?
Nàng nói: "Quyển sách đó, ta biết ngươi sẽ thích mà."
Dạ Đàm theo nàng đi vào trong điện, Quang Thiên lại không tiện đi theo nữa. Hắn nói: "Mạt tướng ở ngay ngoài điện, công chúa có vấn đề gì thì xin cứ việc phân phó."
Trong con ngươi của Bộ Vi Nguyệt chợt lóe lên hận ý, giọng nói lại vẫn mềm mại: "Quang Thiên tướng quân vẫn còn sợ ta làm hại công chúa phải không?"
Quang Thiên chắp tay nói: "Mạt tướng không dám."
Dạ Đàm ngược lại hoài nghi hỏi: "Quang Thiên? Ngươi có tận hai cái tên á?"
Người vẫn là đi nhanh đi! Quang Thiên canh giữ ở cửa, không thèm đáp lại.
Bộ Vi Nguyệt dẫn Dạ Đàm vào trong điện, còn chưa ngồi xuống, một người đã chậm rãi đi ra.
Đương nhiên là Đông Khâu Xu.
Ông ta trốn hơn một tháng, lúc này trên người mặc y bào của Hoa Thủy Tiên điện. Màu sắc vàng, trắng, xanh như vậy cũng không làm ông ta trẻ ra, tuổi tác ông ta quá lớn rồi. Hơn nữa, ông ta cũng quá gầy.
Ông ta dùng hương liệu do Hoa Thủy Tiên điện luyện chế, che giấu mùi hôi thối trên người mình. Nhưng bộ dạng mảnh khảnh hạt xương, rõ ràng tình trạng sức khỏe của ông ta không được lạc quan.
Dạ Đàm nhìn thấy ông ta, tức khắc nét mặt tươi vui: "Đông Khâu tiên sinh, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?"
"Hừ!" Đông Khâu Xu thấy nàng, quả thực hận đến nghiến răng. Nha đầu này, nói dối thành tính, nửa lời cũng không thể tin! Ông ta nói: "Ngươi tưởng rằng lão phu đã chết rồi chứ gì?"
"Sao có thể chứ." Dạ Đàm đi tới trước mặt ông ta, để tránh bất lợi, cúi đầu liền bái: "Ta chính là đặc biệt lo lắng cho lão nhân gia người đấy."
Bộ Vi Nguyệt trợn mắt há hốc mồm —— sao lại có loại người có thể trơ tráo đến mức này vậy?
Nàng lập tức nói: "Nếu không phải ngươi đi cứu Thần hậu, Ma phi, phá hư chuyện lớn của tiên sinh. Tiên sinh sao lại chật vật như thế chứ?
Nàng đổ thêm dầu vào lửa, chỉ hận không thể khiến cho Đông Khâu Xu hung hăng tra tấn Dạ Đàm một phen. Chẳng ngờ, Dạ Đàm đớp lại ngay: "Nói bậy, tiên sinh rõ ràng vẫn tiên phong đạo cốt, phong thái như trước, vậy mà ngươi lại nói ông ấy chật vật! Bộ Vi Nguyệt, sao ngươi lại nhẫn tâm như thế?!"
"Ngươi!" Bộ Vi Nguyệt tức nghẹn họng.
"Im miệng!" Đông Khâu Xu không hề muốn nghe nữ nhân đấu võ mồm, ông ta nói, "Hiện giờ một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ khác ở ngay trong cấm điện của Bồng Lai cung giáng. Lão phu muốn ngươi đến đó lấy trộm, không được phạm sai lầm!"
Dạ Đàm đảo tròn hai mắt, nói: "Vâng! Tiểu nhân nhất định sẽ vượt lửa qua sông, mang nó tới cho tiên sinh!"
Nàng đồng ý một cách không chút do dự, Đông Khâu Xu tin nàng mới có quỷ ấy. Ông ta nói: "Ngươi đương nhiên phải mang nó tới, nhưng không phải vì lão phu, mà là vì ngươi, còn có tỷ tỷ của ngươi nữa."
Dạ Đàm sững người. Đông Khâu Xu trầm giọng nói: "Ngươi còn chưa hiểu à, lão phu vốn là đứa con do Thần Ma giao hợp sinh ra, loại thể chất này, vốn chỉ sống được ba mươi năm. Lão phu chính là dựa vào hỗn độn khí tu hành mới có thành tựu ngày hôm nay."
"Hỗn độn khí?" Dạ Đàm trong lòng cả kinh, nhắc tới hỗn độn, đương nhiên sẽ không thể không nghĩ tới một thứ khác.
Quả nhiên, Đông Khâu Xu nói: "Đúng. Lão phu nhiều lần lẻn vào Quy Khư, phát hiện thì ra hỗn độn khí trong Quy Khư, lại thích hợp cho những người có huyết mạch bị mọi người xem là thấp kém như bọn ta sinh sống! Thế nhưng hỗn độn khí bị mang vào Tứ giới, gây ra bệnh dịch cho bốn tộc Thần, Nhân, Yêu, Ma. Tứ giới đối với Quy Khư trông giữ càng ngày càng nghiêm, lão phu đã không tìm được cơ hội vào trong nữa. May mà trong lần cuối cùng lẻn vào, lão phu phát hiện một gốc hoa kỳ lạ —— Địa Mạch Tử Chi."
Bộ Vi Nguyệt hoàn toàn không hiểu hai người kia đang nói cái gì, tim Dạ Đàm lại chìm vào trong vực sâu.
Đông Khâu Xu nói tiếp: "Địa Mạch Tử Chi chính là thượng cổ chi hoa, vốn đã sinh trưởng ở bên trong hỗn độn. Sau khi Bàn Cổ khai thiên, thanh khí bay lên thành Thiên giới, trọc khí trầm xuống thành Ma giới. Vô số vật thượng cổ còn sống đều chết đi hết, chỉ có một gốc hoa này, còn sống ở bên trong Quy Khư."
"Cho nên là?" Dạ Đàm ngồi xuống cạnh bàn, tự rót cho mình một ly Thủy Tiên Hoa Lộ. Nàng luôn luôn không khách khí, nhưng chỉ có lúc này đây, nàng cố ý che giấu sự căng thẳng của bản thân. Loading...
Đông Khâu Xu nói: "Gốc hoa này, có thể khiến cho hỗn độn khí ở giữa trời đất một lần nữa tuần hoàn qua lại. Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không? Chỉ cần lão phu phá hủy Bàn Long Cổ Ấn của Quy Khư, khiến cho hỗn độn khí bên trong phun vào Tứ giới. Địa Mạch Tử Chi sẽ hấp thụ nó rồi nhả ra, sinh ra càng nhiều hỗn độn khí hơn nữa, cho đến khi trời đất khép kín, quay về hỗn độn."
Dạ Đàm nhẹ nhàng đặt ly trà trong tay xuống, nói: "Vậy thì liên quan gì đến ta?"
Đông Khâu Xu cười âm hiểm: "Tuy rằng ta mang Địa Mạch Tử Chi ra ngoài, nhưng hoa này đi tới nhân gian, có làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể nở hoa. Gốc hoa chưa trưởng thành, không có hoa linh dung hợp, nó là không có khả năng sinh ra hỗn độn khí. Sau đó, bởi vì ta thường xuyên ra vào Quy Khư, lão già Càn Khôn Pháp Tổ kia có điểm phát hiện. Thế nên Thiếu Điển Tiêu Y lấy lý do cùng ta bàn luận kỹ thuật chơi cờ, nấn ná mấy ngày ở Tàng Thức hải. Địa Mạch Tử Chi hình dạng quái dị, ta lo lắng hắn nhận ra, đành phải lén giấu hoa này ở trong Ngự hoa viên của một người khác."
Dạ Đàm chợt hiểu ra: "Li Quang thị?"
Đông Khâu Xu cười ha ha: "Đúng vậy. Ai ngờ lão già Li Quang Dương kia, yêu hoa thành si. Không biết ông ta sử dụng phương pháp gì, mà lại khiến cho Địa Mạch Tử Chi nở rộ, sinh ra hai đứa bé gái. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới, các ngươi thân là công chúa, nhưng tại sao lại chưa bao giờ gặp được thân mẫu của mình?"
Dạ Đàm im lặng không nói gì, nàng có nghĩ tới. Nhưng cung nhân đều đồn đãi, mẫu phi của các nàng khi sinh nàng ra đã bị nàng khắc chết. Nàng không thích những người đó, đương nhiên cũng không thích mẫu thân bị mình khắc chết. Cho nên tại sao nàng lại phải đi kiểm chứng tung tích của người chứ?
Dạ Đàm kinh hoảng trong lòng, nàng đặt tay ở góc bàn, cũng tiện thể không cho đầu ngón tay của mình run rẩy. Giọng nói của nàng vẫn tiếp tục bình tĩnh, quét lên một vẻ mặt không chút quan tâm: "Vì sao ta phải tin ông?"
"Ngươi tin." Trong mắt Đông Khâu Xu, toàn là sự châm chọc, "Nếu ngươi không tin, ngươi đã sớm nói cho Huyền Thương quân biết, là ta bắt phụ vương của ngươi đi, uy hiếp ngươi tìm mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Ngươi không nói với hắn, bởi vì trong lòng ngươi tràn ngập hoài nghi. Ngươi rất thông minh. Nếu ngươi ngu dại mà tin tưởng hắn, vậy bây giờ, ngươi làm gì còn mạng ngồi ở trước mặt lão phu chứ?"
Dạ Đàm không nói gì nữa, trước kia Đông Khâu Xu nói cái gì, nàng chưa bao giờ để ý. Nhưng hiện tại, lời của ông ta chữ chữ như khoét vào tim.
Nếu...... sau khi Địa Mạch Tử Chi dung hợp, thực sự có thể khép kín trời đất. Huyền Thương quân lựa chọn như thế nào?
Nàng đột nhiên không muốn nghĩ nữa, chỉ cần mạch suy nghĩ có chút dò xét về phía hắn, nàng đều có thể đau đến nghẹt thở.
Bàn tay Đông Khâu Xu chạm vào đỉnh đầu của nàng, nhân từ mà vỗ về nàng.
"Đứa nhỏ đáng thương, bây giờ ngươi đã hiểu chưa? Chỉ có ta hy vọng hai tỷ muội các ngươi sống sót khỏe mạnh. Các ngươi là báu vật của ta, bao nhiêu năm nay, người bảo vệ ngươi sống sót, không phải sự ngoan cường của chính ngươi, cũng không phải y thuật của tỷ tỷ ngươi. Là ta, người mà ngươi vẫn luôn chán ghét sợ hãi. Li Quang Dương không phải phụ thân của ngươi, Thiếu Điển Hữu Cầm càng không phải là cái thá gì hết." Từng câu từng chữ của ông ta, đều hàm chứa sự yêu thương và ấm áp không nói nên lời.
Dạ Đàm lại không nghe vào bất cứ cái gì.
Chẳng trách, mấy năm nay mình và tỷ tỷ tương thông đau đớn, thì ra, là bởi vì chúng ta cùng xài chung một bộ rễ.
Những nghi hoặc từ từ được tháo gỡ, nàng thậm chí còn không biết mình ra khỏi Hoa Thủy Tiên điện như thế nào. Đông Khâu Xu không hề đi theo, Bộ Vi Nguyệt cũng không. Nàng một mình bước đi vào bên trong mây bay và khói ráng của Thiên giới, hoa Thủy Tiên từ từ nở rộ, mỗi một bước của nàng đều giống như bước vào hư không.
Màu sắc rực rỡ kì lạ đó tụ tụ tán tán mà vây quanh nàng, tựa như một giấc mộng vừa chân thật vừa huyền ảo.