Sáng ngày hôm sau, Triều Phong thức dậy, đang thay y phục, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực một hồi buồn nôn. Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng oẹ một tiếng bắt đầu nôn mửa. Nói là nôn mửa, nhưng rốt cuộc lại không phun ra cái gì, chỉ có một ít nước chua.
Triều Phong sửng sốt, thân thể hắn luôn luôn khoẻ mạnh, huống chi Ma tộc dũng mãnh, xưa nay cực ít ốm đau. Mình bị làm sao vậy?!
Là đêm qua bị ghê tởm trư yêu kia?
Sao có thể chứ, nó còn ghê tởm bản thân hơn mình mới đúng?
Triều Phong nhíu mày, mặc y phục đi ra, liền cảm thấy đói tới nóng ruột.
Cốc Hải Triều thấy sắc mặt hắn không bình thường, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Triều Phong nói: "Ta đột nhiên có hơi đói."
"Hả?" Cốc Hải Triều sửng sốt, Triều Phong dùng ma tức luyện thân, đồ ăn thức uống của phàm nhân luôn chỉ để thoả mãn cơn thèm, thân thể đói bụng vốn đã sớm không còn. Hắn hỏi: "Người không sao chứ?"
Triều Phong lắc đầu: "Chuẩn bị chút đồ ăn đi."
Cốc Hải Triều quay đầu lại phân phó ma binh, quả thực là đưa vài món ăn lên. Triều Phong ngồi ở cạnh bàn, vốn là đói đến ngực dán vào lưng, nhưng mà ngửi thấy mùi thịt cùng dầu mỡ trên bàn, đột nhiên lại bắt đầu nôn mửa.
Cốc Hải Triều sợ ngây người: "Người...... Nếu không thì, tìm một y tu tới xem bệnh đi?"
Triều Phong nôn tới mặt xanh môi trắng, hơn nửa ngày, nói: "Ta đi Lạc Vi động tìm mẫu phi ta."
Lạc Vi động hoa sen nở rộ, tầng tầng chồng chất, hương hoa như sương.
Dưới tàng cây, ma phi Tuyết Khuynh Tâm nằm giữa hoa cỏ, bên người đặt một cái bếp nhỏ nấu trà, bà phe phẩy cây quạt lụa trong tay, hương trà toả ra bốn phía. Triều Phong dẫn theo Cốc Hải Triều, gạt cành hoa hai bên đường ra, đạp hương mà đến. Nhìn thấy người dưới tàng cây hoa cỏ, Triều Phong khẽ cười nói: "Mẫu phi hôm nay tâm trạng có vẻ tốt quá."
Tuyết Khuynh Tâm nâng nâng trâm cài đầu bên tóc mai, nói: "Nhi tử ta hôm nay cũng có chút nhàn rỗi, lại đột nhiên nhớ tới chính mình còn có một thân mẫu (mẹ đẻ) bị giam cầm ở đây nhỉ."
Triều Phong da mặt dày, đối với câu châm biếm của bà không để ý chút nào, chỉ nói: "Con ngược lại cảm thấy, mẫu phi ở đây, rất thanh thản dễ chịu, ung dung tự tại, hơn xa Ma hậu."
Tuyết Khuynh Tâm ha một tiếng, bàn tay trắng nõn cầm bình trà, châm trà cho hắn. Trà nóng vào chung, như màu vàng hổ phách, mùi hương thoang thoảng kéo dài. Tuyết Khuynh Tâm đưa chung trà tới trước mặt hắn, hỏi: "Nhi tử ta luôn không có chuyện gì sẽ không bước vào Tam Bảo điện, có chuyện gì, nói đi."
Triều Phong chìa tay ra, vén ống tay áo lên, đặt cổ tay xuống trước mặt bà: "Gần đây thân thể ôm bệnh nhẹ, con muốn mời mẫu phi xem cho nhi thần."
"Thân thể ôm bệnh nhẹ?!" Tuyết Khuynh Tâm nhíu mày, năm ngón tay ấn vào giữa cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn. Tuyết Khuynh Tâm từng là thượng tiên Thiên giới, vẫn có hiểu biết một chút y thuật. Nhưng lần này, bà xem mạch nửa ngày, rốt cuộc vẻ thong dong ngày thường biến mất, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng: "Hử?"
Triều Phong thấy thế, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Rất nghiêm trọng sao?"
Tuyết Khuynh Tâm xưa nay nhã nhặn quyến rũ, cực ít khi thất thố, nhưng mà hôm nay, sự khiếp sợ của bà bộc lộ hết ra ngoài mặt. Sau một lúc lâu, bà cuối cùng nói: "Nhi tử ta, con đây là...... hỉ mạch."
"Phốc......" Triều Phong phun trà nóng trong miệng văng đầy bàn. Tuyết Khuynh Tâm sớm đã dự đoán trước, lấy quạt lụa trong tay chắn, chặn bọt nước lại. Triều Phong ngẩng đầu nhìn về phía mẫu phi phong tình vạn chủng như cũ của mình, hồi lâu mới hỏi: "Có phải mẫu phi đang đùa con không?"
Vẻ mặt của Tuyết Khuynh Tâm cũng chẳng tốt hơn là bao! Bà lại bắt mạch một hồi, nói: "Ta cũng hy vọng vậy nhưng loại mạch tượng này, mẫu phi cũng không đến nỗi chẩn sai được. Triều Phong, đứa bé này...... là của ai?!"
Hỏi xong, ánh mắt bà dời về phía Cốc Hải Triều đang đứng ở một bên, Cốc Hải Triều đã sớm hoá đá tại chỗ. Lúc này nhận thấy Tuyết Khuynh Tâm sắp sửa chất vấn tới, vẻ mặt hắn quang minh chính đại: "Ma phi nếu có nửa điểm nghi ngờ, thuộc hạ lập tức mổ bụng tự sát, để chứng minh trong sạch!"
Tuyết Khuynh Tâm lúc này mới thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn kĩ hài tử của chính mình.
Bởi vì sự thực quá mức kinh động, tóc gáy Triều Phong đều dựng hết cả lên. Nửa ngày, hắn hỏi: "Mẫu phi nhận thấy, đây là chuyện quái gì? Chung quy không thể nào trong bụng con thực sự có tôn nhi (cháu) của người được?!"
Tuyết Khuynh Tâm thở dài, nói: "Tuy là mẫu phi cũng muốn bế tôn nhi, nhưng không phải được bế theo cách này...... con xác thực là đang có mang đó, mẫu phi chợt nghĩ ra, vẫn nhớ trong truyền thuyết của nhân gian có sông Mẫu Tử. Sinh linh Tứ giới nếu tắm rửa ở đó, hoặc là uống nước sông, sẽ liền thụ thai."
"Sông Mẫu Tử?" Triều Phong nhíu mày.
Tuyết Khuynh Tâm nói: "Phải, chỉ là sông này sớm bị huỷ trong sự biến thiên của biển cả. Lúc này xuất hiện, không nên chút nào."
Triều Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Nếu có người biết rõ cách điều chế nước sông Mẫu Tử, hạ lên trên người người khác, có phải cũng sẽ có hiệu quả giống như vậy hay không?"
Tuyết Khuynh Tâm gật đầu: "Rất có thể. Người tài giỏi ở Tứ giới rất nhiều, sông Mẫu Tử tuy rằng chỉ từng có ở trong truyền thuyết, nhưng khó mà đảm bảo được y tu này sẽ không kết hợp ra một phương thuốc tương tự như vậy."
...... Chuyện này ước chừng có thể giải thích được. Trên mặt Triều Phong nhất thời có đủ mọi màu sắc hết sức ngoạn mục. Tuyết Khuynh Tâm nhìn hắn: "Thế nào, nhi tử ta dường như đã biết nguyên do?"
Bên cạnh Cốc Hải Triều cười lạnh —— còn có thể có nguyên nhân gì? Mọi nguyên nhân đều có kết quả. Cái này là báo ứng chứ gì nữa?
Tuyết Khuynh Tâm chú ý tới sắc mặt của hai chủ tớ này, đầu ngón tay khẽ gõ vào cái bàn nhỏ xanh miết: "Bởi vì nữ nhân?"
Triều Phong liền hỏi tới rõ ràng lưu loát hơn một chút: "Nếu thực sự là nước sông Mẫu Tử trong truyền thuyết, mẫu phi có cách nào có thể giải trừ không?" "Cái này thì......" Đã biết nguyên nhân, bộ dáng Tuyết Khuynh Tâm liền không quá để tâm, bà khẽ vuốt trâm ngọc, vô cùng duyên dáng, "Mẫu phi thực sự có một cách." Triều Phong và Cốc Hải Triều đều vẻ mặt chờ mong mà nhìn về phía bà, bà lười biếng phe phẩy quạt lụa, nói: "Không bằng sinh ra đi, mẫu phi thay con nuôi cho, thế nào?"
Triều Phong quay đầu bước đi —— vẫn là ma quỷ sờ gáy mà, mình vậy mà lại gửi gắm hy vọng vào bà.
Thám báo doanh.
Cốc Hải Triều trói y tu mang về.
Triều Phong nằm ở trong màn trướng, chìa một bàn tay ra, để cho y tu bắt mạch cách một lớp màn mỏng. Y tu chẩn bệnh nửa ngày, vẻ mặt vui mừng nói: "Chúc mừng phu nhân, đây là......"
Hắn còn chưa nói dứt câu, Triều Phong đã quát: "Cút!"
Cốc Hải Triều áp giải y tu đi ra ngoài, Triều Phong vén màn trướng lên, còn tiện tay cầm một quả táo chua bỏ vào trong miệng. Thứ đồ này bình thường hắn chỉ cần nhìn một cái đã thấy ghê tởm, có quỷ mới biết hiện tại vì cái gì lại thích ăn muốn chết. Hắn không ngửi được mùi dầu mỡ dù là một chút, bình thường ăn cực nhiều nhưng lại mau đói, nôn mửa càng thành chuyện thường.
Hắn đã thầm trói rất nhiều y tu dẫn về đây, nhưng không một ai có ích cả.
Thanh Quỳ ngược lại được thanh tĩnh, nàng đang phối thuốc cho Đại điện hạ Ô Đại, đột nhiên bên ngoài có một cọng hoa tỏi non dáo dác để lộ ra một cái ngọn màu xanh. Thanh Quỳ nhanh tay nhanh mắt, một tay chộp lấy nó: "Ai?!"
Tỏi dùng sức giãy dụa: "Dạ Đàm công chúa! Tiểu nhân là tộc trưởng của Ngũ Tân tộc, tên là Hồ Toán." Nó nhìn xung quanh, thấy trong điện chỉ có Thanh Quỳ, lúc này mới thả lỏng, nói, "Trữ phi Thanh Quỳ công chúa nhà chúng tôi đặc biệt lệnh tiểu nhân đem củ khoai nướng này giao cho người."
Dứt lời, hắn quả nhiên từ trong thân tỏi lấy ra một cái gì đó đen tuyền đưa sang đây.
"Thanh Quỳ công chúa?" Thanh Quỳ nhất thời hiểu được, Dạ Đàm nhờ người ta chuyển đồ vật này cho nàng. Chỉ là...... đây là cái gì? Nàng cầm ở trong tay, lật qua lật lại xem xét, cũng ra vẻ không hiểu gì cả. Nàng hỏi: "Ta...... Tỷ tỷ của ta khoẻ không?"
Hồ Toán nói: "Thanh Quỳ công chúa á? Nàng là trữ phi Thần tộc lập ra từ nhỏ, hiện giờ ở Thần tộc nào có gì không tốt chứ? Quân thượng đã để cho nàng đi học ở Thượng Thư Nang. Dạ Đàm công chúa yên tâm."
Thanh Quỳ ừ một tiếng, Thượng Thư Nang, nàng tuy rằng chưa từng lên Thiên giới, nhưng có biết đến. Đó là thư viện cho tân quý Thiên giới học tập thuật pháp, học sinh trong ấy, không có ai không phải là gia thế hiển hách, xuất thân cao quý.
Dạ Đàm chỉ mới tiến nhập Thần tộc Thiên giới một thời gian ngắn, nhưng có thể vào Thượng Thư Nang, hiển nhiên tạm thời sẽ không có nguy hiểm. Nàng nói: "Ta biết rồi, xin chuyển lời tới tỷ tỷ ta, lúc ở Thần tộc, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, hết sức bảo trọng nhé. Đúng rồi, ta có vài thứ, muốn nhờ Hồ Toán tiên sinh gửi cho nàng."
Dứt lời, nàng lấy ra một cái bao nhỏ, bên trong đầy ắp. Nhưng nàng vẫn cảm thấy không đủ, lại nhét chút đan dược vào.
Hồ Toán nhận lấy cái bao, hướng nàng thi lễ: "Hồ Toán nhất định chuyển giao." Hắn sợ để cho người khác nhìn thấy hắn lén vào Ma tộc, lập tức nói: "Nếu đã đưa đồ vật, tiểu nhân liền xong việc cáo lui. Công chúa ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết tôi đã đến đây!"
Thanh Quỳ đáp ứng một tiếng, mãi cho đến khi hắn rời đi, lúc này mới một lần nữa đánh giá thứ đồ Dạ Đàm gửi cho nàng. Thứ này tuy rằng đen tuyền, nhưng nó là một cái pháp khí không thể sai được. Nàng đang loay hoay, đột nhiên, trên pháp khí truyền ra một giọng nói: "Này?! A lô a lô? Tỷ có thể nghe thấy ta nói không?"
Trong giọng nói có kèm theo tạp âm xào xạc, Nhưng Thanh Quỳ vẫn đang nghe được —— người nói đúng là Dạ Đàm!
Nàng vội vàng đóng cửa phòng, nhỏ giọng gọi: "Dạ Đàm!"