Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 304






Tề Lăng Hạo lên tiếng chào hỏi trước: “Xin chào Tôn Hoàng chủ tịch và Tôn Hoàng tiểu thư”.

Tôn Hoàng Thuyết thấy gương mặt của cô gái đi cùng Tề Lăng Hạo giống y như con gái mình thì đứng thẫn người ra mất vài giây cho đến lúc Tề Lăng Hạo lên tiếng chào hỏi ông mới bừng tỉnh: “Chào Tề tổng, hôm nay cậu chịu đến tham gia vũ hội do The High tổ chức đúng là niềm vinh dự của chúng tôi”.

Tề Lăng Hạo đáp lại: “Tôn Hoàng chủ tịch khách sáo quá rồi, nhận được lời mời đến tham dự vũ hội là vinh dự với tôi mới đúng”.

Tôn Hoàng Thuyết nóng lòng hỏi về cô gái đi cùng Tề Lăng Hạo nên bỏ qua mấy lời khách khí sáo rỗng mà hỏi thẳng vấn đề luôn: “Tề tổng không biết cô bé đi cùng cậu đây là ai vậy hả???”.

Tôn Hoàng Uyển Vân cũng đang rất muốn biết câu trả lời nên cực kỳ nóng lòng lắng nghe câu trả lời của Tề Lăng Hạo.

“Đây là thư ký riêng của tôi ở Vịnh Xuyên sang tên là Kiều Uyển Vũ” Tề Lăng Hạo đánh mắt nhìn qua Kiều Uyển Vũ rồi đáp.

Tôn Hoàng Thuyết vừa nghe thấy Kiều Uyển Vũ từ Vịnh Xuyên đến liền bị xúc động mạnh, tâm mi cau chặt lại: “Cô bé này tên là Uyển Vũ thật sao?”.

Kiều Uyển Vũ lễ phép cúi đầu lên tiếng: “Cháu chào Tôn Hoàng chủ tịch ạ”.

Tôn Hoàng Thuyết dùng thái độ gần gũi nhẹ nhàng đáp lại Kiều Uyển Vũ: “Chào cháu, không biết năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi”.

“Dạ thưa bác năm nay cháu 25 tuổi ạ”.

Vẻ mặt của Tôn Hoàng Thuyết không đúng cho lắm vui có lo có: “Thế cháu có thể nói cho bác biết ngày sinh nhật của cháu được không?”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Dạ là ngày 23 tháng 9 ạ”.

Thoáng qua vẻ mặt của Tôn Hoàng Thuyết là ánh mắt thất thần, ông cũng hoài nghi Kiều Uyển Vũ chính là đứa con gái bị thất lạc của mình, là em song sinh với Tôn Hoàng Uyển Vân.

Tôn Hoàng Uyển Vân đang bực dọc tự nhiên có một người như bản sao của mình xuất hiện đã vậy còn được đi bên cạnh của Tề Lăng Hạo người đàn ông mà cô chọn để trao gửi cả đời, lại thêm thái độ ân cần mềm mỏng quan tâm của Tôn Hoàng Thuyết dành cho cô ta thì có chút không vui.

“Ba à, lần đầu gặp mặt ba có cần hỏi những vấn đề riêng tư như vậy không?” Tôn Hoàng Uyển Vân kéo Tôn Hoàng Thuyết ra một khoảng xa rồi lên tiếng ngăn cản ông lại.

Tôn Hoàng Thuyết cau mày nói với Tôn Hoàng Uyển Vân: “Thân thế của cô bé đi cùng Tề tổng ba phải điều tra cho rõ mới được”.

Tôn Hoàng Uyển Vân khẽ lắc đầu thở dài: “Ba à, dù cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ để giống con thì cũng là chuyện bình thường thôi mà, ở nước F này con gái của ba là đệ nhất mỹ nữ còn gì”.

Ánh mắt của Tôn Hoàng Thuyết trở nên ảm đạm: “Trên đời này vẫn còn một người giống y hệt con mà không qua phẫu thuật thẩm mỹ, ba tin là vậy”.

Năm xưa vì một số chuyện bất khả kháng mà Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh phải chạy trốn đến Vịnh Xuyên để lánh nạn, Diệp Phi Anh sinh hai đứa con gái ở Vịnh Xuyên nhưng vì tình thế cấp bách nên đành bỏ lại một đứa. Trong suốt những năm qua Tôn Hoàng Thuyết vẫn cho người điều tra mong tìm lại đứa con gái bị bỏ rơi năm đó nhưng không có kết quả, ông vẫn luôn thấy áy náy và có lỗi với đứa con gái này của mình. Những thông tin mà Kiều Uyển Vũ trả lời Tôn Hoàng Thuyết gần như trùng khớp với con gái của ông nên rất có thể Kiều Uyển Vũ chính là con gái của Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh.

“Ba nói vậy là có ý gì chứ???” Tôn Hoàng Uyển Vân nhất thời cũng rối não theo luôn.

Tôn Hoàng Thuyết ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao bằng ánh mắt xa xăm: “Rồi mọi chuyện sẽ sớm sáng tỏ thôi…hy vọng ông trời từ bi dẫn dắt con bé quay về nhà của mình mọi tội lỗi cứ để tôi gánh chịu hết là được”.

Trong lúc Tôn Hoàng Thuyết và Tôn Hoàng Uyển Vân nói chuyện với nhau, Kiều Uyển Vũ quay sang khẽ thì thầm với Tề Lăng Hạo: “Chuyện thân thế của em có liên quan đến họ có đúng không?”.

Tề Lăng Hạo gật đầu: “Uhm, anh không tin trên đời này lại có hai người hoàn toàn xa lạ mà lại giống nhau đến 99,99% như em và Tôn Hoàng tiểu thư đó đâu”.

Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu: “Nói thật là em cũng không ôm hy vọng quá nhiều đâu bởi vì trên thế giới cũng có một số trường hợp hai người giống nhau hoàn toàn nhưng không có cùng quan hệ huyết thống”.

Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ rồi nở một nụ cười ma mị: “Nhưng anh tin là giác quan thứ 6 của mình không hề sai, em cứ chờ mà xem”.

Để tránh không ngượng ngịu Tôn Hoàng Thuyết và Tôn Hoàng Uyển Vân nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện cá nhân của mình rồi quay lại chỗ mà Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ vẫn đang đứng chờ.

“Thật ngại quá chúng tôi có chút chuyện riêng, mời Tề tổng và Uyển Vũ vào trong” Tôn Hoàng Thuyết lịch sự lên tiếng trước.

Tề Lăng Hạo khẽ mỉm cười đáp lại: “Không sao đâu ạ, Tôn Hoàng chủ tịch khách sáo quá rồi”.

Tôn Hoàng Uyển Vân nhìn thấy thái độ yêu chiều của Tề Lăng Hạo cũng sự quan tâm đặc biệt của ba mình dành cho Kiều Uyển Vũ thì cảm thấy rất tức giận, xưa nay cô luôn là viên ngọc quý ở gia tộc Tôn Hoàng vậy mà hôm nay lại trở nên mờ nhạt trước một cô gái tầm thường thật là đáng hận mà.

Kiều Uyển Vũ đang đứng nhấm nháp một ly cooktail thì đột nhiên có một người phụ nữ xinh đẹp bước đến vuốt tóc cô rồi mỉm cười hiền từ lên tiếng: “Con gái của mẹ hôm nay trong thật xinh đẹp”.

Nhìn cử chỉ thái độ yêu thương của người phụ nữ đó đối với con gái Kiều Uyển Vũ nhất thời đứng hình hồi lâu, phải chi cô cũng có một người mẹ như thế thì tốt quá rồi.

“Dạ thưa bác con không phải là…”.