Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 439




Hoàng Kim Nhất Đẳng được mô phỏng theo phong cách kiến trúc Châu Âu ấn tượng bởi những chiếc mái vòm và tông trắng làm chủ đạo, bên trong có đầy đủ chức năng nghỉ dưỡng của một khách sạn cao cấp bậc nhất Vịnh Xuyên.

Khách sạn Hoàng Kim Nhất Đẳng nằm sát bờ biển nên có view rất đẹp từ mọi ngóc ngách, tất cả các phòng đều được bố trí hướng ra biển, các ban công, lô gia theo kiểu lệch tầng phá cách để ở bất kỳ vị trí phòng nào trong khách sạn cũng có thể tận hưởng được gió biển và không bị giới hạn tầm nhìn.

Trước lúc Tề Lăng Hạo bước chân vào lễ đường thì thấy Kiều Uyển Vũ đứng ngay hai cánh cửa sơn son thiếp vàng dẫn vào hội trường làm lễ bên trong, hôm nay anh mặc một bộ vest màu trắng có thêu họa tiết hình rồng bằng chỉ kim vàng thượng hạng nhìn rất bắt mắt, trên ngực áo có cài một cái hoa đỏ tượng trưng cho chú rể sắp thành hôn, trông anh rạng rỡ như một vị thần lạnh lùng mà ấm áp, kiêu hãnh nhưng dịu dàng.

Tề Lăng Hạo thấy Kiều Uyển Vũ từ đằng xa cô mặc trên người thiết kế có tên “Hư Không” do Vin gửi tặng vào mấy hôm trước, bộ đầm có tông trắng làm chủ đạo và các họa tiết chim hạc màu đen làm bằng chất liệu tầm từ tự nhiên, các họa tiết đỏ đen trên nền trắng vừa đối lập và vừa tương trợ lẫn nhau khiến bộ y phục trở nên nổi bật.

Nhìn thấy Kiều Uyển Vũ mặc bộ y phục đó Tề Lăng Hạo lại nở nụ cười nhạt như gió mùa xuân, anh rủ mắt thầm nghĩ “Sau này sẽ không có ai vẽ lên y phục của em như thế nữa rồi, “Hư Không” có lẽ là món quà cuối cùng mà anh dành tặng cho em rồi giống như tình yêu của chúng ta vậy em cứ xem tất cả là hư không đi đừng nhớ đến anh nữa”.

Lúc Kiều Uyển Vũ đi gần đến chỗ Tề Lăng Hạo đang đứng thì anh liền thu hết cảm xúc của mình lại không để cô nhìn thấy điều gì bất thường hết.

Tề Lăng Hạo vẫn bình thản mà đi tới không để lộ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt lạnh lùng của mình trong khi trái tim của Kiều Uyển Vũ lại đang đua nhịp bên trong lồng ngực trái của cô.

Đứng cách Kiều Uyển Vũ khoảng ba bước chân Tề Lăng Hạo nâng khóe môi lên cười với cô một cách rất tự nhiên: “Em cũng đến để chúc mừng anh sao…em làm anh cảm thấy rất áy náy khi quên gửi thiệp mời cho em đó”.

Kiều Uyển Vũ chần chừ rồi lên tiếng hỏi: “Tề Lăng Hạo, anh thật sự muốn kết hôn với Mạc Hy Nhi sao?”.

Tề Lăng Hạo liền gật đầu vẻ mặt anh tỏ ra vô cùng hạnh phúc: “Phải, anh chờ ngày này cũng lâu lắm rồi…đến bây giờ anh mới phát hiện ra tình cảm chân thực có thể vượt qua thù hận thế tục để đến với nhau…hôm nay em cũng đến đây rồi hay là vào uống với anh ly rượu mừng”.

Kiều Uyển Vũ rũ mắt: “Anh nghĩ em nuốt trôi ly rượu này được sao?”.

Tề Lăng Hạo đặt tay lên vai của Kiều Uyển Vũ: “Anh nghĩ nó không khó uống vậy đâu bởi vì ly rượu này là mừng anh kết hôn mừng em được tự do, chúng ta đều được giải thoát mà anh thấy đáng để em uống”.

Hàn Côn Nhi đi tới nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt vô cùng ái ngại rồi lên tiếng: “Sắp tới giờ làm lễ rồi đó Lăng Hạo à”.

Tề Lăng Hạo quay người tính bước đi thì tiếng của Kiều Uyển Vũ vang lên phía sau anh: “Tề Lăng Hạo, nếu hôm nay anh bước qua cánh cửa này giữa chúng ta sẽ thật sự kết thúc”.

Tề Lăng Hạo ngoáy đầu nhìn lại rồi nở một nụ cười chân tình giọng anh trầm xuống hẳn: “Giữa chúng ta vốn không có bắt đầu thì làm gì có kết thúc”.

Kiều Uyển Vũ vô thức gật đầu, câu trả lời này đủ làm trái tim cô tan nát thật sự rồi, cô cố gắng nở một nụ cười trên môi mà còn khó coi hơn là đang khóc.

“Tề Lăng Hạo anh biết gì không, đây là lần đầu tiên em chơi cá cược với cuộc đời, em đã cược là anh sẽ không cưới thêm Mạc Hy Nhi...nhưng mà…anh lại ly hôn với em để cô kết hôn cùng cô ấy…ván cược này…em thua trắng hết rồi”.

Trái tim của Tề Lăng Hạo cũng đau thắt lại, anh rất muốn nói cho Kiều Uyển Vũ biết là ván cược này cô thắng rồi chứ không phải thua nhưng không có cách nào để mở lời hết, anh có nỗi khổ tâm riêng.

Tề Lăng Hạo nhất định phải làm cho Kiều Uyển Vũ hận anh thật nhiều thì sau này mới không cảm thấy đau lòng vì anh, an yên mà sống tiếp.

Kiều Uyển Vũ thấy trước mắt mình dâng lên một màn sương mỏng hình ảnh của Tề Lăng Hạo trong mắt cô cũng nhòe đi không còn rõ nét nữa nên vội quay người lại không để anh thấy cô khóc vì anh.

“Tề thiếu thật xin lỗi đã làm phiền anh rồi…anh mau vào trong đi kẻo lỡ giờ lành của anh cùng cô ấy…chúc hai người hạnh phúc”.

“Két…két…két”.

Nghe tiếng hai cánh cửa vào hội trường tiệc cưới bắt đầu mở ra Kiều Uyển Vũ vội vàng bỏ chạy như ma đuổi cô quả thật không có can đảm để chứng kiến cảnh tượng Tề Lăng Hạo làm lễ cùng với Mạc Hy Nhi.

Tề Lăng Hạo thấy dáng vẻ vừa chạy trốn vừa khóc của Kiều Uyển Vũ thì không tránh khỏi đau lòng anh đứng ngơ ngác nhìn theo cô giống như người mất hồn