Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 445




Tề Cẩm Giang nghe toàn bộ câu chuyện thì khóc sướt mướt không dám tin đây là sự thật, cô không ngờ rằng mẹ của mình lại độc ác giết chết mẹ của Tề Lăng Hạo như thế.
Tề Cẩm Giang nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Tề Lăng Hạo anh đã từng nói đáng lý ra tên của cô nên là Tề Trúc Giang mới đúng, khi đó cô nghe không hiểu nhưng bây giờ thì hiểu rồi.
Hóa ra bao nhiêu năm nay Tề Lăng Hạo đã biết thân phận của Mạc Trúc Tiên nhưng vẫn cố nhẫn nhịn cho qua chờ cơ hội báo thù, mẹ con cô là kẻ đã phá hoại gia đình hạnh phúc của Tề Lăng Hạo khiến cho anh và Tề Bách Hào ngày càng xa cách không thể hàn gắn được nữa.
Tề Cẩm Giang nước mắt ngắn nước mắt dài lên tiếng: “Anh hai em biết những chuyện mà mẹ em gây ra thật không thể tha thứ nhưng mà tuổi của bà ấy cũng lớn rồi không chịu nỗi cảnh tù đầy khổ ải đâu…anh để em thay mẹ gánh chịu toàn bộ tội lỗi mà mẹ em đã gây ra có được không?”.
Tề Lăng Hao âm lãnh đáp lại: “Ai gây ra thì người đó chịu tội, em vốn không liên quan đến những chuyện này đáng lý ra ngày hôm nay em không nên xuất hiện ở đây chứng kiến nhữn cảnh như thế này đâu”.
Mạc Trúc Tiên gào lên: “Tề Lăng Hạo, tao làm thì tao nhận mày đừng đụng đến những người thân của tao”.
“Bà yên tâm đi tôi nhất định không tha cho bà đâu” Tề Lăng Hạo trừng mắt đáp.
Tề Bách Hào hạ mình quỳ xuống dưới chân của Tề Lăng Hạo: “Hạo à, ba xin con hãy dừng tay lại đi…chuyện của mẹ con hoàn toàn là lỗi của ba, hôm nay ba quỳ xuống xin lỗi con, những gì nợ mẹ con ba nhất định sẽ trả hết cho mẹ con trong kiếp sau…toàn bộ tội lỗi ba đều chấp nhận hết con buông tha cho Trúc Tiên và Cẩm Giang có được không?”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi nở một nụ cười quỷ dị lạ thường: “Buông tha sao? Vậy tại sao năm đó mấy người không buông tha cho mẹ của tôi chứ?”.
Tề Bách Hào nghẹn ngào: “Người cũng đã mất rồi có làm lớn chuyện đến đâu cũng đâu thể sống lại được…năm đó mẹ con mất đi ba đã vô cùng đau đớn nên không thể đánh mất Trúc Tiên được nữa…ba xin con hãy để mọi chuyện qua đi được không tất cả sản nghiệp của Tề ba đều sẽ giao lại cho con hết chỉ cần con buông tha cho hai mẹ con họ thôi”.
Tề Cẩm Giang nước mắt lưng tròng không chấp nhận được sự thật: “Ba, anh hai…mọi người đừng có thanh trừng lẫn nhau như vậy nữa có được không? Hãy để con chuộc tội thay ba mẹ đi mà”.
“Cẩm Giang con mau ra ngoài đi ở đây không có chuyện của con” Tề Bách Hào quả thật không muốn Tề Cẩm Giang bị tổn thương do tội lỗi mà ông đã gây ra trong quá khứ.
Tề Lăng Hạo ngông cuồng lên tiếng: “Tài sản của Tề gia này hiển nhiên tôi là người thừa kế rồi tất cả đều là xương máu của mẹ tôi để lại mà, mấy năm nay nếu tôi không đứng ra điều hành công ty thì nó đã sớm phá sản trong tay ba rồi đó ba à”.
“Con nói đúng tất cả đều là của con…Lăng Hạo ba xin con hãy buông tha cho Trúc Tiên và Cẩm Giang”.
“Ba à, con buông tha cho họ lương tâm con không buông tha cho con đâu”.
Tề Bách Hào nghĩ gì đó rồi lên tiếng: “Chúng ta cũng chỉ vì quá tham lam yêu hai người phụ nữ cùng lúc mới ra nông nỗi này, ba hy vọng con có thể hiểu cho ba”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày lên tiếng: “Ba à, ba lại sai rồi chúng ta không giống nhau…ba tham lam yêu hai người phụ nữ cùng một lúc nhưng con thì khác cả đời này người phụ nữ con yêu là duy nhất con tình nguyện hy sinh bản thân mình để cô ấy được vui vẻ hạnh phúc”.
Mạc Trúc Tiên giờ phút này như điên loạn lên, bà ta gào lên: “Tề Lăng Hạo, nói người khác mà không nhìn lại bản thân mình, chẳng phải mày cũng nhẫn tâm ly hôn với Kiều Uyển Vũ để kết hôn với Hy Nhi hay sao…mày có quan hệ xác thịt với Hy Nhi ngay cả khi chưa xong thủ tục ly hôn nữa mà…cốt nhục của mày vẫn đang nằm trong bụng của Mạc Hy Nhi kia kìa”.
Tề Lăng Hạo liền nhếch môi mỉm cười: “Bà có cần tôi cho bà xem lại clip cô ta có quan hệ xác thịt với ai không hả?”.
Mạc Trúc Tiên ngớ người ra: “Mày nói vậy là có ý gì hả?”.
Mạc Hy Nhi cũng được đưa tới trước mặt của mọi người, cô ta vừa nhìn thấy Tề Lăng Hạo đã vội gào lên: “Anh Hạo cứu em với”, nhưng bị hai người mặt vest đen giữ lại.
Tề Lăng Hạo liền nhếch môi mỉm cười đầy ý vị trả lời câu hỏi của Mạc Trúc Tiên: “Mạc Trúc Tiên nước cờ này của bà cao tay lắm muốn đẩy cháu gái ruột của mình vào vòng tay của tôi đến lúc đó tôi không nở ra tay lại với bà hay sao tôi đâu có ngu như bà tưởng”.
Mạc Trúc Tiên ngẩn người ra hồi lâu: “Mày nói vậy là sao hả?? Rõ ràng là Hy Nhi đang mang trong mình cốt nhục của mày còn gì”.
Tề Lăng Hạo cũng không cần giấu diếm gì nữa mà lật bài ngửa luôn: “Thật ra, người có quan hệ xác thịt với Mạc Hy Nhi là thư ký của tôi Đường Việt”.