Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 450




Tề Bách Hào đến Linh Sơn Tự xin làm công quả mỗi ngày dọn dẹp quét lá cây, ăn chay niệm phật cho lòng thanh thản và hy vọng có thể chuộc lại lỗi lầm của mình.
Chuyện ầm ĩ của Tề gia Tề Lăng Hạo bảo Hàn Côn Nhị đi bịt miệng hết bọn báo chí không cho lan ra bất kỳ một tin tức gì nên không ai hay biết gì về chuyện Mạc Trúc Tiên mạo danh Bạch Cẩm Phi trong nhiều năm qua.
Báo chí vô tình bắt gặp Kiều Uyển Vũ ở sân bay vào đúng ngày mà Tề Lăng Hạo công bố đã kết hôn trước đó nên có bài viết là cô bỏ đi vì không thể chứng kiến chồng mình kết hôn với người khác.
Mắt của Tề Lăng Hạo cũng bắt đầu không nhìn thấy được nữa lúc nào ở bên cạnh anh cũng phải có người chăm sóc, mặc dù Nhiếp Thần và Morgane đã cố hết sức nhưng vẫn chưa tìm được giác mạc phù hợp để cấy ghép cho Tề Lăng Hạo.
Kiều Uyển Vũ trở lại Pháp với một nỗi u buồn trong đôi mắt cô thường ra ngoài ngắm nhìn những bông hoa Pensee khoe mình dưới nắng.
Một người làm vườn chăm sóc hoa lên tiếng bắt chuyện với Kiều Uyển Vũ: “Thiếu phu nhân có vẻ cô yêu thích hoa Pensee nhỉ?”.
Gia nhân trong nhà đã quen gọi Kiều Uyển Vũ rồi là thiếu phu nhân rồi bây giờ đột ngột bắt họ thay đổi không phải là chuyện ngày một ngày hai nên cô không có ý kiến, với lại Kiều Uyển Vũ cũng đang tự lừa gạt bản thân mình là Tề Lăng Hạo chỉ là đi công tác xa nhà như mọi lần mà thôi.
Kiều Uyển Vũ ngơ ngác qua hồi lâu mới lên tiếng đáp: “Hóa ra tên loài hoa này là hoa Pensee sao?”.
“Đúng vậy, đây là loài hoa mà thiếu gia thích nhất từ lúc xây Hoàng Kim Uyển Cảnh này đã cho trồng thật nhiều hoa Pensee đó”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “À thì ra là vậy”.
“Cô biết hoa Pensee có ý nghĩa là gì không?”.
Kiều Uyển Vũ lắc đầu: “Nó có ý nghĩa là gì vậy hả?”.
“Người đàn ông mà tặng hoa Peensee cho một cô gái thì tức là đang tỏ tình với cô ấy muốn chăm sóc bảo bọc và chịu trách nhiệm cả đời với cô gái đó, còn người con gái mà đồng ý nhận hoa Pensee từ người đàn ông nào đó thì có nghĩa là cô ấy chấp nhận yêu người đàn ông đó”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Hóa ra loài hoa này lại có ý nghĩa sâu xa như thế”.
Sau khi người làm vườn giải thích ý nghĩa của hoa Pensee cho Kiều Uyển Vũ nghe thì cô rủ mắt lẳng lặng đi vào trong, hóa ra vào 9 năm trước Tề Lăng Hạo dùng một đóa hoa để tỏ tình với cô lúc đó cô không hiểu còn ngang nhiên nhận hoa sau đó làm anh tổn thương vô số lần.
Kiều Uyển Vũ thẫn người nhìn xa xăm về hướng ở Vịnh Xuyên mắt cô đỏ hoe lên rồi lẩm bẩm một mình: “Tề Lăng Hạo giờ này anh đang làm gì vậy hả có biết là em đang rất nhớ anh không vậy?”.
Kiều Uyển Vũ cảm thấy rất là hối hận bởi vì thời gian đầu chung sống với Tề Lăng Hạo cô đối xử với anh rất lạnh nhạt, trái tim chỉ một mực hướng về Đoạn Phong Lãng đến lúc cô trân trọng Tề Lăng Hạo thì cũng là lúc cô phải mất đi anh mãi mãi.
Tề Kỳ Nam sau biết chuyện Mạc Trúc Tiên phẫu thuật thẫm mỹ mạo danh Bạch Cẩm Phi thì bị sốc vô cùng cộng thêm chuyện mắt của Tề Lăng Hạo bị tổn thương không thể nhìn thấy được khiến anh thấy rối tung lên.
“Anh Hạo vậy là anh cố tình ly hôn với chị dâu bởi vì anh không muốn chị ấy chịu khổ có đúng không hả?”.
Tề Lăng Hạo không phủ nhận: “Xem ra em đã thông minh hơn rồi đấy”.
Tề Kỳ Nam tỏ vẻ ăn năn hối lỗi: “Tại sao trước đó anh lại không nói cho em biết làm em hiểu lầm anh còn nói những lời khó nghe với anh nữa”.
Tề Lăng Hạo lắc đầu: “Làm sao mà anh tin cái miệng của em được chứ em mà biết thì chắc chắn Uyển Vũ sẽ biết”.
“Nhưng chị dâu còn rất là yêu anh, chị ấy đã rất đau khổ khi anh kiên quyết ly hôn rồi còn tung tin sẽ kết hôn với Mạc Hy Nhi nữa”.
Tề Lăng Hạo thở dài: “Chuyện ân oán của Tề gia vốn không liên quan đến Uyển Vũ anh không muốn kéo cô ấy vào mối thù hận này, mắt anh đã không thể nhìn thấy được nữa nên anh mới phải giả vờ nhẫn tâm đẩy cô ấy ra xa mình…anh hy vọng Uyển Vũ sẽ tìm được một người đàn ông thật tốt có thể chăm sóc cô ấy cả đời còn lại”.
Tề Kỳ Nam hừ mũi: “Chị dâu không phải loại người nhanh chóng có mới nới cũ chỉ sợ là cả đời này chị ấy cứ vấn vương anh không chịu mở lòng với bất cứ ai khác nữa thì khổ cho mà xem”.
“Anh tin thời gian sẽ làm cho người ta lãng quên tất cả mà…mọi vết thương rồi sẽ được thời gian chữa lành”.
Tề Kỳ Nam rủ mắt: “Thật ra thời gian chẳng làm vết thương nào lành lại được hết đặc biệt là vết thương nơi tâm hồn, nó chỉ làm cho chúng ta quen dần với sự có mặt của những vết thương đó mà thôi…anh thừa biết rồi tại sao lại cố tình lừa gạt chính mình chứ”.
Sau khi Đoạn Phong Lãng biết tin Kiều Uyển Vũ đã trở lại Pháp thì cảm thấy vô cùng lạc lõng, hầu như tiền anh kiếm ra đều mang đi bưng bít mấy chuyện xấu xa của Hàm Linh trên mặt báo, anh không còn tình nghĩa với cô nhưng gia đình anh cũng cần mặt mũi.