Ánh mắt Kiều Uyển Vũ nhìn xa xăm rồi lên tiếng hỏi: “Tập đoàn Hoàng Kim đã đầu tư ra đến đây rồi sao?”.
Hàn Côn Nhị khẽ lắc đầu: “Không phải, tôi có công việc riêng trên người nên mới đến Hallstatt thôi”.
Kiều Uyển Vũ chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng hỏi: “Lăng Hạo vẫn sống tốt chứ? Anh ấy ở bên cạnh Mạc Hy Nhi chắc là đang rất hạnh phúc phải không?”.
Hàn Côn Nhị quay mặt đi né tránh ánh mắt của Kiều Uyển Vũ bởi vì anh không quen nói dối: “Ừ vẫn tốt, còn cô thì sao???”.
Kiều Uyển Vũ nở một nụ cười nhạt trên môi: “Tôi vẫn sống tốt, một năm qua tôi lên kế hoạch tiến quân vào thị trường của Mỹ và đã đạt được một số thành tựu nhất định như mong muốn rồi”.
“Ờ vậy có liên hệ gì với gia đình cô ở nước F không?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười nhạt: “Họ vốn đâu phải là gia đình của tôi đâu”.
Hàn Côn Nhị thở dài lắc đầu: “Máu mủ ruột thịt có khi lại chẳng bằng người dưng qua đường thật là tức cười làm sao”.
“Là bọn họ không cần tôi trước mà…dù sao tôi cũng không muốn làm công nương gì đó chỉ cần tự do làm những gì mình thích là được rồi, từ nhỏ tôi đã mang họ Kiều là con gái của ba tôi Kiều Cẩn Dương tôi không có quan hệ gì với mấy người có dòng dõi quý tộc kia hết, họ không đến làm phiền tôi là quá tốt rồi”.
Hàn Côn Nhị gật đầu giơ ngón tay cái lên tán thưởng sự quyết đoán của Kiều Uyển Vũ: “Với địa vị và thân phận của cô bây giờ vượt qua cái danh họ hàng xa của hoàng tộc rồi còn gì”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cười nhạt trên môi: “Vốn từ đầu tôi cũng đâu có quan tâm tới hoàng tộc gì đó, ai thích thì cứ tranh giành đi tôi nhường hết…chẳng qua nhiều lần nghĩ lại cảm thấy có chút tủi thân tôi vốn có gia đình đầy đủ nhưng rốt cuộc chẳng khác nào đứa trẻ mồ côi, những lúc buồn hay tổn thương muốn nghe một câu an ủi của ba một cái vỗ về của mẹ cũng chẳng có”.
Hàn Côn Nhị tỏ vẻ đồng cảm: “Ừ nghĩ cũng chán hen…à mà còn Tôn Hoàng Y Huyền thì sao? Tôi thấy thằng nhóc đó cũng rất có thiện cảm với cô còn gì?”.
Kiều Uyển Vũ thở dài: “Thời gian trước Y Huyền còn đến Pháp tìm tôi nhưng từ sau khi Tôn Hoàng Uyển Vân vào bệnh viện tâm thần điều trị lâu dài thì Y Huyền phải gánh vác tập đoàn The High đây có thể coi là bước ngoặc lớn của gia tộc Tôn Hoàng cho nam lên nắm quyền thay thế chế độ nữ quyền cũ nhưng tôi nghĩ cuộc sống của nó cũng chẳng vui vẻ gì đâu”.
“Thế còn ông nội cô thì sao?” Hàn Côn Nhị tỏ vẻ thắc mắc.
Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ trở nên ảm đạm: “Ông nội tôi có chết cũng nhất quyết không đồng ý cho tôi nhận tổ quy tông, kể cả lúc Tôn Hoàng Uyển Vân bị tâm thần ông cũng không đồng ý cho tôi tiếp quản tập đoàn The High, ông thà thay đổi cả gia tộc cũng không muốn nhận lại tôi, trong mắt ông tôi chính là nguyên nhân dẫn đến chuyện Uyển Vân bị như thế nên vẫn rất ghét tôi”.
Hàn Côn Nhị nổi quạu lên: “Trời đất đầu ông ta có vấn đề à, người tốt như cô nhất quyết từ mặt trong khi cô cũng là huyết thống của họ vậy, một Tôn Hoàng Uyển Vân mưu thâm kế hiểm độc ác thì lại nâng niu như hoa như ngọc, thật không hiểu đầu ông chứa cái gì trong đó nữa”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay cầm tách trà lên nhấp môi rồi khẽ cười: “Tôi cũng chẳng còn để ý đến nữa, có thì tốt không có cũng không sao nhân sinh không nên quá cưỡng cầu”. ngôn tình hoàn
“À ba mẹ cô thì sao tôi có thể nhận ra họ rất quan tâm đến cô đó?”.
Kiều Uyển Vũ nhìn xa xăm rồi đáp: “Lúc Y Huyền cho họ biết tôi và Lăng Hạo đã ly hôn thì họ có đến Pháp tìm tôi, bảo tôi quay về Thiên Trạch Hoa Viên sống đi họ sẽ sắp xếp cho tôi gả vào một gia đình bề thế ở nước F nhưng tôi từ chối rồi”.
Hàn Côn Nhị nhíu mày hỏi: “Tại sao lại từ chối”.
“Ở Pháp có quá nhiều kỷ niệm giữa tôi và Tề Lăng Hạo nên không muốn rời đi nơi khác nữa, dù anh ấy lạnh lùng quên hết cả cũng không sao tôi sẽ là người giữ lại những hồi ức tươi đẹp giữa tôi và anh ấy”.
Hàn Côn Nhị rủ mắt thoáng buồn, anh vô tình thấy Kiều Uyển Vũ vẫn đeo trên tay chiếc nhẫn cưới mà Tề Lăng Hạo đã tự tay đeo lên tay cô lúc họ kết hôn ở nhà thờ Đức Bà ở Paris từ nhiều năm về trước.
Hàn Côn Nhị cảm nhận được là Kiều Uyển Vũ vẫn còn dành tình yêu cho Tề Lăng Hạo nên lên tiếng hỏi: “Sao cô không tái hôn đi Uyển Vũ?”.
Kiều Uyển Vũ chần chừ hổi lâu rồi lên tiếng đáp: “Phụ nữ đẹp cần đại gia vì đại gia nhiều tiền, đại gia cần phụ nữ đẹp, tôi vừa giàu vừa đẹp nên tôi không cần gì nữa hết…với lại tôi nghĩ cả đời này cũng không tìm được ai ưu tú như Tề Lăng Hạo…lạnh lùng mà chân thật, kiêu ngạo mà ấm áp, ngông cuồng nhưng đáng yêu”.
Nói giữa chừng Kiều Uyển Vũ dừng lại rồi cười khổ: “Cơ mà bây giờ nói mấy chuyện này để làm gì chứ có vãn hồi được gì đâu, thôi tôi còn có việc xin phép đi trước đây”.