Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 474




Vừa lúc đó có điện thoại từ Bạch gia gọi đến nói rằng Phương Vân bị hẹp van tim cần phẫu thuật gấp, bà ấy muốn Bạch Cẩm Phi đến bệnh viện chăm sóc cho mình vài hôm.
Tề Lăng Hạo thừa biết là mẹ của mình đã không còn từ lâu rồi nhưng Mạc Trúc Tiên vẫn thường xuyên quay trở về Bạch gia như lúc mẹ anh còn sống bên đó cũng chẳng nghi ngờ gì hết nay bà ngoại anh lại bệnh cần được chăm sóc. Nếu Phương Vân mà biết con gái của mình hại người đến nỗi phải đi tù thì chắn chắc sẽ không chịu nổi nên anh đành miễn cưỡng bỏ qua vụ tai nạn xe.
Tề Lăng Hạo nhìn Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt sắc lạnh: “Vì người bên Bạch gia nên tôi sẽ tạm bỏ qua chuyện này nhưng mà nếu như để tôi phát hiện các người tiếp tục mưu hại Uyển Vũ thì đừng trách tôi không nể tình”.
Tề Lăng Hạo lại đến bệnh viện thăm Kiều Uyển Vũ, đã hơn một tháng trôi qua nhưng tình trạng của cô vẫn không có tiến triển khả quan hơn, cô vẫn nằm đó mắt nhắm chặt vô cùng an yên nhưng lòng anh thì như bão tố.
Tề Lăng Hạo nắm lấy bàn tay của Kiều Uyển Vũ rồi thì thầm với cô: “Xin lỗi Uyển Vũ tất cả là tại anh không tốt nên mới hại em ra nông nỗi này…anh đã tìm được hung thủ hãm hại em rồi nhưng anh lại vì lý do cá nhân nên không thể để pháp luật trừng trị họ nhưng mà em yên tâm đi anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt không để họ có cơ hội mưu hại em thêm lần nào nữa hết”.
Tề Lăng Hạo vốn định để lúc Phương Vân khỏe lại sẽ nhân cơ hội Mạc Trúc Tiên có liên quan đến vụ tai nạn giết người có chủ đích để tống bà ta vào tù, nhưng lúc anh vào bệnh viện thăm Phương Vân thì lại thấy Mạc Trúc Tiên cũng thật lòng đối đãi với Phương Vân, anh không nhẫn tâm nhìn thấy Phương Vân ngần ấy tuổi đời lại phải chứng kiến người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên đành bỏ qua tội của bà ta và Mạc Hy Nhi gây ra với Kiều Uyển Vũ.
Thời gian 3 tháng trôi qua, Kiều Uyển Vũ vẫn nằm mê man bất tỉnh trên giường khiến cho Tề Lăng Hạo ngày càng tuyệt vọng, anh lại đến gặp viện trưởng để nói chuyện: “Đã hơn ba tháng rồi mà Uyển Vũ vẫn không tỉnh lại vậy cô ấy có còn khả năng tỉnh lại nữa hay không hả?”.
Viện trưởng Mặc trầm tư hồi lâu rồi thở dài lên tiếng đáp lại: “Khả năng rất thấp cô ấy đã qua giai đoạn điều trị tốt nhất rồi”.
Tề Lăng Hạo rủ mắt: “Vậy là thật sự hết cách rồi sao cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa sao?”.
“Đành chờ kỳ tích thôi”.
Lúc những tưởng mọi tia hy vọng đều bị dập tắt thì đột nhiên cô y tá Tiểu Nhu chạy qua phòng của viện trưởng với vẻ mặt vui mừng: “Thưa viện trưởng Kiều tiểu thư vừa mới tỉnh lại rồi ạ”.
Cả viện trưởng Mặc và Tề Lăng Hạo cùng đứng dậy đồng thanh lên tiếng: “Thật sao?”.
Tiểu Nhu gật đầu đáp: “Dạ phải cô ấy thật sự đã tỉnh lại rồi”.
Viện trưởng Mặc gật đầu: “Chúng ta nên tiến hành kiểm tra tổng quát cho cô ấy”.
“Dạ được ạ tôi đi chuẩn bị ngay ạ” nói rồi Tiểu Nhu đi trước.
Tề Lăng Hạo khẽ nở nụ cười như nước mùa xuân lẩm bẩm: “Cuối cùng thì kỳ tích cũng xuất hiện rồi”.
Viện trưởng Mặc đặt tay lên vai Tề Lăng Hạo động viên anh: “Trời không phụ lòng người mà cả ba tháng qua cậu ngày nào cũng đến chăm sóc cho cô bé đó tôi nghĩ cậu đã làm ông trời cảm động nên ban cho một kỳ tích”.
“Vì lý do gì cũng được chỉ cần Uyển Vũ tỉnh lại là đủ rồi”.
Viện trưởng Mặc cũng thấy nhẹ nhõm: “Cô ấy tỉnh lại là chuyện tốt nhất rồi tôi sẽ đích thân thăm khám điều trị cho cô ấy”.
“Cảm ơn viện trưởng Mặc”.
Sau khi Kiều Uyển Vũ được bác sĩ kiểm tra tổng quát thì tình trạng sức khỏe đã ổn định những xương bị gãy của cô đã dần phục hồi nhưng do không vận động khá lâu nên các cơ hơi cứng cần phải tập vật lý trị liệu để có thể đi đứng như bình thường, thêm một vấn đề nữa là mắt của cô bị tổn thương nghiêm trọng nên tạm thời chưa thể nhìn thấy được.
Tề Lăng Hạo đi vào phòng bệnh của Kiều Uyển Vũ mặt cô được quấn bởi một lớp vải băng trắng cô đang ngồi trên giường không biết nghĩ ngợi điều gì đó, anh bước đến ngồi bên cạnh cô: “Cuối cùng kỳ tích cũng xuất hiện để em có cơ hội sống tiếp thật là may mắn làm sao”.
Kiều Uyển Vũ lắng tai nghe cô cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc: “Anh là ai? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa hả?”.
Tề Lăng Hạo nắm lấy bàn tay của Kiều Uyển Vũ nhưng cô có ý rút lại tỏ thái độ xa lạ, anh liền lên tiếng đáp: “Tôi là Tề Lăng Hạo người đã đại thọ toàn bộ tiền an táng ba của em”.
Kiều Uyển Vũ nhớ ra Tề Lăng Hạo là ân nhân giúp đỡ cô an táng Kiều Cẩn Dương ở Vĩnh Hằng Hoa Viên nên để anh nắm lấy bàn tay của mình không kháng cự nữa.
“Tại sao anh lại ở đây?”.
Tề Lăng Hạo dịu dàng đáp: “3 tháng trước tôi nhận được tin em bị tai nạn trên đường từ Vĩnh Hằng Hoa Viên trở về nên đã ở đây chăm sóc cho em rồi, tai nạn đó làm em bị thương nghiêm trọng nên bây giờ mới có thể tỉnh lại”.