Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 485




[Năm 17 tuổi là anh nợ em…nợ một câu tỏ tình “anh yêu em”…nợ em cái nắm tay đi cùng nhau dưới phố…nợ em một nụ hôn vụng dại nơi khóe mắt, đôi môi…nợ em một cái tựa đầu bình yên trên xe buýt…nợ em vòng tay ôm chặt em vào lòng lúc em thấy đau đớn nhất…nợ em lời an ủi “Không sao có anh ở đây rồi”…tất cả đều là anh nợ em Kiều Uyển Vũ…nếu có kiếp sau hẹn em lại cùng ngắm hoa Anh Đào rơi].

[Uyển Vũ từ hôm nay anh sẽ không soạn tin nhắn SMS gửi cho em nữa…chúc em một đời binh an vui vẻ].

Kiều Uyển Vũ tự trách bản thân quá yếu đuối nên chưa từng mở chiếc điện thoại đó lên xem nếu cô mạnh mẽ hơn một chút dám đối mặt với sự thật thì có lẽ cô và Tề Lăng Hạo đã không ly hôn rồi. Nếu biết hết những chuyện mà Tề Lăng Hạo âm thầm làm cho cô trước đó dù có bắt cô chết cô cũng nhất định không bao giờ rời xa anh đâu.

Sau khi Kiều Uyển Vũ đọc hết những tin nhắn đó đã là 3 giờ sáng, cô khóc đến hai mắt sưng to lên, mỗi một tin nhắn là một giọt nước mắt lăn xuống.

“Tề Lăng Hạo em không cần biết kiếp sau gì đó em chỉ biết rằng kiếp này em yêu anh, em sẽ không để anh rời bỏ em thêm một lần nào nữa đâu…em nhất định bám chắt lấy anh cả đời không buông cho mà xem” Kiều Uyển Vũ vừa khóc vừa lẩm bẩm một mình.

Kiều Uyển Vũ đặt vé máy bay trở về Vịnh Xuyên, cô ra sân bay ngồi chờ từng giây từng phút để trở về gặp lại Tề Lăng Hạo, một năm qua cô luôn dối lòng rằng đã quên anh nhưng cô thật sự rất nhớ…rất nhớ anh.

Sáng sớm nay, quản gia Đinh nghe thấy tiếng chuông cửa nên đi ra mở cửa và bất ngờ khi nhìn thấy Kiều Uyển Vũ đứng bên ngoài.

Kiều Uyển Vũ kéo theo cái vali màu đỏ rực rỡ, cô mặc bộ váy trong bộ sưu tập đắc đỏ của mình mang tên “Sắc màu rực rỡ”, tuy là cái tên nghe có vẻ lung linh như thế nhưng thật ra tông chính của bộ váy lại là màu trắng với các họa tiết vẽ tay bằng mực tàu nhìn vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng điệu nghệ.

Bộ váy dài đến đầu gối của Kiều Uyển Vũ được may bằng chất liệu voan nên trông rất nhẹ nhàng thanh thoát kết hợp với giày búp bê đế bằng rất tương xứng.

Quản gia Đinh vô cùng ngạc nhiên thốt lên: “Thiếu…thiếu phu nhân…cuối cùng cô cũng trở về rồi”.

Quản gia Đinh xúc động đến nỗi khóe mắt đỏ hoe lên nhưng đó là những giọt nước mắt vui mừng: “Thiếu phu nhân trở về thì tốt quá rồi”.

Quản gia Đinh thừa biết từ lúc Kiều Uyển Vũ rời khỏi Vịnh Xuyên thì Tề Lăng Hạo ngày nào cũng nhớ thương cô, hầu như ngày nào anh cũng ôm khung ảnh cưới của hai người, mắt lại không thể nhìn thấy nên anh thường đưa tay vuốt ve tấm ảnh cưới rồi mường tượng lại trong hồi ức, mỗi lúc nhìn thấy anh ngồi một mình quản gia Đinh đều vô cùng đau lòng.

Kiều Uyển Vũ nôn nóng lên tiếng hỏi hỏi: “Quản gia Đinh Lăng Hạo đang ở đâu?”.

Quản gia Đinh liền đáp: “Thiếu gia đang ở ngoài vọng đình…từ sau khi thiếu phu nhân bỏ đi tôi thấy thiếu gia rất buồn, cậu ấy hay ngồi một mình ngoài vọng đình, ăn uống cũng không ngon miệng còn thường xuyên thức khuya, thiếu gia còn…”.

Kiều Uyển Vũ nhíu mày hỏi tiếp: “Còn gì nữa???”.

Quản gia Đinh khẽ thở dài: “Còn uống rượu nữa, mấy năm nay thiếu gia rất ít khi ngồi uống rượu một mình nhưng mà giờ thì…”.

Kiều Uyển Vũ thấy khóe mắt cay cay, năm đó anh uống say làm loạn với cô lấy mất lần đầu tiên của cô, Kiều Uyển Vũ đã nói với Tề Lăng Hạo “Nếu sau này anh còn uống rượu làm càng chúng ta lập tức ly hôn” kể từ đó anh không bao giờ dám uống quá nhiều rượu dẫn đến mất kiểm soát nữa.

Ly hôn rồi nên Tề Lăng Hạo không còn sợ mất cô nữa vì thế cứ mặc sức mà uống, bởi vì đâu có ai phàn nàn anh nữa.

Kiều Uyển Vũ đi ra vọng đình từ đằng xa cô đã thấy Tề Lăng Hạo và Tề Cẩm Giang, vẻ mặt của hai người trông rất căng thẳng, đặt chân bước lên cây cầu làm bằng kính Kiều Uyển Vũ đã nghe tiếng nói văng vẳng của Tề Cẩm Giang vọng ra.

“Anh hai, em biết là anh rất ghét em…năm đó anh nói đáng ra tên em phải là Tề Trúc Giang mới đúng lúc đó em ngây ngô không hiểu nhưng mà bây giờ thì em biết tại sao rồi…Mẹ em là Mạc Trúc Tiên không phải là Bạch Cẩm Phi, mẹ em là hung thủ giết chết mẹ anh, anh hận mẹ em hận em cũng không sao. Anh chán ghét em cũng được nhưng mà để em được ở lại chăm sóc cho anh có được không hả?”.

Tề Lăng Hạo khẽ xua tay: “Anh đã nói rất nhiều lần là anh không hề ghét em nhưng mà em không cần ngày nào cũng đến đây chăm sóc cho anh đâu đã có người giúp việc làm hết rồi, em phải tập trung vào việc học sau này còn phải giúp Kỳ Nam quán xuyến việc ở tập đoàn Hoàng Kim nữa”.

Tề Cẩm Giang tỏ vẻ ngang bướng đáp lại: “Em không muốn quán xuyến cái gì hết anh là chủ của tập đoàn Hoàng Kim anh phải mau khỏe lại để gánh vác trách nhiệm người thừa kế chứ”.