Tề Lăng Hạo trở nên kích động vòng tay lên ôm lấy Kiều Uyển Vũ, cô chỉ thấy mọi thứ trước đảo lộn cái một cái đến khi an vị thì cô đã nằm trên giường Tề Lăng Hạo nằm áp trụ lên trên.
Kiều Uyển Vũ nhớ đến tin nhắn của Hàn Côn Nhị rồi thầm đoán “Lẽ nào là anh ta hạ thuốc Lăng Hạo rồi”.
Đôi môi khô khan nóng hổi của anh chạm nhẹ vào cánh môi mềm mại của Kiều Uyển Vũ thì như cá gặp nước, anh vẫn ôn nhu nhẹ nhàng mà hôn cô chậm rãi rồi thật sâu khiến cho cô không còn tâm trí suy nghĩ đến những chuyện khác nữa mà chỉ tập trung vào anh thôi.
Tay của Tề Lăng Hạo cũng không an phận mà bắt đầu di chuyển trên cơ thể của Kiều Uyển Vũ, cô không phản kháng mà còn rất phối hợp, chẳng những vậy còn giúp anh cởi bỏ những thứ vướn bận trên người.
Hai người cứ như vậy mà triền miên quấn lấy nhau không rời một tất, một đêm đó Tề Lăng Hạo đem hết những yêu thương nhung nhớ của hơn một năm qua toàn bộ đều lưu giữ lại trong cơ thể của Kiều Uyển Vũ.
Sáng hôm sau, Kiều Uyển Vũ dậy rất sớm cô nằm nhìn vẻ tiêu soái điển trai của Tề Lăng Hạo hồi lâu rồi mới bước xuống giường rời đi.
Lúc tắm xong Kiều Uyển Vũ đứng trước gương nhìn thấy những vết hôn màu đỏ mà Tề Lăng Hạo để lại trên người cô thì có chút đỏ mặt cô lẩm bẩm một mình: “Tề Lăng Hạo chuyện đã đến nước này để xem anh còn xua đuổi em được nữa không đây?!”.
Khi Tề Lăng Hạo tỉnh dậy thì đầu anh đau như búa bổ, qua một lúc Tề Lăng Hạo nhớ lại những cảm giác thăng hoa tối hôm qua nên có chút lo sợ, anh sờ thử trên người thì vẫn còn mặc quần áo, anh lên tiếng hỏi: “Có ai ở đó không hả?”.
Kiều Uyển Vũ ngồi ở sofa nhưng mà không thèm lên tiếng đáp lại nên Tề Lăng Hạo tự huyễn hoặc bản thân đêm qua chỉ là mơ mà thôi, anh uống say nằm mơ thấy mộng xuân cũng là chuyện hết sức bình thường.
Hàn Côn Nhị lại đến Hoàng Kim Uyển Cảnh trêu ghẹo Kiều Uyển Vũ: “Nè tôi hôm qua vui không?”.
Kiều Uyển Vũ đỡ lấy cái eo của mình rồi cáu giận đáp: “Vui cái đầu nhà anh ấy, cả một đêm hôm qua cái eo của tôi muốn gãy làm đôi rồi nè”.
Hàn Côn Nhị liền giảng đạo lý: “Nhưng mà điều đó chứng tỏ là cậu ấy chỉ làm chuyện kia với cô thôi còn gì, cô nên cảm ơn tôi nghĩ ra kế sách vẹn toàn để hai người gần nhau mới đúng đó”.
“Cảm ơn cái đầu anh ấy…sau này làm ơn đừng làm mấy chuyện như thế nữa được không hả tôi tin rằng tình yêu của tôi có thể khiến Lăng Hạo từ bỏ tự ti mặc cảm của bản thân”.
Hàn Côn Nhị khẽ lắc đầu: “Chờ lâu đến bao giờ cô không thấy kế sách của tôi chỉ một đêm là giải quyết hết rồi sao, bây giờ cô cứ chạy đến bắt cậu ta chịu trách nhiệm đi bảo rằng cô mang bảo bảo rồi tôi đố cậu ta dám từ chối tình cảm của cô đó”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán: “Vậy mà cũng nghĩ ra được tôi bái phục anh rồi đó Hàn đại ca à”.
Mùa xuân đến không khí mát mẻ, nắng ấm chiếu rọi khắp nơi khiến cho người ta cảm thấy vô cũng dễ chịu.
Tâm trạng của Tề Lăng Hạo hôm nay cực kỳ tốt anh vẫn không biết từ lâu Kiều Uyển Vũ đã thay thế Tiểu Ninh ở bên cạnh mình nên lên tiếng nói với cô: “Tiểu Ninh, cô ra ngoài gọi quản gia Đinh vào đây giúp tôi”.
Tiểu Ninh là một cô gái bị câm nên không đáp trả anh lắng tai nghe thấy tiếng bước chân thì đoán được là cô ta ra ngoài làm theo lời anh nói rồi.
Vài giây sau tiếng của quản gia Đinh vang lên: “Thiếu gia gọi tôi có gì không ạ?”.
“Hình như hiện tại đang là mùa xuân có đúng không hả?”.
Quản gia Đinh gật đầu đáp lại: “Dạ phải ạ”.
Tề Lăng Hạo khẽ mỉm cười hỏi tiếp: “Thế vườn hoa Anh Đào đã nở hoa hết chưa hả?”.
“Dạ hoa Anh Đào trong vườn đã nở rộ rồi ạ rất là đẹp”.
Tề Lăng Hạo gật đầu anh huơ huơ tay đứng dậy, quản gia Đinh và Kiều Uyển Vũ vội đỡ lấy anh.
Tề Lăng Hạo xua tay: “Hai người đừng bận tâm tôi ổn mà, tôi muốn đến vườn hoa Anh Đào ngồi một lát”.
Kiều Uyển Vũ ra hiệu quản gia Đinh liền lên tiếng: “Thiếu gia muốn đến đó vậy hãy để tôi và Tiểu Ninh dắt cậu đi nhé”.
Tề Lăng Hạo biết quãng đường từ khu nhà chính đến vườn hoa Anh Đào ở phía Bắc Hoàng Kim Uyển Cảnh khá xa với đôi mắt không thể nhìn thấy của anh hiện tại tự mình di chuyển đến đó là điều không thể nên anh gật đầu đồng ý.
“Được vậy nhờ hai người rồi”.
Quản gia Đinh và Kiều Uyển Vũ mỗi người nắm lấy một cánh tay của Tề Lăng Hạo dắt anh đi ra vườn hoa Anh Đào, đến nơi anh cảm nhận được trong gió có những cánh hoa rơi lất phất nên vẻ mặt rất là vui vẻ.
Con đường lát sỏi trắng vẫn như ngày đầu tiên mà Kiều Uyển Vũ dạo bước đến đây, những cây hoa Anh Đào vẫn đâm chồi nảy nở, những cánh hoa Anh Đào lại nhẹ nhàng bay trong gió như một cơn mưa hoa đẹp đến nỗi người ta ngỡ rằng mình bị lạc vào chốn tiên cảnh nhân gian.