Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 508




Dương Ngọc Trâm nhíu mày: “Con trai anh??? Chẳng lẽ anh đã tha thứ cho Hàm Linh và chấp nhận đứa con không có cùng quan hệ huyết thống với mình à??”.

Đoạn Phong Lãng đứng dậy cầm lấy cái áo vest lên: “Tha thứ cho Hàm Linh thì vẫn chưa nhưng mà tôi vẫn sẽ xem Phong Lâm là con trai, thằng bé vô tội với lại nếu không có tình cha con thì vẫn còn tình người mà. Thôi tôi đi trước đây có lẽ sau này khó mà gặp lại chúc cô sẽ gặp nhiều điều may mắn cuộc sống rồi sẽ mỉm cười với cô thêm một lần nữa”.

Dương Ngọc Trâm khẽ cười nhạt: “Uhm cảm ơn anh mong rằng anh cũng sẽ nhiều điều vui vẻ”.

Dương Ngọc Trâm uống nốt ly bia còn lại, cô biết bản thân mình nhơ nhuốc không dám cầu mong hạnh phúc chỉ cầu nửa đời còn lại có thể sống bình an phụng dưỡng cha mẹ tránh xa hết thị phi là đủ rồi.

Trong lúc Dương Ngọc Trâm khốn cùng nhất thì Đoạn Phong Lãng đã giúp cô rời khỏi Vịnh Xuyên sắp xếp cho cô đến sống ở thành phố A nơi mà người ta không biết gì về quá khứ đen tối của cô để có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, dù trãi qua nhiều chuyện nhưng cô luôn xem anh là ân nhân của mình

Dương Ngọc Trâm nhìn theo bóng dáng của Đoạn Phong Lãng đang lái xe rời đi thầm nghĩ “Cảm ơn anh đã giúp tôi có được cuộc sống mới ở nơi không ai biết tôi là ai hết, cảm ơn anh rất nhiều Phong Lãng”.

Thật ra thì lúc Hàm Linh nhìn thấy đoạn video clip livestream của Liêu Tuấn Vĩ ở hôn lễ cậu ta thì đã nhìn thấy Kiều Uyển Vũ trở về, Hàm Linh lại lo lắng Đoạn Phong Lãng sẽ lại tơ tưởng đến Kiều Uyển Vũ nên lại không cam lòng.

Hàm Linh đi đi lại lại trong phòng với vẻ mắt lo lắng cô ta lẩm bẩm: “Tại sao giờ này mà Lãng vẫn còn chưa về nữa lẽ nào là lại đi với Kiều Uyển Vũ rồi…anh ấy đón Phong Lâm trở về mọi chuyện đang tốt lên tại sao cô ta cứ phải về nước ngay lúc này chứ thật là đáng ghét mà”.

“Rừm…rừm”.

Hàm Linh nghe thấy tiếng xe của Đoạn Phong Lãng đổ ngoài sân liền nóng lòng chạy ra mở cửa, lúc nhìn thấy anh trở về cô vui vẻ đến lạ.

Đoạn Phong Lãng nôn nóng lên tiếng hỏi: “Phong Lâm sao rồi?”.

Hàm Linh giả lả đáp: “Phong Lâm ổn rồi, vừa nãy thằng bé sốt cao quá nên em mới gọi điện cho anh nhưng mà sau khi uống thuốc được một lúc thì đã ổn rồi”.

Đoạn Phong Lãng vẫn không an tâm: “Để tôi lên xem thằng bé một chút”.

Hàm Linh nhìn theo dáng vẻ lo lắng của Đoạn Phong Lãng rồi thầm nghĩ trong đầu “Lãng à, anh đừng nghĩ đến Kiều Uyển Vũ nữa có được không hả? Cả nhà ba người chúng ta cứ như vậy mà vui vẻ sống hết kiếp này là đủ rồi”.

Kiều Uyển Vũ trở về Hoàng Kim Uyển Cảnh thì thấy Tề Lăng Hạo vẫn ngồi ngoài ban công uống trà, cô đi tới vòng tay ôm lấy cổ anh: “Sao anh vẫn còn chưa ngủ vậy hả?”.

Tề Lăng Hạo mỉm cười đáp lại: “Sao em về sớm vậy hả? Lâu lắm mới gặp bạn bè sao không ngồi nói chuyện với họ thêm một lúc”.

Kiều Uyển Vũ bước đến ngồi xuống bên cạnh của Tề Lăng Hạo: “Tuấn Vĩ còn bận tiếp rất nhiều khách, em cũng chẳng quen ai hết nên em về sớm”.

Tề Lăng Hạo nhíu mày: “Hôn lễ của cậu ấy không mời bạn bè cũ à?”.

Kiều Uyển Vũ lắc đầu: “Không có, thời gian trôi ai cũng thay đổi xưa kia là bạn gắn bó cùng nhau nhưng bây giờ ai cũng có con đường riêng hết rồi, lần này Tuấn Vĩ chỉ mời em và…Đoạn Phong Lãng mà thôi”.

“Em và cậu ấy gặp lại nhau rồi?”.

Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng giải thích: “Gặp rồi nhưng mà anh đừng hiểu lầm nha hiện tại em chỉ xem anh ấy như một người bạn cũ mà thôi, anh mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời của em, là người mà em lưu tâm muốn dùng cả đời để ở bên cạnh”.

Tề Lăng Hạo vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của Kiều Uyển Vũ rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Ngốc quá ai cần em giải đâu chứ, trãi qua bao nhiêu chuyện như thế em nghĩ anh còn không tin em hay sao? Em trở về đây đã là câu trả lời chân thành nhất trong tình yêu mà em dành cho anh rồi”.

Kiều Uyển Vũ ngã đầu tựa vào vai của Tề Lăng Hạo: “Cảm ơn anh đã luôn tin tưởng em Lăng Hạo”.

Tề Bách Hào vào trại giam thăm Mạc Trúc Tiên khiến cho bà ta rất là vui vẻ, từ lúc bà ta bị bắt giam đến giờ Tề Bách Hào chỉ đến thăm một lần duy nhất rồi biệt tích hơn cả năm khiến cho bà ta rất là buồn.

Mạc Trúc Tiên nắm lấy bàn tay của Tề Bách Hào: “Cuối cùng anh cũng chịu gặp mặt em rồi, anh đã tha thứ cho em rồi có phải không hả Bách Hào?”.

Tề Bách Hào điềm đạm đáp: “Không thể nói là có tha thứ hay không bởi vì anh cũng là một tội nhân mà làm gì có tư cách để tha thứ cho ai khác chứ”.

Mạc Trúc Tiên lắc đầu xúc động: “Không có đâu Bách Hào à, mọi chuyện từ đầu tới cuối đều là một tay em gây ra anh vốn không có tội tình gì hết anh đừng tự trách bản thân mình nữa”.

Ngay từ đầu Mạc Trúc Tiên đã là người quỷ kế đa đoạn tính toán nhiều mưu sâu kế hiểm nhưng mà tất cả những gì mà bà ta làm cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh của Tề Bách Hào mà thôi, tình yêu mà bà ta dành cho Tề Bách Hào là thứ chân thật mà không ai có thể phủ nhân được.