Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 511






Sáng ngày hôm sau quản giáo phát hiện là Mạc Trúc Tiên đã vượt ngục nhưng vì lo lắng người bên Tề gia và cấp trên xử tội nên đã giấu nhẹm đi rồi tự chia nhau ra để đi tìm bà về.

Mạc Trúc Tiên giả dạng thành người khác lanh quanh ở Tề Trạch Viên để thăm dò tin tức đã mấy ngày qua.

Hôm nay Kiều Uyển Vũ đến Tề Trạch Viên, sau đó không lâu Mạc Trúc Tiên thấy Tề Bách Hào đi ra ngoài cùng cô.

Kiều Uyển Vũ có vẻ áy náy nói với Tề Bách Hào: “Ba à, ba nên suy nghĩ lại biết đâu thời gian tới có người đồng ý hiến giác mạc cho Lăng Hạo thì sao?”.

Tề Bách Hào đặt tay lên vai của Kiều Uyển Vũ trấn an cô: “Con đừng khuyên ba nữa ba đã quyết định sẽ nhường đôi giác mạc này lại cho Lăng Hạo rồi, ba sống hơn nửa đời người cũng đã già rồi với lại ba đã nợ Lăng Hạo cả tuổi thơ vì vậy ba muốn dùng đôi giác mạc này bù đắp lại cho nó”.

“Nếu sau này Lăng Hạo sáng mắt lại biết ba làm như vậy anh ấy sẽ cảm thấy rất áy náy đó ba à”.

Tề Bách Hào lại lên tiếng trấn an Kiều Uyển Vũ: “Con đừng lo lắng gì hết, tới lúc đó chuyện cũng đã rồi, cha mẹ hy sinh vì con cái là chuyện bình thường thôi…với lại vị bác sĩ Morgane đó chỉ ở đây một thời gian ngắn mà thôi ba muốn sớm làm phẫu thuật cho Lăng Hạo”.

Kiều Uyển Vũ hết cách: “Nhưng mà cũng chưa chắc ba muốn cho là được đâu còn phải chờ Morgane kiểm tra xem có phù hợp với thể trạng của Lăng Hao hay không nữa đó”.

“Thêm một hy vọng cũng tốt mà con…thôi chúng ta mau đến bệnh viện theo lịch hẹn trước đi con đừng làm mất thời gian của vị bác sĩ ấy”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Dạ được ạ”.

Mạc Trúc Tiên đứng nhìn theo chiếc xe chở Tề Bách Hào và Kiều Uyển Vũ rời đi thì tay nắm chặt lại nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một mình: “Tề Lăng Hạo nếu mày đã yêu Kiều Uyển Vũ nhiều đến như thế vậy để tao tiễn hai đứa mày một đoạn đi”.

Mạc Trúc Tiên gọi điện cho Tề Lăng Hạo: “Alo lâu rồi không gặp”.

Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo trở nên căng thẳng: “…giọng nói này là…”.

“Phải, chính là mẹ đây con trai yêu quý à”.

“Câm miệng ngay, bà không phải mẹ tôi, cũng không có tư cách đó” Tề Lăng Hạo nổi nóng lên quát.

Mạc Trúc Tiên nở một tràn cười quỷ dị: “Ha ha ha…Tề Lăng Hạo mày hại tao rất thảm cho nên mày đừng trách việc cả hai người phụ nữ mày yêu quý nhất trên đời này đều chết trong tay tao”.

Tâm mi của Tề Lăng Hạo cau chặt lại nôn nóng hỏi: “Bà nói vậy là có ý gì đây hả?”.

Ánh mắt của Mạc Trúc Tiên đỏ ngầu lên vì giận dữ trông rất đáng sợ: “Ý gì sao??? nhiều năm trước mẹ mày chết dưới tay tao, bây giờ đến lượt Kiều Uyển Vũ”.

Giọng Tề Lăng Hạo giận dữ vang lên kèm theo lời cảnh báo: “Mạc Trúc Tiên tôi cấm bà đụng đến Uyển Vũ nếu không đừng có trách tôi không nương tay”.

“Dù sao thì tao cũng đâu còn gì để mất nữa, mày hại tao mất đi Bách Hào người đàn ông mà cả đời tao yêu thương nhất ngay cả con gái ruột ngoan hiền của tao cũng từ mặt không nhận tao nữa, từ một đệ nhất phu nhân ở Vịnh Xuyên tao biến thành tội nhân mang bản án chung thân người người khinh rẻ, tao không còn gì để mất nữa hết nên tao không sợ đâu”.

“Rốt cuộc là bà muốn cái gì đây hả?”.

Mạc Trúc Tiên liền vào trực tiếp vấn đề luôn: “Trước 12 giờ trưa nay hẹn mày ở sông Băng nếu không có mặt thì chờ nhặt xác con bé kia đi…à mà tao nói trước là hiện giờ tao đang nhìn thấy toàn bộ những hành động của mày đó con trai à, chỉ cần mày dám báo chuyện này với bên cảnh sát thì tao lập tức giết chết Kiều Uyển Vũ ngay đó…tao yêu cầu mày đi đến sông Băng một mình”.

Lúc Kiều Uyển Vũ bước xuống xe thì cô vấp ngã vô tình chiếc điện thoại trong túi xách rơi xuống trên xe mà cô không hề hay biết gì hết.

Tề Lăng Hạo lớn tiếng gọi: “Quản gia Đinh…quản gia Đinh mau vào đây tôi có chuyện cần ông giúp đỡ”.

Quản gia Đinh nghe thấy tiếng gọi của Tề Lăng Hạo liền vội vã chạy lên phòng anh: “Dạ thiếu gia có chuyện gì cần căn dặn ạ?”.

“Uyển Vũ đi đâu rồi hả?”.

Quản gia Đinh liền đáp: “Dạ sáng nay thiếu phu nhân đi ra ngoài rồi ạ”.

Tề Lăng Hạo nhíu mày: “Cô ấy có nói là đi đâu không hả?”.

Quản gia Đinh khẽ lắc đầu đáp: “Dạ không có ạ”.

Tề Lăng Hạo đưa cái điện thoại cho quản gia Đinh: “Mau gọi điện cho cô ấy xem cô ấy đang ở đâu”.

Quản gia Đinh vội đư tay nhận lấy chiếc điện thoại từ Tề Lăng Hạo rồi bấm gọi cho Kiều Uyển Vũ nhưng mà cô không có nghe máy, ông gọi lại mấy cuộc vẫn không có người phản hồi.

Quản gia Đinh nhíu mày nhìn Tề Lăng Hạo rồi đáp: “Dạ thưa thiếu gia, thiếu phu nhân không nghe máy ạ”.

“Bây giờ là mấy giờ rồi hả?” Tề Lăng Hạo nôn nóng hỏi.

“Dạ 11 giờ rồi ạ”.

Tề Lăng Hạo tỏ vẻ bực dọc: “Chết tiệt thật, quản gia Đinh ông giúp tôi gọi một chiếc taxi đi”.

Quản gia Đinh tỏ vẻ lo lắng: “Thiếu gia muốn đi đâu để tôi đưa cậu đi”.

Tề Lăng Hạo xua tay: “Đừng hỏi nữa không còn thời gian đâu, hãy nghe theo những gì mà tôi nói đây”.

Quản gia Đinh cúi đầu: “Dạ thiếu gia”.

“Ông giúp tôi gọi một chiếc taxi, sau đó gọi điện bảo Hàn Côn Nhị nhanh chóng đến sông Băng rất có thể là Uyển Vũ đang gặp nguy hiểm đó”.

Quản gia Đinh nghe vậy liền hốt hoảng ra mặt: “Thiếu gia vậy chúng ta mau báo cảnh sát đi”.

“Tuyệt đối không được manh động làm ẩu nếu không Uyển Vũ sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất”.

Kiều Uyển Vũ và Tề Bách Hào gặp Morgane để bàn về chuyện hiến giác mạc cho Tề Lăng Hạo, Morgane cũng kiểm tra và báo kết quả phù hợp nên Tề Bách Hào rất là vui.

“Vậy là Lăng Hạo có thể nhìn thấy mọi thứ trở lại rồi thật là tốt quá đi”.

Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Nhưng mà ba sẽ…”.

“Được rồi Uyển Vũ à còn đừng lo lắng nữa, tuổi ba cũng đã lớn rồi mấy chục năm qua nhìn đời cũng đủ rồi nên nhường lại cho Lăng Hạo thôi”.

Morgane cũng bất đắc dĩ mới đồng ý chuyện Tề Bách Hào hiến giác mạc cho Tề Lăng Hạo, ông trầm giọng: “Nếu không có gì bất trắc gì ba ngày nữa có thể tiến hành phẫu thuật”.

Tề Bách Hào tỏ vẻ cảm kích Morgane: “Cảm ơn bác sĩ rất nhiều tôi sẽ sắp xếp đưa Lăng Hạo đến phẫu thuật đúng giờ”.

Kiều Uyển Vũ cúi đầu chào tạm biệt Morgane: “Cảm ơn bác sĩ Morgane rất nhiều ạ”.