Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 514






Mạc Trúc Tiên và Tề Lăng Hạo lúc này đã đứng sát ngay mặt nước lắm rồi chỉ cần bước thêm vài bước nữa thì sẽ lập tức ngã xuống sông Băng ngay.

Kiều Uyển Vũ vừa chạy tới thì Mạc Trúc Tiên liền lớn tiếng hét lên: “Đứng yên ở đó đi, Kiều Uyển Vũ nếu mày còn dám bước thêm một bước nữa thì tao sẽ giết chết Tề Lăng Hạo ngay trước mặt mày đó”.

Kiều Uyển Vũ không dám manh động cô đành giữ khoảng cách nhất định theo yêu cầu của Mạc Trúc Tiên: “Bà muốn cái gì cứ nhắm vào tôi hết đi hãy để Lăng Hạo được bình yên”.

Mạc Trúc Tiên quay sang nhìn Kiều UyểnVũ rồi nhếch mép cười: “Nhìn bọn mày nguyện chết vì nhau mà tao thấy vô cùng giả tạo, để hôm nay tao chứng minh cho bọn mày thấy là bọn mày có thật sự sẽ nguyện chết vì nhau không hay chỉ là nói suông thôi”.

Tề Lăng Hạo lên tiếng: “Hãy thả Uyển Vũ ra bà muốn tôi làm gì cũng được hết Mạc Trúc Tiên”.

Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng: “Lăng Hạo à, bà ta lừa anh thôi bà ta không có khống chế em anh đừng nghe theo lời bà ta nữa”.

Mạc Trúc Tiên liền cười lớn rồi nói với Tề Lăng Hạo: “Nó nguyện chết vì mày đó Tề Lăng Hạo à, người khác nhìn vào chắc là cảm động lắm”.

Tề Lăng Hạo không có nhìn thấy anh chỉ sợ lời Mạc Trúc Tiên nói là sự thật, anh sợ Kiều Uyển Vũ vì anh mà hy sinh bản thân mình nên nôn nóng nói: “Thả cô ấy ra”.

Mạc Trúc Tiên liền lên tiếng nói với Tề Lăng Hạo: “Muốn tao tha cho nó cũng được thôi mày quỳ xuống đi…quỳ xuống xin tao tha cho nó đi ha ha ha”.

Tề Lăng Hạo đứng ở đó đấu tranh tư tưởng rất lâu, Mạc Trúc Tiên là người đã giết chết mẹ anh hại anh đánh mất hết tuổi thơ không được sống vui vẻ hạnh phúc, anh đã từng nói đời này kiếp này chỉ quỳ trước ông bà, cha mẹ, anh không cam tâm quỳ xuống cầu xin trước mặt kẻ thù như thế.

Giọng của Mạc Trúc Tiên lại vang lên: “Sao hả? mày không làm được vậy để tao tiễn nó một đoạn”.

Kiều Uyển Vũ liền lắc đầu kêu lên: “Tề Lăng Hạo anh nghe lời em nói đây không được quỳ xuống van xin bà ta”.

Tề Lăng Hạo nắm chặt tay thành nắm đấm cố kìm chế cái tôi cá nhân lại rồi khụy chân xuống, anh quỳ xuống trước Mạc Trúc Tiên dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Kiều Uyển Vũ và Đoạn Phong Lãng.

“Tôi cầu xin bà tha cho Uyển Vũ đi”.

Nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống liên tục, cô gào lên: “Đừng mà Lăng Hạo…đừng làm như thế mà…vì em không đáng đâu”.

Đoạn Phong Lãng đứng chết trân tại chỗ khi thấy Tề Lăng Hạo có thể vì an nguy của Kiều Uyển Vũ mà quỳ xuống trước mặt người khác như vậy, nếu đổi ngược lại là anh chưa chắc anh làm được như thế.

Mạc Trúc Tiên thỏa mãn liền cười lớn: “Tề Lăng Hạo mày từ nhỏ đến lớn đều cao cao tại thượng lúc nào cũng nhìn tao bằng ánh mắt thù hận, mày làm tất cả để tống cổ tao vào tù trả thù cho người mẹ đã mất của mày…đến cuối cùng thì sao chứ mày vẫn phải quỳ xuống dưới chân tao mà cầu xin đó…ha ha ha”.

Tề Lăng Hạo rất tức giận anh cảm thấy hận bản thân mình bởi vì lúc này mắt của anh không nhìn thấy không thể bảo vệ cho Kiều Uyển Vũ, anh cũng rất muốn liều chết với Mạc Trúc Tiên chỉ sợ là bà ta làm hại Kiều Uyển Vũ mà thôi.

Tề Bách Hào, Tề Cẩm Giang, Hàn Côn Nhị, lực lượng cảnh sát và lực lượng cứu hộ cứu nạn cũng nhanh chóng có mặt tại sông Băng, Tề Kỳ Nam nhận được tin dữ cũng vội bỏ hết công việc để chạy tới nơi với mọi người.

Tề Kỳ Nam nôn nóng lên tiếng hỏi Hàn Côn Nhị: “Anh Hạo sao rồi?”.

Hàn Côn Nhị cau chặt tâm mi đáp: “Đang ở bên kia tình thế có vẻ vô cùng nguy hiểm”.

Mạc Trúc Tiên nhìn thấy nhiều người đến như vậy liền nổi điên lên đẩy Tề Lăng Hạo một cái khiến anh ngã xuống đất, bà ta dùng chân đạp vào bụng của anh rồi mắng chửi: “Thằng ranh con khốn nạn tao đã bảo không được gọi cảnh sát tới đây cơ mà, mày không nghe lời tao thì tao sẽ chết người mày yêu nhất trên đời này”.

Mạc Trúc Tiên rút ra một con dao sáng loáng khiến cho trái tim của Kiều Uyển Vũ cũng treo ngược cành cây.

Kiều Uyển Vũ nôn nóng gào lên: “Mạc Trúc Tiên bà muốn đánh muốn chém thì cứ nhắm vào tôi đây này đừng có hành hạ Lăng Hạo nữa”.

Mạc Trúc Tiên điên cuồng lên bà ta nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt chứa đầy thù hận hằn lên tia máu: “Chính là Tề Lăng Hạo đẩy tao vào con đường vạn kiếp bất phục này mà, nó làm cho Bách Hào chán ghét tao, Cẩm Giang không nhìn mặt tao nữa, tao sống không còn ý nghĩa gì hết, muốn dùng cái nhà tù đó giam cầm tao cả đời sao không có cửa đâu…mọi bi kịch trong cuộc đời tao đều bắt nguồn từ Tề Lăng Hạo mà ra hôm nay tao cùng nó đồng vu quy tận vậy”.

Mạc Trúc Tiên giơ con dao lên lưỡi dao lóe sáng, bà ta tính đâm Tề Lăng Hạo nhưng mũi dao gần đâm vào người anh thì lại có máu nhỏ xuống chiếc áo len màu trắng của Tề Lăng Hạo.

Kiều Uyển Vũ đã lao tới dùng tay không để nắm lấy lưỡi dao lại không để Mạc Trúc Tiên đâm Tề Lăng Hạo.

“Không được làm hại Lăng Hạo”.

Kiều Uyển Vũ cũng chẳng biết lúc đó cô lấy sức mạnh ở đâu ra mà chạy tới nắm chặt lưỡi dao của Mạc Trúc Tiên như thế, trong mắt cô chỉ nhìn thấy Tề Lăng Hạo đang gặp nguy hiểm mà thôi lúc tay bị lưỡi dao cắt vào cũng không biết cảm giác đau là gì.

Mạc Trúc Tiên và Kiều Uyển Vũ giằng co con dao, máu trên tay chảy xuống càng nhiều đến chói mặt.

Đoạn Phong Lãng cũng lao tới: “Uyển Vũ mau buông ra đi nguy hiểm lắm”.

Kiều Uyển Vũ mặc kệ Đoạn Phong Lãng mà nhìn Mạc Trúc Tiên bằng ánh mắt sắc lạnh: “Nếu hôm nay bà làm hại Lăng Hạo tôi nhất định không tha cho bà đâu”.

“Vậy thì cùng chết đi”.

Nhân lúc Mạc Trúc Tiên không để ý Đoạn Phong Lãng đá vào cổ tay bà ta một cái, bà ta bất ngờ nên buông con dao trong tay, Kiều Uyển Vũ cũng ném con dao qua một bên tính lao qua chỗ của Tề Lăng Hạo thì Mạc Trúc Tiên liền kéo anh ra gần mép mực nước sông Băng.

“Đứng yên nếu mày qua đây tao lập tức đẩy nó xuống dưới đó”.

Vừa lúc đó Tề Bách Hào chạy tới lớn tiếng gào lên: “Mạc Trúc Tiên bà dừng tay lại đi tôi cầu xin bà đó”.

Tề Cẩm Giang khóc sướt mướt lên tiếng khuyên can mẹ của mình: “Mẹ à, mẹ dừng tay lại đi mà, nếu hôm nay mẹ làm hại anh hai hay chị Uyển Vũ thì mẹ sẽ phải lãnh án tử hình đó”.

Mạc Trúc Tiên cay cú gào lên: “Tôi chẳng còn gì để mất nữa hết, gia đình thì tan nát rồi…”.

Tề Bách Hào liền nói với Mạc Trúc Tiên: “Bà còn tôi mà Trúc Tiên”.

Mạc Trúc Tiên mỉm cười chua xót: “Tề Bách Hào, cả tuổi thanh xuân tôi hy sinh vì ông nhiều như vậy nhưng đến cuối cùng lại chẳng bằng một người đã chết trong lòng ông, bao nhiêu năm qua sống với nhau tôi thừa biết ông vẫn luôn nhớ đến Bạch Cẩm Phi mà, tôi thua một người đã chết thật không cam tâm mà”.

Khóe mắt của Tề Bách Hào đỏ hoe lên: “Trúc Tiên tất cả đều là lỗi của tôi bà tha cho Lăng Hạo và Uyển Vũ đi mà, cả hai đứa nó đều vô tội”.

Ánh mắt của Mạc Trúc Tiên hằn lên tia máu: “Vô tội sao? Không hề đâu chính Tề Lăng Hạo đã hại tôi thảm hại như ngày hôm nay vì vậy tôi sẽ đồng quy vu tận với nó mới cam tâm”.

Tề Cẩm Giang liền tức giận gào lên: “Mẹ đủ rồi đó, toàn bộ mọi chuyện từ đầu tới cuối đều là mẹ ngay ra cơ mà, hai tay mẹ đã nhuốm đầy máu tươi của mẹ anh Hạo rồi con xin mẹ đừng tiếp tục phạm thêm sai lầm nào nữa mà”.

Mạc Trúc Tiên quay sang nhìn Tề Cẩm Giang rồi khẽ lắc đầu: “Không có đường để quay lại nữa rồi, tao cũng không có đứa con không biết nghe lời như mày đâu”.

“Mẹ à nhiều năm qua chúng ta đã nợ anh Hạo quá nhiều rồi nếu hôm nay mẹ làm hại anh ấy thì cả đời này con không tha thứ cho mẹ nữa đâu” Tề Cẩm Giang vừa khóc vừa gào lên.

Mạc Trúc Tiên cũng rơi nước mắt nhưng mà bà ta không thay đổi quyết định của mình: “Tha thứ hay không đã không còn quan trọng nữa rồi…dù sao chúng ta cũng chẳng bao giờ gặp lại nữa đâu…vĩnh biệt”.

Tề Bách Hào đau đớn gào lên: “Trúc Tiên dừng tay lại đi mà”.

Tề Cẩm Giang khụy gối xuống: “Con cầu xin mẹ dừng tay lại đi mà”.

Cảnh sát trưởng cũng lên tiếng khuyên ngăn Mạc Trúc Tiên: “Bà hãy dừng tay lại đi Mác Trúc Tiên như vậy mới nhận được sự khoan hồng của pháp luật”.

Mạc Trúc Tiên cứng đầu ngang ngạnh đáp lại: “Hôm nay tao sẽ tự giải thoát cho mình khỏi cái nhà giam đó, giải thoát bản thân khỏi cuộc đời đầy đau khổ thất bại này”.