Trở lại phòng học, đối mặt với bảy pho tượng không đầu quen thuộc, các thí sinh đều có cảm giác nặng nề.
Không chỉ bởi vì có người mới chết.
Tới lúc này, các manh mối cơ bản đã hé lộ, mọi người ít nhiều đều đã nắm được cách giải đề. Mỗi pho tượng tương ứng với một thí sinh, bọn họ cần phải đặt đầu thạch cao của mình lên pho tượng với tông tội tương ứng, sau đó mới giải quyết đến chuyện ai là thí sinh số bảy như đề yêu cầu.
Trong "Thần khúc" có một đoạn thế này:
Ngạo mạn, hình phạt bị vật nặng đè;
Đố kỵ, hình phạt khâu mắt;
Thù hằn, hình phạt khói đen;
Lười biếng; hình phạt chạy không ngừng;
Tham lam, hình phạt nằm yên;
Tham ăn, hình phạt nhịn đói;
Sắc dục, hình phạt lửa thiêu.
Tạm thời có thể xác nhận thân phận của cô gái tóc ngắn-- cô nhận được đầu thạch cao bị khâu hai mắt, tương ứng với hình phạt tội "Đố kỵ". Mà giữa các pho tượng, chỉ có tượng số 2 không có bối cảnh hay tư thế gì đặc biệt, hoàn toàn phù hợp với hình phạt khâu mắt.
Cô gái tóc ngắn cẩn thận đặt đầu thạch cao lên pho tượng.
Chỗ nối giữa đầu và cổ tượng tức khắc liền lại, hoàn hảo như mới, giống như cái đầu kia chưa từng đứt rời khỏi cổ.
Quần chúng vây xem đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời cũng căng thẳng trong lòng.
Giờ khắc này bọn họ đều cùng lo lắng một chuyện: Nếu tượng thứ bảy là "Sắc dục" tương ứng với cậu trai đeo kính đã chết... Hệ thống có cho bọn họ qua màn không?
Mọi người chỉ suy đoán như vậy, nhưng Doãn Vụ Thi cho rằng chuyện này rất có khả năng trở thành hiện thực.
Hệ thống không hề lựa chọn thí sinh ngẫu nhiên mù quáng, theo ý kiến của cô, hơn phân nửa thí sinh ở đây đều có đặc điểm riêng.
Ví dụ như cô là lười biếng, sơ-mi caro là thù hằn, đuôi ngựa là ngạo mạn.
Nếu hệ thống không bị rối loạn, những người này xem như đã có thể xác nhận.
Nhưng ngoại trừ cô gái tóc ngắn, ba người còn lại hơi khó phân biệt.
Một là cậu thanh niên đã chết.
Hai là Trì Trọng Hành.
Ba là Kiều Kiều nhà cô.
Theo cô phỏng đoán, ba người bọn họ gồm "Tham ăn", "Tham lam" và "Sắc dục". Dựa vào sức ăn của Kiều Kiều, cậu rất có khả năng là "Tham ăn". Cũng có nghĩa rằng Trì Trọng Hành không phải "Tham lam" thì chính là "Sắc dục".
Nhưng mà...
Trì Trọng Hành trông như người cao tuổi thanh tâm quả dục, khó lòng mà xứng với hai chữ "Sắc dục".
Từ nhỏ Doãn Vụ Thi đã chơi với các bạn nam là chính, sau này lên đại học tỉ lệ nam nữ cũng chênh lệch. Đến lúc tham gia vào căn cứ, càng không cần phải nói, mấy cô gái trong đó đều là "nam tử hán" sắt thép, còn lại đều là anh em thầy tu.
Cẩn thận tính toán, từ năm 6 tuổi đến nay, Doãn tổng đã làm đại ca hơn hai mươi năm, tác phong cũng dần trở nên nam tính. Đại khái là cô học được khả năng nghe truyện cười 18+ mặt không đổi sắc, còn có thể đáp trả lại. Tuy kiến thức thực tiễn chỉ như chú lùn, cô vẫn là bậc thầy lý thuyết.
Doãn Vụ Thi để tay lên ngực tự hỏi, cô cho rằng chính mình còn giống sắc dục hơn cả Trì Trọng Hành, thậm chí là hơn toàn bộ thí sinh ở đây ngoại trừ cậu thanh niên kính đen trông có vẻ là trạch nam kia.
Chuyện này cực kỳ phiền toái.
Dựa vào những gì cô nghe được nhìn được từ lúc tiến vào hệ thống tới bây giờ, nếu NPC giết thí sinh, đa số đều chọn thủ đoạn độc lạ, căn bản là không muốn người ta chết thoải mái, phải độc, phải ghê tởm.
Ví dụ như bộ xương cá trong hồ nước, hay như các bạn nhỏ đi kiếm ăn buổi tối kia.
Nhưng lần này thì khác.
Một con dao rọc giấy, một đòn mất mạng, vô cùng dứt khoát.
Không giống ma quỷ.
Mà càng giống một thứ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
- - Người.
Cậu thanh niên chết không động tĩnh.
Giữa khung cảnh hỗn loạn như vậy, ai nấy đều duy trì cảnh giác cao độ, tuy rằng có khói đen cản trở tầm nhìn, nhưng nếu có gì tới gần cũng không quá khó để nghe thấy. Xuất hiện trực diện mà khiến người ta không phát hiện, có thể là NPC ư?
Cho dù NPC biến thành thí sinh để tăng độ uy tín, thời gian dài như vậy, với thủ đoạn phi tự nhiên của nó, còn chưa đủ để hành hạ toàn bộ thí sinh sao?
Logic không hợp lý lắm.
Cô càng cho rằng, thủ phạm cũng mất không ít thời gian để tìm kiếm mục tiêu.
Liệu thủ phạm có biết cậu trai đeo kính có khả năng là người số bảy không? Nếu biết vì sao còn ra tay? Không hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ thí sinh đều sẽ ngủm ở đây, hắn ta không lo mình sẽ bị chôn cùng hay sao? Điều gì thúc đẩy hắn ra tay như vậy?
Hay là, cho dù không giải được đề, hắn cũng đã nắm chắc khả năng thoát khỏi phòng thi?
Cô miên man suy nghĩ, tiện tay đặt đầu thạch cao của mình lên pho tượng có tư thế chạy vội vã.
Lam Xuân Kiều bị động tác của cô dọa sợ: "Chị! Sao lại..."
Nửa câu sau chưa kịp thốt ra, kẹt lại trong cổ họng cậu.
Pho tượng tương ứng tội "Lười biếng" khôi phục lại hoàn chỉnh, động tác của Doãn Vụ Thi nhìn như làm đại, không biết có phải chó ngáp trúng ruồi hay không, nhưng cô chọn đúng rồi.
Lam Xuân Kiều mở to mắt: "Sao chị biết được mình là lười biếng?"
Doãn Vụ Thi nghĩ trong đầu, cậu quen biết chị bao nhiêu năm rồi mà còn không biết bà đây siêu lười?
Cô duỗi tay xoa đầu chó Lam Xuân Kiều.
Mấu chốt trong việc giải đề chính là ảo cảnh trừng phạt ban nãy.
Giữa ảo cảnh thường có tiếng đầu thạch cao cười khục khặc, thật ra tất thảy đều có quy luật.
Chúng nó chỉ phát ra tiếng cười inh tai nhức óc khi thí sinh tương ứng gặp đúng hình phạt dành cho mình.
Doãn Vụ Thi đưa ra suy đoán này bởi vì mỗi khi hình phạt thay đổi, trạng thái của mỗi người bọn họ thay đổi, sẽ có tiếng cười mới vang lên. Không tính cô, tiếng cười vang lên sáu lần.
Tất cả những hình phạt mà bọn họ trải qua trong ảo cảnh không có hình phạt chạy; mà trong suốt quá trình, đầu thạch cao trong tay cô cũng không cười một tiếng nào, im lặng như gà.
Giống như trò chơi ghép hình, hai manh mối này khiến cô đưa ra kết luận.
Hơn nữa, còn có một bằng chứng hùng hồn: Trong bảy pho tượng, tượng "Đố kỵ" số 2 và tượng "Lười biếng" số 4 lùn hơn mặt bằng chung một chút, xét theo dáng người, tuy không nhìn rõ là nữ giới, nhưng nhìn vẫn nhỏ hơn so với năm cái còn lại.
Doãn Vụ Thi làm động tác phủi phủi tay, nhìn năm cái đầu chưa tìm lại được chủ dưới đất, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Bốn người đàn ông còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ đại khái cũng biết ảo cảnh ngoài hành lang là điểm mấu chốt, nhưng lúc ấy thật sự quá hỗn loạn, cảnh tượng chồng chất nhau, khó mà xác định được cái đầu trong tay mình cười lúc nào.
Thể trạng của bọn họ cũng tương đương nhau, rất khó để đối chiếu với dáng tượng, quá trình giải đề nhất thời đình trệ.
Lại trở về hành lang lần nữa?
Không nói tới chuyện có thể kích hoạt ảo cảnh lại lần nữa không, cho dù là được, sau khi cậu thanh niên bị sát hại, bọn họ không nhắc lại chuyện này nữa.
Đuôi ngựa mất hết kiên nhẫn, cậu vê góc áo, đi qua đi lại, ánh mắt dừng trên người thanh niên kính đen, cắn chặt răng, cậu ngồi xổm xuống.
Sau khi cậu thanh niên đeo kính chết, mọi người đem thi thể cùng đầu thạch cao của cậu về, để cậu yên nghỉ ở chỗ trống gần đó.
Đuôi ngựa nhặt cái đầu thạch cao kia lên, hướng tới chỗ những pho tượng, học theo dáng vẻ của Doãn Vụ Thi mà đặt đầu lên tượng "Sắc dục".
Suy nghĩ của cậu rất rõ ràng-- hiện tại bọn họ tương ứng cái gì cũng không quan trọng, chuyện cấp bách là xác minh xem người đeo kính có phải là sắc dục hay không.
Nếu phải, nếu hệ thống không chấp nhận "tượng bán thân" như vậy, xem như đề này không thể nào giải được, bọn họ đành phải nộp giấy trắng, toàn phòng thi chịu cảnh chết chung.
Suy đoán của cậu cũng tương tự như Doãn Vụ Thi.
Đầu người vừa mới tiếp xúc pho tượng, cậu rụt tay về như bị bỏng.
- - Không có gì khác thường.
Cậu thở phào một hơi.
Cậu cũng không phải tay không đánh bậy đánh bạ, ở hai kỳ thi nhập học trước, cậu rút được hai vật phẩm, một cái là "hình nhân thế mạng", một cái là đóng băng đòn tấn công của đối thủ, cho nên cậu mới dám tự tin như thế.
Cậu cẩn thận nhìn chằm chằm pho tượng "Sắc dục", tay nắm chặt hai tấm thẻ vật phẩm, tùy thời mà ứng phó với tình huống phát sinh.
Nhưng ngoại trừ vết cắt giữa cổ tượng không liền lại, khung cảnh bị đuổi giết như trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, có vẻ như đặt sai cũng không bị trừng phạt.
Điều này khiến cậu hơi bất ngờ.
Từ khi nào hệ thống dễ nói chuyện như vậy?
Đuôi ngựa nhướng mày, vươn tay, chuẩn bị lấy lại đầu thạch cao bị đặt sai chỗ này.
Cậu trai kính đen không phải sắc dục, chuyện này đối với bọn họ là một tin tối, có nghĩa không cần dọn thi thể đầm đìa máu kia ra soi trước gương, cũng không cần lo hệ thống không thừa nhận đáp án của bọn họ.
Kiểm chứng thành công khiến cậu vơi bớt căng thẳng, cậu lấy đầu thạch cao xuống, xoay người.
Đối diện mấy đôi đồng tử phóng to.
Các thí sinh hoảng hốt như nhìn thấy gì đó đáng sợ: "Mau--"
Chữ "chạy" chưa kịp thốt ra, đuôi ngựa không có thời gian để quay đầu lại, biết phía sau phát sinh gì đó, cậu nắm chặt hai tấm thể đến mức biến dạng, nhưng rốt cuộc không đợi được đến lúc kích hoạt.
Pho tượng bị trừng phạt vì tội "Ngạo mạn" vẫn luôn giữ tư thế lưng cong vòm như con tôm, đuôi ngựa không hề phòng bị nó, trong nháy mắt, nó đột nhiên đứng thẳng lên, móng tay sắc nhọn sượt qua cổ cậu, đầu ngón tay thấm đầy máu xuyên qua lớp da, cắt một mặt bằng phẳng.
Bàn tay pho tượng chợt siết chặt, xách phần đầu chết không nhắm mắt đặt lên cổ mình. Lớp thạch cao trắng toát dần trườn lên, nuốt sống toàn bộ đầu, nối liền đầu cổ.
Tựa như nó vốn như vậy.
Bên dưới lớp thạch cao đúc, nét hoảng loạn còn rõ như in, đôi mắt trừng to, mỗi một chi tiết đều được giữ gìn tỉ mỉ, sống động và tinh xảo.
Đến mức khiến người ta sởn gai óc.
Chỉ có vệt máu nhớp nháp dính trên đầu tượng là không hoàn mỹ, nhắc nhở bọn họ, tất thảy đều không phải ảo giác.