Edit: Tiểu Mộng
Không biết hắn thẫn thờ nhìn đã bao lâu, Lâm Tranh vẻ mặt lo lắng tiến lên nhắc nhở:
“Thái tử, Lâm ma ma sắp tới, người nên tránh đi một chút.”
Đông Đan Quế sợ người ngoài biết sẽ gièm pha, lại nghĩ Đông Đan Lung đã thành phế nhân, có trốn cũng không thoát, cho nên Khóa Vân điện chỉ có một cung nữ cùng một tiểu thái giám hầu hạ, nhưng ngoài ra, còn có một cung nhân của Kính Sự phòng là Lâm ma ma phụng mệnh
mỗi ngày đến đây để Đông Đan Lung “học tập”, mà cái gọi là “học tập”, chính là dùng xuân dược cùng một số *** cụ đặc chế ( *** toy ;__;) để tra tấn y.
Đông Đan Cửu Trọng thấy rõ khi Lâm Tranh nhắc tới Lâm ma ma, đầu vai Đông Đan Lung giấu trong chăn khẽ run lên, hắn hạ mắt suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy, rời khỏi tẩm điện.
Vừa bước ra ngoài điện, Tranh Thanh lập tức tiến lên hỏi, “Thái tử, có chuyện gì sao?”
“Đích xác là có một chuyện.” Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, khoanh tay thong thả bước trong tiểu hoa viên.
Tà dương dần hạ, vài tia nắng nhàn nhạt vượt qua được tường vây chiếu tới tiểu hoa viên cũng mờ dần, một cung nhân đã có nửa đầu tóc bạc cầm theo một cái cặp ***g bát giác, xuất hiện tại tiểu môn duy nhất trên tường vây.
Tranh Thanh đang định nhắc Đông Đan Cửu Trọng tránh đi, đã thấy hắn mỉm cười tiến về phía Lâm ma ma, nhất thời á khẩu. Lâm ma ma đi tới gần trước mặt mới phát hiện hai người, sợ tới mức cổ tay run lên, buông rơi cả cặp ***g.
Đông Đan Cửu Trọng nhanh tay tinh mắt, kịp thời đỡ được, “Lâm ma ma, ngươi làm việc phải cẩn thận hơn mới được.” Mỉm cười, hắn cầm lấy quai cặp ***g, đưa lên phía trước.
Lâm ma ma như thế nào có thể không biết Đông Đan Cửu Trọng, nhất thời hoảng sợ vô cùng, đương nhiên không dám tiếp lấy cặp ***g hắn đưa qua mà cuống quít quỳ xuống hành lễ.
“Lão nô khấu kiến Thái tử!”
“Lâm ma ma không cần đa lễ.” Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, nhấc tay mở ra ngăn trên của cặp ***g, bên trong là một chén dược, “Lâm ma ma tới đây đưa thuốc sao? Vài năm nay ngươi không quản mưa gió mỗi ngày tới Khóa Vân điện chăm sóc phụ vương ta, quả là một hảo nô tài.”
“Lão nô… lão nô…” Nhìn Đông Đan Cửu Trọng đưa chén thuốc tới gần soi kĩ, Lâm ma ma sợ tới mức nói không nên lời.
Lâm ma ma đưa tới đương nhiên không phải bổ dược gì, mà là thứ xuân dược có tên “Tình triều” do Đông Đan Quế sai người điều phối, chỉ cần sử dụng trường kì, dược tính liền giống như thủy triều mỗi ngày đúng giờ phát tác. Bà ta phụng mệnh bí mật ngao dược, mỗi ngày đưa đến Khóa Vân điện bức Đông Đan Lung dùng.
Đông Đan Cửu Trọng lại nhấc ngăn thứ nhất ra, bên trong là một ít công cụ khó có thể gọi tên. Hắn nheo nheo mắt, cầm lên một thứ vật thể dài dài đen sì, dầy đặc những mấu tròn nổi lên, cười nói:
“Thứ này ngươi hẳn cũng dùng để hầu hạ phụ vương ta đi?”
“Thái tử tha mạng! Lão nô chỉ là phụng mệnh Hoàng thượng làm việc, cầu Thái tử bỏ qua cho lão nô!”
Lâm ma ma vừa nói vừa dùng sức dập đầu. Bà ta hầu hạ trong cung đã vài chục năm, đương nhiên không thể không biết người bị giam giữ trong Khóa Vân điện là Hòa Thạc Vương gia Đông Đan Lung, cũng không thể không biết Đông Đan Cửu Trọng chính là thân sinh nhi tử của y.
Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, “Lâm ma ma không cần sợ hãi như thế, thực tế chuyện ngươi lui tới đây ta đã biết từ lâu.”
Thấy hắn thần thái ôn hòa, Lâm ma ma tâm tư chợt động, nghĩ thầm, Thái tử vụng trộm tới Khóa Vân điện bị ta phát hiện, nếu báo lại với Hoàng thượng, không phải ta đã lập công lớn rồi sao? Đúng vậy! Thái tử nhất định là muốn mua chuộc ta, muốn ta giấu diếm cho hắn!
Hoảng sợ vừa qua đi, Đông Đan Cửu Trọng đột nhiên lật tay đổ bát dược xuống đầu Lâm ma ma, bà ta nhất thời ngây ra như phỗng. Thuận thế xoay người, hắn ấn cặp ***g vào tay Trang Thanh, “Tiểu Thanh, cho tất cả xuống hồ sen đi.” Giọng điệu hời hợt như thế, trong nhất thời, Lâm ma ma còn tưởng mình nghe lầm.
“Thái tử, giết bà ta không sợ Hoàng thượng tra ra sao?” Trang Thanh chần chừ hỏi.
“Tra đi, ta chỉ sợ hắn tra không ra thôi!” Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói xong, phất phất tay áo, một mình đi ra ngoài điện.
———————————–
Khi trở lại, trong tay Đông Đan Cửu Trọng là một mộc hạp (hộp gỗ) dính đầy bùn. Hắn ngồi bên giường lau thật sạch, dùng tiểu đao mở khóa đồng đã han gỉ. Đông Đan Lung bị âm thanh hấp dẫn liền xoay người lại, nhìn động tác của hắn.
Khoá đồng bị cạy, Đông Đan Cửu Trọng mở mộc hạp ra, đưa đến trước mặt y, “Phụ vương, người còn nhớ chúng không?”
Đôi đồng tử trong mắt Đông Đan Lung thoáng co rút, trong hạp cũng không phải trân bảo gì, mà là ba con búp bê vải đã ố vàng, hai lớn một nhỏ.
Mặc y phục màu xanh là phụ vương, miệng nho nhỏ là mẫu phi, còn khuôn mặt tròn tròn người lùn tí là ta, đây là ba người nhà chúng ta mà, phụ vương, phụ vương, chúng ta mua bọn nó về đi!
Kí ức sống động như mới xảy ra hiện lên trong óc, Đông Đan Lung si ngốc nhìn ba con búp bê vải, chậm rãi vươn tay ra, muốn cầm lấy, nhưng đầu ngón tay không đủ lực, lại làm rơi xuống. Đông Đan Cửu Trọng giúp y nhặt lấy ra ba con búp bê vải, từng con từng con đặt ở đầu giường.
“Năm đó khi rời khỏi vương phủ quả thật rất vội, hài nhi cũng chỉ kịp mang chúng đi.”
Đông Đan Cửu Trọng thanh âm cũng không tự chủ từ từ trôi xa, hồi tưởng lại khi mới tiến cung đã ôm chúng khóc một ngày một đêm mà nhớ phụ vương cùng mẫu phi, sau lại nhận ra bộ mặt thực không bằng cầm thú của Đông Đan Quế, bèn cất ba con búp bê vào mộc hạp, lặng lẽ chôn dưới một gốc cây trong Ngự hoa viên.
Chớp mắt, mười một năm đã trôi qua…
Nhưng mà, đôi mắt của búp bê màu đen, mắt của phụ vương không phải! Vậy… chúng ta trước cứ mang nó về nhà, chờ Trọng nhi thêu cho nó một đôi mắt màu xanh, nhất định sẽ rất giống mắt của phụ vương, được không? Được không?
Gương mặt gần như dán vào mặt búp bê, ngón tay mũm mĩm dùng lục tuyến (chỉ xanh) xiêu xiêu vẹo vẹo thêu, Đông Đan Lung còn nhớ rõ năm đó Đông Đan Cửu Trọng bé tí cầm kim thêu chọc tới đầu ngón tay chảy máu, lại ngồi trong lòng y cùng nương bĩu cái môi nhỏ.
“…Hoa đào vẫn như trước, chỉ tiếc người đã không còn.” Đông Đan Lung thì thào tự nói, thần sắc tràn đầy thương cảm.
“Trong mắt hài nhi, phụ vương chưa từng thay đổi.” Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu nói.
Đông Đan Lung lắc lắc đầu, nhìn ngón tay suy yếu vô lực của chính mình:
“Hết thảy đều đã thay đổi…”
Xưa kia là tiểu hoàng tử thi tửu phong lưu, ngâm thơ múa kiếm, là Hòa Thạc vương gia kiêu căng tự mãn, phong quang vô hạn, hiện tại chỉ là một phế nhân, là cá trong chậu chim trong ***g…
“Bất kể có biến cố gì đi chăng nữa, có một việc vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Đông Đan Cửu Trọng nắm lấy tay Đông Đan Lung, nhẹ giọng nói: “Phụ vương vĩnh viễn là phụ vương mà ta yêu nhất!”
Nhìn thấy tình cảm chân thành tha thiết toát ra từ mắt hắn, thương cảm trong đáy mắt Đông Đan Lung dần dần nhạt đi, “Đã lớn như thế này, còn nói ra mấy lời của trẻ con, cũng không biết xấu hổ.” Khóe miệng cười yếu ớt, thúy sắc nhãn đồng nháy mắt trở nên nhu hòa tới mức có thể chảy nước, khẽ liếc hắn một cái.
Đông Đan Cửu Trọng chợt nhớ tới một bài từ:
“Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.”
(Giai nhân ca – Bản dịch của Trương Thái Du:
Bắc phương có một giai nhân
Dung nhan tuyệt thế đất gần trời xa
Nghiêng thành mắt khẽ đưa qua
Liếc về mất nước chưa tà bóng dương
Kệ cho sông núi nhiễu nhương
Người đẹp gặp khó, quân vương dễ tìm.
Nguồn:http://truongthaidu.wordpress.com/2010/01/03/giai-nhan-ca/ )
Không thể trách trong thiên hạ có những đấng quân vương vì ham mê mĩ nhân nên vong quốc, mà thật sự là sắc đẹp con người có thể khuynh quốc khuynh thành!
Tâm tư xoay chuyển trăm bề nhưng trên gương mặt không lộ ra nửa phần, Đông Đan Cửu Trọng chỉ cười cười:
“Không biết xấu hổ cũng có sao, chỉ cần phụ vương cười với ta như vậy, ta nguyện ý vĩnh viễn làm một đứa nhỏ!”
“Nhưng ngươi quả thật đã lớn rồi.” Lại mỉm cười, Đông Đan Lung vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn.
Năm đó ta thành hôn khi còn chưa nhược quán, một năm sau Vương phi liền sinh hạ tiểu nhân nhi này, bảo bối của ta, quả cầu thịt nho nhỏ trước kia luôn muốn được ta ôm, ta hống, nay đã thần thái phi dương, anh khí bừng bừng.
“Không chỉ cao hơn phụ vương, cánh tay cũng cường tráng hơn…”
“Chỉ cần phụ vương chịu khó ăn nhiều một chút, rất nhanh sẽ cường tráng hơn ta mà.” (anh nói dối ko chớp mắt =)))))))
Đông Đan Cửu Trọng cười phất phất tay, Liên Nhi liền bưng vãn thiện (bữa tối) lên.
Lâm Tranh trước mang một cái tiểu kỉ (bàn nhỏ)sơn đỏ chạm khắc đặt trên giường, sau đó mới lui lại để nàng sắp xếp. Các món đều do tiểu trù phòng của Khóa Vân điện làm, trừ bỏ cơm trắng, cũng chỉ có ba đĩa nhỏ, cải trắng luộc, cá sốt chua ngọt cùng trứng chưng hoa quế.
Thấy Đông Đan Cửu Trọng mãi không quên bắt mình ăn cơm, Đông Đan Lung cong cong khóe mắt, “Đứa nhỏ này, cũng không biết rốt cuộc tính tình giống ai nữa?”
“Phụ vương vẫn biết hài nhi là người có chấp, không đạt được mục đính sẽ không bỏ qua mà!”
Đông Đan Cửu Trọng cũng cười, cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng cá đưa đến bên miệng Đông Đan Lung. Thấy thần sắc chờ mong của hắn, Đông Đan Lung chần chừ hồi lâu sau cũng mở miệng.
“Cá sốt chua chua ngọt ngọt khai vị rất tốt, phụ vương nhất định phải ăn nhiều một chút!” Đông Đan Cửu Trọng cao hứng nói xong, lại gắp lấy một đũa cải trắng đưa đến trước mặt Đông Đan Lung.
Cá sốt vừa chua vừa ngọt quả thực kích thích vị giác khiến Đông Đan Lung có cảm giác thèm ăn, Đông Đan Cửu Trọng liền uy y ăn từng miếng từng miếng.
Thấy hắn chỉ lo chăm sóc mình, Đông Đan Lung không nhịn được nói:
“Ngươi cũng ăn nhiều một chút.”
“Rồi, rồi!”
Đông Đan Cửu Trọng vui vẻ xác nhận lia lịa, vừa uy Đông Đan Lung, vừa và vội vài miếng. Thấy khóe miệng hắn còn dính một hạt cơm, Đông Đan Lung liền giơ tay muốn lau đi.
Đông Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng bắt được tay y, ánh mắt thâm thúy như có như không, “Phụ vương, mấy ngày này ta cùng người ăn cơm được không?”
“Hài tử ngốc!” Đông Đan Lung thúy mâu giương lên, trong mắt tràn đầy yêu thương cùng sủng nịnh của phụ thân đối với hài tử, “Ngươi không phải nói Đông Đan Quế tạm thời sẽ không vể sao? Ai cấm ngươi lưu lại?”
“Ta sợ phụ vương sẽ đuổi ta đi.” Đông Đan Cửu Trọng nắm tay y di động nhè nhẹ trên gương mặt mình, thần sắc mang chút ủy khuất cùng lên án, “Trước kia khi ta tới, phụ vương thường chẳng để ý tới ta.”
“Đôi khi… không gặp còn tốt hơn.”
Đông Đan Lung nhẹ giọng nói, lông mi như phiến quạt rũ xuống, bỗng rút tay ra, xoay người nằm xuống giường. Đông Đan Cửu Trọng không dám kéo lại, chỉ biết nhìn y quay lưng về phía mình.
Đêm thu thưa thớt ánh sao, tiếng côn trùng kêu vang dưới thềm, một thanh âm êm ái phiêu lãng trong Khóa Vân điện, khiến ban đêm tịch mịch như có thêm sức sống.
“Ngày xửa ngày xưa, trên núi có một lão hổ. Một ngày, nó thấy đói bụng, liền tới thôn xóm dưới chân núi tìm này nọ để ăn. Nó đi đến trước cửa sổ một nhà, nghe thấy tiếng tiểu hài tử khóc, liền nghĩ thầm, thịt tiểu hài tử là ngon nhất! Đúng lúc nó chuẩn bị nhào vào phòng, chợt nghe thấy thanh âm một nữ nhân: Ngoan nào, đừng khóc nữa, khóc nữa hổ sẽ tới ăn thịt con đó! Lão hổ giật mình, sao nàng lại biết ta tới đây?”
Đông Đan Lung tinh tế che miệng ngáp, thúy mâu lười biếng khẽ nâng, nhìn về phía Đông Đan Cửu Trọng đang ngồi cạnh giường lải nhải. =))))))))))))))
Hài tử ngốc này, hai đêm nay đều kiên trì muốn kể chuyện xưa hống ta ngủ, chắc vẫn còn nhớ rõ trước kia ta ngồi bên giường kể chuyện lúc hắn bé xíu. Vãng sự như yên (chuyện xưa như mây khói), cũng đã qua bao nhiêu năm rồi…
Nhận ra Đông Đan Lung thất thần, Đông Đan Cửu Trọng ngừng lại:
“Phụ vương, người có đang nghe không?”
Nghe được thanh âm có chút oán giận của hắn, Đông Đan Lung nhanh chóng phục hồi tinh thần, “Ta đang nghe mà.”
“Thật sao?” Đông Đan Cửu Trọng giương cặp mày kiếm, lộ ra nét hoài nghi.
“Đúng mà!” Đông Đan Lung tâm tình thật tốt, ngửa cổ về phía sau thoải mái dựa vào đệm, nhẹ giọng kể tiếp câu chuyện của Đông Đan Cửu Trọng, “Lão hổ nghĩ thầm, sao nàng lại biết ta tới đây? Cảm thấy thật khó hiểu. Tiểu hài tử trong phòng vẫn tiếp tục khóc, nữ nhân im lặng một chút, sau đó nói: Ngoan nào, đừng khóc nữa, mứt quả hồng tới đây! Đứa nhỏ nghe vậy lập tức dừng khóc. Lão hổ ngạc nhiên vô cùng, tự hỏi, mứt quả hồng, đó là quái thú gì? Tiểu hài tử kia vừa nghe đến liền dừng khóc, chẳng lẽ mứt quả hồng đáng sợ hơn cả ta hay sao? Nó càng nghĩ càng sợ, liền bỏ chạy một mạch về núi, từ đó không dám hạ sơn nữa. Đến tận lúc sắp chết còn dặn lại con cháu, đáng sợ nhất trong thiên hạ không phải loài hổ, mà là mứt quả hồng!”
Giọng y trầm bổng, đem chuyện xưa kể lại thật hấp dẫn. Kể xong, Liên Nhi và Lâm Tranh hầu hạ bên cạnh cùng không nhịn được mà phì cười, chỉ riêng Đông Đan Cửu Trọng lộ vẻ thực ngạc nhiên:
“Phụ vương, sao người biết câu chuyện này?”
“Ngươi thật sự quên rồi sao?” Đông Đan Lung nghiêng đầu sang một bên, lông mi cong dày giương lên, thúy mâu tràn ngập ý cười nhìn Đông Đan Cửu Trọng, “Hài tử ngốc! Câu chuyện này là trước đây ta kể cho ngươi nghe mà!”
Bị y trêu chọc, Đông Đan Cửu Trọng không che giấu được khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
“Thái tử lần này là múa rìu qua mắt thợ rồi!” Liên Nhi cười cười.
“Có phải hay không trước đây người cũng nghĩ mứt quả hồng còn đáng sợ hơn lão hổ?” Lâm Tranh hỏi.
Tiếng cười vang lên không dứt, Khóa Vân điện đã lâu không náo nhiệt như vậy, ngay cả Đông Đan Lung cũng không nhịn được ngẫu nhiên chen vào vài câu.
Mãi đến nửa đêm, cơn buồn ngủ kéo đến, Lâm Tranh mới leo lên thang, thổi tắt cung đăng. Đông Đan Cửu Trọng ngồi bên giường, khom người ghé vào tai Đông Đan Lung nói:
“Phụ vương, đêm nay hài nhi ngủ cùng người được không?”
Đông Đan Lung khẽ cười, “Ngươi cũng không còn là tiểu hài tử, lại muốn cùng cha chen chúc trên một cái giường, không sợ người ta chê cười sao?”
“Nhưng con thật sự rất muốn cùng phụ vương ngủ, giống như trước đây vậy.” Ở trước mặt y, Đông Đan Cửu Trọng thật giống một đứa trẻ to xác, nhõng nhẽo không chịu nghe lời.
Đông Đan Lung vẫn là lắc đầu, hắn đành tỏ ra không để ý, cười nhún nhún vai kéo lại chăn cho y, “Vậy hài nhi ngủ ở bên ngoài, ban đêm có chuyện gì người bảo Liên Nhi kêu ta.”
“Thái tử yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ Vương gia chu đáo!” Liên Nhi lập tức khom người.
“Ân!”
Đông Đan Cửu Trọng tùy ý gật gật đầu, lại liếc qua Đông Đan Lung đã nhắm mắt lại một lần, rồi mới lưu luyến rời khỏi tẩm điện.
Tiến cung bốn ngày, trừ bỏ đêm đầu tiên trông coi bên giường Đông Đan Lung, Đông Đan Cửu Trọng đều ngủ ở sáo gian (buồng nhỏ) bên phải tẩm điện. Hai chiếc giường nhỏ vốn là nơi Liên Nhi cùng Lâm Tranh ngủ, hiện tại đều giành cho hắn cùng Trang Thanh.
Sau khi tắt nến, sáo gian một mảnh hôn ám, Đông Đan Cửu Trọng nằm ngửa trên chiếc giường chật hẹp trợn mắt ngắm nóc màn thêu hoa, đột nhiên hỏi:
“Tiểu Thanh, biểu hiện của ta hai ngày nay như thế nào?”
“Một đứa con tối hiếu thuận.”
“Thật sự hoàn mĩ không tì vết?”
“Dạ!”
Nghe đáp án khẳng định của Tranh Thanh, Đông Đan Cửu Trọng nhíu mày trong bóng tối, “Vậy tại sao phụ vương không cho ta ngủ cùng?”
“…” Tranh Thanh không biết nói gì, chỉ đành đáp, “Thuộc hạ không biết.”
Sớm biết hắn không trả lời được, Đông Đan Cửu Trọng cũng không để ý, đem hai tay gối sau đầu, nhắm mắt lại.
Phụ vương vẫn luôn yêu thương ta, ta lại thật vất vả mới có thể qua đêm trong cung, người không có lí do gì không muốn gần gũi ta… Chẳng lẽ lộ ra dấu vết ở đâu, khiến phụ vương cảm thấy bất an? Người vốn tinh tế mẫn cảm, có thể đã từ một số động tác quá mức thân cận cảm giác được dục niệm trong lòng ta?
Soát lại một lượt ngôn từ cử chỉ trong mấy ngày qua, bất tri bất giác đã khuya. Đông Đan Cửu Trọng xoay người rời giường đi uống nước, qua cửa điện liền nhìn thấy bên trong sáng lên nhàn nhạt, còn truyền đến thanh âm yếu ớt.
“Ngô…”
Chỉ một tiếng rên rỉ cũng đủ để hắn nhận ra đây là thanh âm Đông Đan Lung, hắn cau mày lại thành một đường, lập tức tiến vào điện. Chỉ thấy Đông Đan Lung nằm sấp trên giường, vùi đầu trong gối, chăn mền tán loạn, lộ ra thân mình trần trụi. Liên Nhi quỳ gối trên giường, vùi đầu giữa hai phiến tuyết khâu (ừh thì… hai cái mông trắng trắng tròn tròn đó:”>), không biết đang lộng cái gì.
“Ngươi đang làm gì?” Đông Đan Cửu Trọng lạnh lùng hỏi.
Liên Nhi hoảng sợ, tiểu hạp đang cầm rơi khỏi tay, nhất thời bột phấn trắng tung tóe trên mặt đất. Quay đầu lại, chỉ thấy Đông Đan Cửu Trọng đang đứng tại cửa điện, thân hình cùng gương mặt chìm một nửa trong bóng tối, riêng hai mắt lạnh như hai mũi hàn băng, tản mát một loạt khí chất lãnh khốc âm trầm hoàn toàn khác so với ngày thường.
Không biết làm sao, trong lòng Liên Nhi bỗng dâng lên sợ hãi khác thường, hai đầu gối mềm nhũn, quì sụp xuống, “Thái tử tha mạng!”
Chưa kịp suy nghĩ, cổ họng đã tự động phun ra lời cầu xin.
Đông Đan Cửu Trọng mặt trầm như nước, chậm rãi tiến đến. Nghe được tiếng bước chân dần tiếp cận, Đông Đan Lung tóc đen tán loạn cùng thắt lưng mảnh khảnh đều run rẩy, chôn mặt càng sâu vào gối.
“Phụ vương, người không có chuyện gì chứ?”
Đông Đan Cửu Trọng ngồi xuống cạnh giường, dưới ánh sáng mờ nhạt làn da Đông Đan Lung nhiễm một màu phấn hồng, hắn thử đưa tay chạm nhẹ liền thấy da thịt tiếp xúc nóng như lửa thiêu, cúi người đảo qua bột phấn trên mặt đất, một cỗ hương khí truyền tới, nguyên lai là thuỷ phấn.
Tỉnh táo lại, Đông Đan Cửu Trọng quay đầu hỏi Liên Nhi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Liên Nhi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt dưới ánh đèn anh tuấn nhu hoà, tao nhã bình thản, giống như âm trầm lãnh khốc nàng nhìn thấy lúc trước đều là ảo giác. Nàng hít một hơi sâu, cắn cắn môi, nói:
“Mấy đêm nay Vương gia đều cảm thấy thân mình khó chịu, căn bản là không ngủ được. Người sợ Thái tử lo lắng, không cho phép nô tỳ nói với Thái tử… Nhưng hôm nay nô tỳ thấy Vương gia thật sự rất khổ sở, muốn dùng thuỷ phấn hi vọng người sẽ dễ chịu hơn…”
Đông Đan Cửu Trọng hạ mi, xoay người nhìn Đông Đan Lung, trên bắp đùi thon dài còn dính mấy mạt thuỷ phấn, hắn liền vươn người qua.
“Phụ vương, người không thoải mái chỗ nào? Để hài nhi nhìn xem.”
“Không…” Trong giây lát đùi bị chạm tới, Đông Đan Lung bỗng kích động giãy dụa thân mình.
“Phụ vương, không sao cả, hài nhi chỉ nhìn một chút thôi.”
Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu trấn an, hai tay kiên định nắm hai mắt cá chân trắng nõn, mở rộng hai chân y. Thoáng chốc, nơi tư mật giấu giữa hai gò tuyết khâu hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, một cơn gió lạnh thổi qua, nụ hoa ngượng ngùng nháy mắt co rúm lại.
“Không cần…” Cổ họng Đông Đan Lung càng thêm yếu ớt vô lực.
“Không cần lo lắng, sẽ không có việc gì cả.” Đông Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng nói, lại đem thân mình chuyển vào giữa để tránh y khép hai chân lại, nhìn không rời mắt nụ hoa giữa song khâu. Nụ hoa nho nhỏ, giống như mọc trên nền tuyết trắng, nhan sắc dị thường tiên diễm, co rút lại thật nhanh rồi không thấy hé miệng nữa. Vươn đầu ngón tay khẽ đẩy, Đông Đan Lung thắt lưng mảnh khảnh không khống chế được khẽ run rẩy, mị thịt nóng như bị thiêu đốt, mỗi cánh hoa nộn thịt đều kết hợp chặt chẽ cơ hồ không có một kẽ hở.
Đông Đan Cửu Trọng đầu ngón tay thử đụng một chút, mang theo mấy mạt thuỷ phấn, nụ hoa liền mấp máy, chảy ra niêm dịch trong suốt. Rút đầu ngón tay về, hắn thở dài:
“Phụ vương, tại sao phải nói dối ta?”
Từ khi Đông Đan Lung bị nhốt tới nay, Đông Đan Quế vẫn bắt y ăn một lượng lớn xuân dược. Mấy ngày nay tuy thôi không dùng, nhưng bởi thời gian dài phục thuốc, thân thể bất tri bất giác bị dược tính cải tạo, vẫn giống trước kia, tới đúng giờ xuân triều liền bừng bừng dâng lên, mà y lại giấu Đông Đan Cửu Trọng, không muốn cho hắn biết.
“Nói cho ngươi cái gì?” Đông Đan Lung rốt cục ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Đông Đan Cửu Trọng, “Chẳng lẽ muốn ta nói cho ngươi, phụ vương của ngươi đã biến thành một tiện nhân *** đãng không có nam nhân không sống được sao?”
Lời nói lúc trước của Đông Đan Quế đã thành sự thật, chỉ vài ngày không có nam nhân an ủi, thân mình y liền ngứa ngáy khó chịu, khát cầu thứ gì đó tiến tới hung hăng thao lộng.
Nhìn thuý sắc nhãn đồng giờ đây trống rỗng, Đông Đan Cửu Trọng trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:
“Chỉ là ảnh hưởng của dược tính thôi.”
“…Ta không muốn như vậy.” Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Đông Đan Lung đầu ngón tay đặt trên chăn vô lực co lại, hai cánh môi khép mở, thì thào tự nói, “Ta hận… không thể… chết đi…”
Thoáng chốc, con ngươi trong mắt Đông Đan Cửu Trọng co rút, hắn hít một hơi thật sâu, vươn tay ra dùng hết khí lực toàn thân gắt gao ôm lấy y.
“Vô luận phụ vương có trở thành như thế nào, hài nhi vĩnh viễn yêu người!”
Thúy sắc đồng tử lay động, Đông Đan Lung mê mang lắc đầu, đôi môi như cánh hoa nhẹ nhàng mấp máy, vô ý thức phát ra những lời vô nghĩa. Người trong lòng lúc này yếu ớt dễ vỡ giống như thuỷ tinh, Đông Đan Cửu Trọng không dám nói gì nữa, chỉ biết ôm lấy, cánh tay nhẹ nhàng xoa xoa trên lưng y.
Đông Đan Lung vẫn trừng thật lớn hai mắt, trống rỗng vô thần nhìn về một nơi xa xăm. Thấy vậy Đông Đan Cửu Trọng chỉ đành liếc mắt ra hiệu cho Liên Nhi. Nàng hiểu ý lùi ra ngoài, một lát sau dẫn Trang Thanh đi vào. Hắn lặng lẽ tới gần, nhanh như chớp cắm một châm bên sườn Đông Đan Lung, y lập tức té xỉu. Đông Đan Cửu Trọng thở ra một hơi, phất tay cho hai người lui, bản thân thì ôm lấy Đông Đan Lung nằm xuống giường, hai tay dùng sức giống như muốn đem y dung nhập vào cốt tuỷ, mãi cho đến khi ngủ vẫn không buông.