" Hai người làm gì mà phản ứng mạnh dữ vậy?, Đi cắm trại cũng rất vui mà"
Tiết Đình Đình thao thao bất tuyệt, hào hứng, phấn khởi với chuyến đi ngày mai:" Các cậu nghĩ thử mà xem"
" Chúng ta tới đó vừa có thể cùng nhau ăn, cùng nhau chơi, cùng nhau học, đặc biệt là có thể hưởng thụ bầu không khí trong lành, thật thư giãn biết bao"
" Với lại ngày thứ hai chúng ta cũng không có tiết vào buổi sáng nên có thể ngủ lại qua đêm nữa"
" Chỉ nghĩ tới thôi mà tớ đã thấy nôn nao lắm rồi"
Nói xong Tiết Đình Đình kéo tay Khúc Tương, trưng bày ra ánh mắt long lanh, mong đợi, kèm theo một chút nũng nịu:" Tương Tương, đi với tớ nha, sẽ rất vui đó", " Nha"
Khúc Tương thấy Tiết Đình Đình mong chờ như vậy cũng không nỡ từ chối, vả lại cô cũng muốn thay đổi không khí một chút nên cũng đồng ý, thở dài nói:" Được rồi, chịu cậu luôn á"
Ôn Khanh thì khi nghe Khúc Tương đồng ý đi cũng nhảy vào:" Tớ cũng đi", sau đó lại giả vờ đưa ra lí do ngụy biện cho sự thay đổi chủ ý nhanh chóng như vậy:" Ở nhà chơi game một mình cũng chán chi bằng ra ngoài đổi gió haha"
" Được, vậy quyết định vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau tại trạm xe buýt lúc 7 giờ"
" Không được tới trễ đó"_ Tiết Đình Đình vẻ mặt nghi ngờ chỉ tay vào hai con người lười biếng này.
Khúc Tương bỗng nhớ sực lại, sau đó điềm nhiên nói:" Đình Đình, cậu nhớ rủ Minh Nguyệt theo cùng nhé"
Tiết Đình Đình lộ vẻ không hài lòng, bởi cô cảm thấy rằng Tạ Minh Nguyệt này không thật sự tốt như những gì cô ả thể hiện:" Phải rủ cậu ấy sao?, chỉ ba chúng ta thôi cũng được mà"
" Không được, cậu ấy cũng là bạn chúng ta mà"_ Khúc Tương kiên quyết thốt lên
Tiết Đình Đình thấy cô ấy kiên quyết như vậy thì thoả hiệp nhưng hoàn toàn không vui cho lắm:" Được rồi, tớ sẽ rủ"
__________________
• Ngày hôm sau
Mọi người có mặt tại trạm xe buýt đúng giờ, Tiết Đình Đình vẫn vẻ mặt háo hức, mong chờ vào chuyến đi cắm trại lần này.
Ôn Khanh thì cũng có hơi mong chờ, bởi sở dĩ cậu tham gia chuyến đi lần này là vì Khúc Tương cũng có tham gia. Còn Tạ Minh Nguyệt thì vì biết Ôn Khanh cũng đến nên mới đồng ý đi cùng.
Về phân Khúc Tương thì vẫn trưng ra vẻ mặt ít cảm xúc như thường lệ.
Khi xe buýt đến, họ lên xe và bắt đầu hành trình. Tạ Minh Nguyệt thì dành chỗ ngồi kế Ôn Khanh. Bọn họ ngồi hàng ghế dài ở phía cuối xe, thứ tự được xếp từ trái sang phải lần lượt là: Tạ Minh Nguyệt, Ôn Khanh, Khúc Tương, Tiết Đình Đình.
Tiết Đình Đình kể về những gì cô ấy đã chuẩn bị cho chuyến đi, Khúc Tương thì chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng ừ hử một tiếng.
Tạ Minh Nguyệt muốn nói chuyện với Ôn Khanh, cô ả bèn tìm cách bắt chuyện:" Ôn Khanh, tớ nhớ là cậu không thích mấy hoạt động ngoài trời thế này, vậy sao cậu lại tham gia vậy?"
Ôn Khanh bèn nhanh chóng quay sang đáp lời:" Tớ muốn đổi không khí một chút, với lại hoạt động ngoài trời cũng khá thú vị mà", nói xong thì quay về phía Khúc Tương:" Tương Tương, cậu ăn sáng chưa?"
" Chưa ăn"
" Tớ có đem bánh mì nè, cậu ăn đi"
Khúc Tương cũng nhận lấy rồi để lại một câu ngắn gọn, súc tích:" Cảm ơn cậu", sau đó thì cô ăn từng miếng từng miếng một.
Tiết Đình Đình thấy vậy thì ló đầu nhìn về phía Ôn Khanh, vẻ mặt khinh khỉnh:" Nè Ôn Khanh, tớ thấy cậu thiên vị Tương Tương lắm nha, mình cũng chưa ăn sáng đó"
Ôn Khanh giật mình, mặt hơi đỏ:" Thiên vị gì chứ", kế đó cậu lấy từ trong cặp ra thêm hai phần bánh mì, vừa nói vừa cười trừ cho qua chuyện:" Tớ cũng có phần cho hai cậu nè"
" Của cậu"
" Còn này của Minh Nguyệt, cho cậu"
Tiết Đình Đình thoả mãn:" Vậy thì còn coi được".
Tạ Minh Nguyệt nhận thấy biểu hiện khi nãy của Ôn Khanh thì nhận thức được điều gì đó, nhưng tự an ủi bản thân là Khúc Tương, cô ta nhàm chán như vậy, Ôn Khanh không thể nào thích cô ta được, sau đó quay sang len lén lườm quýt Khúc Tương.
__________________
• Sau gần một giờ đồng hồ đi đường thì cũng đã đến nơi cắm trại
Đó là một khu vực rộng lớn, nằm giữa rừng cây xanh tươi. Nơi đây có một dòng suối nước trong xanh bao quanh thật thật thơ mộng, có thảm cỏ mượt mà xanh mướt.
Ở đây có khá nhiều lều trại đã được dựng lên từ trước, người đến đây cắm trại không đông mà cũng không ít. Không khí thật náo nhiệt, vui vẻ biết bao.
Mọi người xuống xe và bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Họ bắt tay vào dựng lều, dựng xong thì Khúc Tương và Ôn Khanh vào rừng nhặt củi để tối đốt lửa trại, còn Tiết Đình Đình chịu trách nhiệm nhóm than để nướng thịt, Tạ Minh Nguyệt thì ngồi xiên thịt, chuẩn bị thành phần thức ăn và gia vị nêm nếm.
Lát sau, Khúc Tương và Ôn Khanh nhặt củi trở về, và tất nhiên Ôn Khanh sẽ dành phần ôm củi về phía mình.
Họ vừa đi vừa nói chuyện trông rất vui vẻ.
Ngay tại lúc đó, một điều mà chẳng một ai ngờ tới ở đây là Doãn Yến Mặc cũng có đến đây.
Phải, hắn đến đây là do Sở Kiệt chèo kéo. Ban đầu Doãn Yến Mặc không đồng ý vì hắn không có hứng thú với mấy hoạt động ngoài trời này. Sở Kiệt rất lâu mới thuyết phục được khúc gỗ này chỉ với lí do thay đổi không khí, hoà mình với thiên nhiên để thư giãn.
Cậu ta biết rằng Doãn Yến Mặc rất lâu rồi không được nghỉ ngơi một cách đàng hoàng. Nhưng thực tế, người mà Sở Kiệt thích cũng đến khu cắm trại này nhưng cậu ta không thể đi một mình được nên chỉ còn cách rủ vị boss lạnh lùng này đi cùng.