Bỗng nhiên, Khúc Tương chợt ngộ ra rằng Doãn Yến Mặc chính là đi làm rồi. Bởi anh ta đâu phải đi học đâu mà có ngày nghỉ như mình.
Chiếc bụng nhỏ bé trống không từ tốn kêu nhắc nhở Khúc Tương rằng phải nhanh tìm thứ gì đó để lót dạ cái đã.
Thế là, Khúc Tương bước từng bước vào nhà bếp. Ngay khi vừa đặt tay lên cánh của tủ lạnh chuẩn bị mở ra thì, tầm mắt của cô lại ngừng lại trên tờ giấy note được dán trên đó.
' Gì đây '.
Khúc Tương ngay lập tức gỡ nó xuống, cô cầm trên tay tờ giấy note với nội dung là:' Biết em sẽ không dậy sớm nên anh đã nấu sẳn bữa trưa để trên bếp. Khi nào em dậy thì hâm nóng lại ăn nhé. Chúc em ngon miệng '.
Cầm trên tay tờ giấy, đồng thời hướng ánh nhìn của mình vào những thức ăn đã được chuẩn bị sẳn ở đó, khuôn miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch lên ' Xem ra không tệ như mình nghĩ '.
Khúc Tương hâm nóng lại thức ăn và bắt đầu dùng bữa. Thật kinh ngạc khi món sườn xào chua ngọt, trứng chiên nước mắm và cả món su su xào tỏi đều rất ngon, rất hợp với khẩu vị của cô.
Khúc Tương cảm thấy khá ngạc nhiên. Cô không ngờ rằng Doãn Yến Mặc lại có thể nấu ăn ngon như vậy. Bởi hắn nhìn trông không có dáng vẻ gì của một người biết nấu ăn cả.
Bất tri bất giác chén đĩa trên bàn ăn đã sạch tanh tự lúc nào. Khúc Tương xoa xoa bụng vì đã ăn no, trên mặt tỏ rõ vẻ hài lòng.
Sau khi ăn xong, cô bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa và quét dọn phòng trống, đối diện phòng mình cho Doãn Yến Mặc. Bởi căn phòng này vốn dĩ chỉ để những bức tranh mà cô đã vẽ vào những lúc rãnh rỗi và khi tâm trạng không tốt. Tuy không chiếm diện tích là bao nhưng nó cũng có số lượng nhất định.
Thế là Khúc Tương nhanh chóng bắt tay vào làm. Nào là sắp xếp tranh ảnh, nào là là lau dọn bàn tủ, chuẩn bị chăn ga.... Cuối cùng, sau gần hai tiếng đồng hồ, mọi thứ đã đâu vào đó.
Bây giờ chỉ còn sắm sửa vật dụng cần thiết nữa là hoàn tất. Và tất nhiên, việc này là việc của Doãn Yến Mặc, không liên quan đến cô.
Buổi chiều hôm đó, Khúc Tương cũng trang thủ đến thăm bác Tiết, bố của Tiết Đình Đình. Vì cả tuần qua cô bận giải quyết chuyện với Doãn Yến Mặc nên vẫn chưa có thời gian ghé thăm. Sẳn tiện, lần này Khúc Tương sẽ đưa số tiền còn lại cho Tiết Đình Đình mà vừa nãy Doãn Yến Mặc chuyển khoản cho cô, để bác Tiết làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Nhận được số tiền đó, Tiết Đình Đình cảm kích Khúc Tương vô cùng.
" Tương Tương, cảm ơn cậu, tớ sẽ cố gắng trả lại cậu sớm nhất có thể ", Tiết Đình Đình cầm tay Khúc Tương ríu rít cảm ơn.
" Không vội ".
Hai người cứ vậy trò chuyện một hồi. Khi hoàng hôn vừa lên, Khúc Tương tạm biệt Tiết Đình Đình và đi về nhà.
Trên đường đi, cô cứ mãi suy nghĩ về viễn cảnh trong thời gian tới cô và Doãn Yến Mặc sẽ sống chung. Cảm thấy có chút mông lung. Khúc Tương nhớ lại bức ảnh mà cô đã bắt gặp trong văn phòng của Doãn Yến Mặc. Thật sự đó chính là cô sao, hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc nói cách khác là người giống người.
Nhưng căn bếp đó, nội thất đó rõ ràng y hệt căn nhà của cô ở Los Angeles.
Sự bối rối hiện rõ trên gương mặt Khúc Tương, cô không biết liệu có nên hỏi Doãn Yến Mặc về bức ảnh đó hay không?.
Ngay sau đó, Khúc Tương khẽ nhíu mày lại, cô không buồn nghĩ nữa, cảm thấy thật đau đầu mỗi khi nghĩ đến.
Tiếp tục bước đi trên con đường đông đúc thì tầm nhìn rơi vào siêu thị trước mặt. Siêu thị nằm ở góc đường, cửa kính rộng mở, ánh đèn bên trong sáng trưng.
' Hình như ở nhà cũng sắp hết thức ăn rồi nhỉ '.
Lát sau khi Khúc Tương ra khỏi cửa siêu thị, hai tay sách hai túi lớn, cô thở hắt ra một hơi. Hôm nay cô đã mua sắm rất nhiều, chắc chắn sẽ đủ ăn cho cả tuần.
Khi Khúc Tương vừa về tới nhà, cô sắp thức ăn đã mua vào đầy tủ lạnh. Sau đó nấu ăn chuẩn bị cho bữa tối. Cô nhìn chăm chăm vào tủ lạnh suy nghĩ là nên nấu món gì đây.
Rất nhanh cũng đã nấu xong, bây giờ Khúc Tương quyết định sẽ đi tắm.
.........
Tiết trời đã vào đông, không khí se lạnh. Cô bước vào phòng tắm, mở vòi nước và thả mình vào dòng nước ấm áp. Mùi hương của sữa tắm thoang thoảng, giúp cô cảm thấy thư thái hơn.
Sau khi tắm xong, cô quấn chiếc chăn ấm áp quanh người và ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Khúc Tương bật tivi lên và thưởng thức khoảng thời gian thư giãn này.
Trên bàn, đĩa trái cây đã gọt sẵn, tỏa hương thơm ngào ngạt. Cô gắp một miếng táo vào miệng, cảm nhận vị ngọt thanh mát.
Đang vui vẻ tận hưởng thì chuông cửa vang lên. Cô đứng dậy, đi ra mở cửa.
Là Doãn Yến Mặc đã về. Cả hai người quay bước vào nhà. Khúc Tương đi trước, Doãn Yến Mặc theo sau. Hắn vừa cởi giày vừa nhẹ giọng hỏi:" Tương Tương, em ăn tối chưa?".
Khúc Tương bước từng bước lại sofa, ngồi vào ghế và quấn chăn lại, tay thì cầm miếng táo chuẩn bị bỏ vào miệng:" Tôi ăn rồi, có nấu thêm cho anh đó, ở trên bếp ".